Editor & Beta-er: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Diệp Trăn quả thực có nỗi khổ lại khó nói, chỉ đứng nghe lén ở góc tường mà thôi, ngược lại khiến chính mình gặp rắc rối.
Bị Lục Bắc Xuyên ôm eo, toàn thân Diệp Trăn cứng ngắc như tượng gỗ, đi theo Lục Bắc Xuyên vào trong phòng.
Cô vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên người còn bốc hơi nóng, toàn thân bởi vì vừa mới ngâm trong nước nóng nên bộ quần áo ngủ bó sát vào làn da trắng nõn, gương mặt hiện lên tia ửng đỏ
Lục Bắc Xuyên lấy máy sấy lấy ra đưa cho cô, Diệp Trăn trong lúc nhất thời không cầm lấy.
"Sao vậy? Muốn để anh sấy giúp em sao?" Lục Bắc Xuyên giống như cười mà không phải cười.
Nói đùa cái gì vậy?
Diệp Trăn liền tranh thủ cầm lấy máy sấy, quay đầu ngồi ở trước bàn trang điểm quay sấy tóc.
Lục Bắc Xuyên thản nhiên nhìn một chút, sau đó đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy và cọ rửa từ phòng tắm truyền đến, Diệp Trăn mắt nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, tâm loạn như ma.
Hết thảy chuyện này nhìn thì có vẻ như rất hợp tình hợp lý, nhưng nghĩ lại, tại sao lại cảm thấy trùng hợp như vậy nha?
Tầng hai không phải nơi phòng ở của Lục Bắc Xuyên, tại thời điểm cô đang nghe lén Diệp Tình nói chuyện với Lâm Trạm hắn liền vừa đúng lúc xuất hiện, lại vừa đúng lúc cô đang mặc trên người một bộ quần áo ngủ giống nhau như đúc với Diệp Tình. Chị em song bào thai nguyên bản dáng dấp đã rất giống nhau, dưới tình huống ánh đèn lờ mờ mà hai người còn mặc cùng một bộ quần áo, xác thực rất khó mà phân biệt.
Nhưng nhiều chuyện trùng hợp như vậy, liền không nhất định đã là trùng hợp.
Huống chi Lục Bắc Xuyên này là người hay quỷ cô còn chưa biết rõ ràng, sao có thể cứ như vậy mơ hồ trở về phòng rồi lên giường cùng hắn.
Bây giờ Lục Bắc Xuyên đi tắm, là một cơ hội tốt.
*Truyện chỉ được đăng tại trang wordpress & s1apihd.com của @My_Twinkle*
Nghĩ xong, Diệp Trăn đặt máy sấy xuống, mặc cho nó ở trên bàn tiếp tục công việc, nhón chân lên nhẹ nhàng đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng tắm, kính mờ trên cửa còn phản chiếu ra dáng người cao lớn của Lục Bắc Xuyên. Thân ảnh kia rõ ràng là trong phòng tắm, thế nhưng lại đem đến cho Diệp Trăn cảm giác cô đang nhìn thấy ảo giác.
Hồi tưởng lại hết mọi chuyện xảy ra từ sau khi trở về từ sân bay, tựa như hết thảy đều một mực nằm ở trong tay Lục Bắc Xuyên.
Tâm Diệp Trăn nhảy một cái, không khỏi chột dạ cắn răng, nhấc chân lên, lặng lẽ đi qua cửa phòng tắm, không phát ra một chút tiếng động nào.
Cô bịt miệng nín thở, nhẹ nhàng cầm lấy tay nắm cửa, chậm rãi, chậm rãi vặn mở, tận lực để khiến cho khóa cửa không phát ra tiếng, kinh động đến Lục Bắc Xuyên.
Tiếng máy sấy đặt trên bàn trang điểm vẫn còn, tiếng tắm gội trong phòng tắm cũng vẫn còn, một tiếng ken két nhỏ bé truyền đến trong tai Diệp Trăn đang chột dạ lại giống như một tiếng sấm chớp kinh thiên động địa. Chậm rãi kéo cửa ra, liền thấy Lư quản gia bưng một chén sữa bò đứng ở ngoài cửa, giống như chờ đã lâu.
"Chào buổi tối Diệp tiểu thư."
Bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Trăn bị dọa giật nảy mình, nửa ngày một câu cũng nói không nên lời.
