Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Diệp Trăn ngồi vào trong xe, buồn bực ngán ngẩm chờ Lục Bắc Xuyên giải quyết việc riêng.
Nhiệt độ trong xe rất vừa vặn, chăn lông vừa mềm mại vừa ấm áp, Diệp Trăn vuốt bụng dưới bằng phẳng của mình, cô suy nghĩ, trừ đứa bé ra, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khiến Lục Bắc Xuyên phải đến sân bay đón mình.
Lục gia là một gia tộc rất coi trọng quy củ, Lục lão gia vẫn còn có tư tưởng cổ hủ ở thế hệ trước, rất coi trọng Lục thị cũng như người thừa kế. Lục Thiếu Nhân tuổi còn trẻ đã trêu hoa ghẹo nguyệt có vô số con riêng, nhưng Lục Bắc Xuyên đã hai mươi tám tuổi rồi, vậy mà đến nay còn chưa lập gia đình, việc này trở thành tâm bệnh của Lục lão gia và mẹ Lục.
Có ai mà không hi vọng nhà mình có con cháu đầy đàn?
Từ trước đến nay cô vẫn cho rằng, cái gọi là vừa thấy đã yêu bất quá chỉ là do đàn ông gặp sắc khởi ý (*) nên lấy cớ mà thôi.
(*) Mê gái đẹp:v
Bốn chữ "lâu ngày sinh tình" này thì không thích hợp với cô, dù sao cô và Lục Bắc Xuyên chính thức ở chung với nhau vẫn còn chưa tới nửa tháng.
"Vừa thấy đã yêu", "lâu ngày sinh tình", cả hai câu này đều chứa một chữ "tình".
Một nam nhân đa mưu túc trí, bụng dạ âm hiểm như Lục Bắc Xuyên, ở chung chưa tới mấy ngày, có thể sinh ra loại tình cảm gì với một nữ nhân miệng còn hôi sữa như cô?
Diệp Trăn thật sự không cảm thấy mình có mị lực lớn như vậy.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là bởi vì đứa bé mới phù hợp nhất so với tâm tư của Lục Bắc Xuyên.
*Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại trang wordpress (bemytwinkle.wordpress.com) & s1apihd.com của @My_Twinkle*
Cửa xe được mở ra, dòng suy nghĩ của Diệp Trăn bị cắt ngang, Lục Bắc Xuyên ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nói tài xế lái xe.
Tài xế bật tấm màn che lên, để cho hai người có không gian riêng.
Bên trong xe nháy mắt an tĩnh lại.
Bentley bình ổn di chuyển, cảnh sắc ngoài cửa sổ cấp tốc lùi lại về phía sau, Diệp Trăn thực sự đoán không ra được tâm tư của người đàn ông bên cạnh mình. Cô ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ cái không khí khiến người ta xấu hổ này, "Anh tới đây, lão tiên sinh ông ấy có biết không?"
Lục Bắc Xuyên kết hôn, những người thân thích và đồng nghiệp hợp tác với Lục gia đều đến dự, nếu rời đi ngay giữa buổi lễ không phải là đã ném hết mặt mũi của đám người đó đi rồi sao, mà Lục lão gia cũng không ngăn anh ta lại?
"Hiện tại Lục gia đã do anh quản lí, chuyện anh muốn làm, ông ấy không thể ngăn được anh."
Trong lòng Diệp Trăn lộp bộp một tiếng, kịch bản lại tiến triển thuận lợi như vậy sao?
Sau khi Lục Thiếu Nhân bị Lục Bắc Xuyên tống vào ngục giam, Lục Bắc Xuyên mất nửa năm trời mới triệt để nắm được toàn bộ Lục gia trong tay. Bây giờ tại sao Lục Thiếu Nhân vừa mới vào tù chưa tới mấy ngày, Lục gia đã bị Lục Bắc Xuyên thâu tóm rồi?
"Cho nên từ nay về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh. Anh không muốn có lần thứ ba lại phải đến phi trường mang em trở về đâu," Lục Bắc Xuyên quản lý Lục thị đã lâu, giọng điệu cao cao tại thượng cũng trở thành thói quen. Mãi lúc sau kịp phản ứng, hắn cũng cảm thấy không nên dùng giọng điệu này, hắn nhìn sắc mặt Diệp Trăn, hắng giọng một cái, thấp giọng nói: "Bây giờ em đang mang thai con của Lục gia, chính là vợ của Lục Bắc Xuyên anh. Huống chi em ở bên cạnh chăm sóc anh lâu như vậy, đương nhiên anh cũng phải ra sức báo đáp em."
Lấy oán trả ơn!
Diệp Trăn kìm nén một hơi, không nói gì.
Nếu như quả thật muốn báo đáp cô, thì thà rằng hắn đưa cô rời đi còn hơn.
Thân phận vợ của nhân vật phản diện, sớm muộn gì sẽ phải sống hết quãng đời còn lại ở ngục giam thì có gì phải mong ước?
"Cha anh mới bị cảnh sát khởi tố, vậy mà anh cứ vội vàng cử hành hôn lễ như vậy, anh không sợ những ký giả truyền thông kia viết linh tinh sao?"
"Đó là do ông ta tự chuốc lấy!" Lục Bắc Xuyên thản nhiên giải thích nói: "Một năm trước anh xảy ra tai nạn xe cộ, chính là do một tay ông ta tính kế! Ông ta mua chuộc tài xế của anh, đóng giả hiện trường tai nạn xe cộ. Nếu như không phải là mạng anh lớn thì đã sớm chết rồi."
"Một tay tính kế?" Diệp Trăn thật sự kinh ngạc, "Ông ta là cha của anh mà, ông ta... Cứ coi như bình thường tác phong của ông ta không tốt đi chăng nữa, nhưng nói cho cùng ông ta vẫn là cha anh, sao lại có thể..."
Nguyên nhân về việc Lục Bắc Xuyên tống Lục Thiếu Nhân vào ngục giam vẫn còn rất mơ hồ, nói gì đến việc Lục Bắc Xuyên cầm chứng cớ gì đưa Lục Thiếu Nhân vào ngục giam.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, ngay cả chính ông ta cũng thừa nhận."
"Lời anh nói... Đều là sự thật, vậy tại sao anh không..."
*Vui lòng không mang công sức của editor đi nơi khác TvT*
"Em nói đúng, nói cho cùng, ông ta vẫn là cha anh. Cha chỉ vì lợi ích mà có ý định mưu sát con trai ruột của mình, loại chuyện này, anh không thể để cho nó lưu truyền ra ngoài được."
Diệp Trăn hít một ngụm khí lạnh, nửa ngày mới lắp bắp hỏi: "... Nói cách khác, thật... thật sự là cha anh bị trừng phạt đúng tội, chứ không phải anh làm xằng làm bậy, vu oan giá họa cho cha anh sao?"
Mi tâm Lục Bắc Xuyên gấp vặn, hắn nhìn Diệp Trăn đầy khó hiểu. Người ngoài không tin vậy thì thôi, nhưng ngay cả người bên gối cũng không tin mình sao?
"Em nghe ai nói như vậy hả?" Hắn đè nén lửa giận của mình, nhìn Diệp Trăn, gằn từng chữ: "Anh chưa từng làm bất kỳ chuyện phạm pháp nào!"
Lục Bắc Xuyên thật sự khó mà tin được, trong suy nghĩ của Diệp Trăn mình lại là người thích làm xằng làm bậy không từ thủ đoạn như vậy sao?
***
Editor có lời muốn nói:
Để ra sớm hơn nên từ giờ mình sẽ chia chương ra nhe mọi người ;-; một chương hơn 2000 từ (có chương 4000: ) nên chia ra thì vẫn đủ đọc mọi người yên tâm =))