Cùng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, động tĩnh ở nơi này chỉ sợ đã bị Lục Bắc Xuyên nghe được rồi. Diệp Trăn mang vẻ mặt đau khổ xấu hổ cười nói: "Chào buổi tối Lư quản gia, Lục... Bắc Xuyên anh ấy vẫn còn đang tắm, có chuyện gì không ạ?"
Lư quản gia cười nói: "Là thiếu gia phân phó tôi mang lên cho cô sữa bò. Vẫn còn đang nóng, cô mau uống lúc còn nóng đi. Rất tốt cho giấc ngủ đấy."
Vừa nhìn thấy cái chén sữa bò này, Diệp Trăn liền nghĩ đến ly sữa bò lúc trước đó Lư quản gia từng bỏ "thuốc" vào.
Nhưng cô cũng biết Lư quản gia là có lòng tốt, tất nhiên sẽ không lôi việc này ra mà làm tổn thương trái tim của một ông lão hiền lành.
Cửa phòng tắm mở ra, trên đầu Lục Bắc Xuyên còn chảy xuống vài giọt nước. Trên người hắn chỉ mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, l*иg ngực nửa lộ, cơ ngực hiển hiện vô cùng quyến rũ, mặt không biểu tình nhìn lướt qua Diệp Trăn, cầm lấy ly sữa bò trong tay Lư quản gia.
"Phiền Lư quản gia quá. Nơi này hết việc rồi, ngài mau đi nghỉ ngơi đi."
Lư quản gia cười hòa ái nói: "Vậy tôi đi trước. Hai vị, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đóng cửa phòng lại.
Lục Bắc Xuyên bưng ly sữa bò ấm áp để ở trước bàn trang điểm, sau đó lại cầm lấy máy sấy Diệp Trăn đặt lên bàn vẫn còn đang tiếp tục làm việc của nó.
"Đến đây." Nhìn thoáng qua Diệp Trăn đang đứng cạnh cửa do dự, Lục Bắc Xuyên thản nhiên nói.
Giờ phút này Diệp Trăn chột dạ tới cực điểm, biểu cảm trên mặt Lục Bắc Xuyên vẫn không hề thay đổi, nhìn không ra nửa phần mánh khóe càng khiến cho cô thấp thỏm hơn. Không tình nguyện đi tới, bị Lục Bắc Xuyên kéo ngồi xuống ở trước bàn trang điểm, một chén sữa bò được đưa tới trước mặt cô.
Vụ sữa bò kia thực sự đã để lại bóng ma cho cô. Vạn nhất bên trong thật sự có thuốc, nếu như đứa bé trong bụng của cô thật sự là của Lục Bắc Xuyên, như vậy buổi tối hôm nay chẳng phải là sẽ bị Lục Bắc Xuyên muốn làm gì thì làm sao?
Nhìn Diệp Trăn do dự, Lục Bắc Xuyên thấp giọng nói: "Sao vậy? Không phải em nói sữa bò trợ giúp cho giấc ngủ cho nên mỗi buổi tối đều muốn uống, hôm nay tại sao không uống?"
Diệp Trăn tất nhiên không thể để lộ ra sơ hở, đành miễn cưỡng cười cười, bưng ly sữa bò ấm áp kia lên, chậm rãi uống.
Thẳng đến khi ly thủy tinh kia đã thấy đáy, lúc này Lục Bắc Xuyên mới cầm máy sấy tóc lên sấy cho Diệp Trăn.
Nhẹ tay ôn nhu vỗ về chơi đùa tóc của cô, cực kì tỉ mỉ, rất tinh ý điều chỉnh nhiệt độ vừa vặn, không lạnh cũng không nóng.
Lòng Diệp Trăn run lên, giật mình một chút.
Ban ngày Lục Bắc Xuyên lạnh lùng như vậy, tại sao đến buổi tối lại giống như biến thành người khác rồi?
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc thấp thỏm của Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên mặt vẫn không đổi sắc, tiếp tục sấy khô tóc cho cô.
Tóc của Diệp Trăn mềm mại đen nhánh. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng cầm lấy sấy khô, tóc liền trượt đi từ trong khe hở, kém chút thì bắt không kịp.
*Vui lòng đọc tại trang chính chủ để vả mặt trang ăn cắp truyện giùm editor*
Tựa như người ở trước mặt này, vừa mới không để ý một chút, liền nghĩ hết biện pháp muốn rời khỏi hắn.
Đợi sau khi xử lý xong việc của Lục gia, hắn vẫn là nên nhanh chóng công bố thân phận của cô thì hơn. Sớm đoạt mất tâm tư muốn rời khỏi hắn của nữ nhân này càng tốt. Lục Bắc Xuyên trầm mặc nghĩ.
Sau khi tóc đã khô, Diệp Trăn dần dần cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái nước mắt đều chảy ra, quả nhiên lại bị tên vương bát đản này hạ dược rồi.
Cô nhìn đôi chân Lục Lục Bắc Xuyên ở trong gương, cái đùi rắn chắc lộ ra trong không khí. Tâm ý viên mã nhớ đến những giấc mộng xuân kia vào ban đêm, không khỏi cam chịu nghĩ, còn có thể làm sao đây, bây giờ mình cũng là cá trong chậu rồi, chạy không thoát, trốn cũng không xong, vậy thì đành ngủ đi, dù sao đứa bé cũng có rồi.
"Mệt rồi?"
Diệp Trăn nhẹ gật đầu.
Lục Bắc Xuyên tắt máy sấy, "Vậy đi ngủ đi."
Diệp Trăn run rẩy đứng dậy, đứng cũng không vững, lọ mọ bò lên giường. Nệm cảm giác rất mềm mại lại vô cùng dễ chịu, mùi hương quen thuộc trong chăn phả vào mặt, cô hài lòng cọ xát trên giường, đầu vừa mới chạm gối, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.
Lục Bắc Xuyên tắt đèn lớn trong phòng, thay vào đó là đèn ngủ ánh sáng yếu ớt ôn hòa ở đầu giường. Hắn đứng ở bên giường nhìn Diệp Trăn một lát, sau đó đi vào phòng tắm lấy khăn lông lau khô tóc mình, lên giường.
Nằm chung giường chung gối cùng người hơn một tháng, khoảng thời gian này trên cái giường này lại chỉ có một mình hắn, quả thực có chút không quen.
Những ngày này hắn kiệt lực cẩn thận, nhìn như mọi chuyện đều có vẻ kín kẽ không lọt sơ hở, nhưng chỉ có mình hắn biết, chỉ cần có một tia sơ hở thôi, Diệp Trăn rất có thể sẽ cao chạy xa bay. Nữ nhân này vô tình như vậy, nói đi là đi, nửa điểm tình cảm cũng không để lại cho hắn!
Đêm nay có người nằm bên, lòng hắn bỗng nhiên liền bình tĩnh lại.
Một năm trước Lục Bắc Xuyên trên đường đến sân bay đột nhiên gặp tai nạn xe cộ, kém chút thì mất mạng. Nhưng dù cho vẫn còn sống, hắn cũng chỉ có thể nằm liệt ở trên giường bệnh trong thời gian gần một năm, không chết cũng không sống.
Về sau mặc dù đã thức tỉnh từ trong trạng thái người thực vật, nhưng từ phần eo trở xuống lại bị tê liệt, căn bản không thể cử động. Vì không muốn đánh cỏ động rắn, hắn nhắm mắt tiếp tục giả bộ hôn mê. Trong quãng thời gian đó hắn cảm thụ được sâu sắc sự qua loa của hộ công và người hầu trong nhà, ông nội thở dài, mẹ khóc lóc kể lể và người cha giả nhân giả nghĩa, tất cả hắn đều ghi tạc ở trong lòng.
Lão gia sở dĩ thở dài bất quá chỉ là cho rằng từ đây Lục gia đã thiếu mất một người thừa kế ưu tú, mẹ khóc lóc kể lể bất quá chỉ là bởi vì nhìn thấy con trai không còn tương lai, còn cha giả nhân giả nghĩa chỉ là đang ăn mừng vì kế hoạch của mình rốt cuộc đã thành công mà thôi.
Duy chỉ có Diệp Trăn, tận lòng chăm sóc cho hắn, biết lúc nào thì hắn lạnh lúc nào thì hắn nóng, biết lúc nào hắn nằm không thoải mái, vô cùng quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, còn vì hắn mà học tập những tên hộ công kia cách xoa bóp.
Ngay cả William cũng nói, hắn có thể khôi phục nhanh như vậy, có công lao rất lớn là nhờ quãng thời gian kia Diệp Trăn tỉ mỉ chăm sóc.
Trong thời gian một tháng đó, Diệp Trăn thành công hòa giải không ít oán hận trong lòng hắn.
Hắn biết sau mỗi lần Diệp Trăn xoa bóp cho hắn đều rất mệt mỏi, theo lý mà nói ban ngày mệt nhọc quá độ ban đêm đều sẽ ngủ rất ngon, nhưng Diệp Trăn ban đêm lại ngủ không được an ổn, thường xuyên gặp ác mộng bừng tỉnh, còn nói mê nói sảng.
Sữa bò là chất xúc tác tốt nhất cho giấc ngủ của cô.
Hắn nằm nghiêng nhìn Diệp Trăn, tay vỗ về trên cái bụng bằng phẳng của cô, chỗ ấy đang mang một sinh mệnh nhỏ, thuộc về hắn và Diệp Trăn.
Bất luận là nam hay là nữ, hắn cũng sẽ giáo dục cho đứa bé trưởng thành thật tốt, trở thành một người thiện lương giống mẹ của nó. Hắn cũng sẽ trở thành một người cha tốt, tuyệt đối sẽ không để đứa bé đi trên vết xe đổ của hắn nữa.
Lúc trước cô ấy chăm sóc mình, tự mình xử lý Lục Bắc Phàm thay hắn, món nợ ân tình này, không bằng để hắn dùng cả đời này trả cho cô.
Điện thoại di động ở đầu giường vang lên, Lục Bắc Xuyên xuống giường đi đến trước cửa sổ đứng ở một góc nghe máy.
"Lục tiên sinh, người đã bắt được rồi, kế tiếp xử lý như thế nào?"
Một năm trước hắn nắm quyền quản lý Lục thị, đó là thời khắc danh tiếng vô lượng, là mũi nhọn khiến người người phải tránh né, mà tất cả kế hoạch này vẻn vẹn chỉ bởi vì Lục Thiếu Nhân muốn đoạt lấy quyền quản lý Lục gia mà thôi.
Lục Bắc Xuyên tự hỏi, từ trước đến nay hắn đều là một người có thù tất báo, huống chi tình cha con của hắn và Lục Thiếu Nhân đã sớm bị trừ khử ngay trong những năm tháng tranh quyền đoạt thế này đến hầu như không còn nữa rồi. Hai cha con cách sơn cách nước, sớm đã có dã tâm riêng.
Tình thương của cha đối với Lục Bắc Xuyên mà nói sớm đã không phải thứ gì quan trọng nữa. Nửa đời trước đã trôi qua rồi, nửa đời sau hắn chỉ toàn tâm toàn ý với người mình trân trọng mà thôi.
Hắn nhớ tới lời căn dặn của Diệp Trăn trước đó: "Những chuyện phạm pháp tuyệt đối không nên làm. Đừng tưởng rằng mình quyền thế ngập trời thì có thể muốn làm gì thì làm, anh lợi hại hơn nữa cũng chạy không thoát khỏi vòng pháp luật đâu!".
Cúi người nhìn về phía Diệp Trăn đang ngủ say, cô vô ý thức xoay người, cánh tay thon dài khoác lên vị trí Lục Bắc Xuyên vừa nằm, ánh đèn chiếu xuống nửa khuôn mặt Diệp Trăn an tĩnh ngủ.
Khóe miệng Lục Bắc Xuyên không khỏi phác hoạ lên một độ cong ôn hòa, ngay cả âm thanh cũng không khỏi hòa hoãn mấy phần.
Hắn thấp giọng nói: "Giao cho cảnh sát, tất cả cứ dựa theo pháp luật mà xử lí."
"Giao cho cảnh sát?" Người trong điện thoại không khỏi sững sờ.
Tranh chấp hào môn liên quan đến mạng người, việc cha con tương tàn nếu bị truyền đi chỉ sợ sẽ biến thành một trò cười. Lục lão gia là người nặng quy củ còn coi trọng mặt mũi như vậy, tuyệt đối sẽ không đồng ý làm lớn chuyện này. Nếu là thuận theo ý của Lục lão gia, cách tốt nhất không phải hẳn là giao chứng cứ cho Lục lão gia, để Lục lão gia tự mình xử trí, cũng đồng thời dùng cách này để chiếm được sự áy náy của Lục lão gia sao?
Nhưng ý của Lục Bắc Xuyên đã quyết định, người trong điện thoại cũng không dám xen vào, chỉ nói vài câu, sau đó liền cúp máy.
Người trong điện thoại đang nghĩ gì làm sao Lục Bắc Xuyên lại không biết.
Lúc trước hắn làm việc gì cũng tùy tâm sở dục, nhưng về sau lại không như vậy nữa rồi.
Hắn buông điện thoại di động xuống, nằm lại trên giường, nhẹ nhẹ vỗ về cái bụng bằng phẳng của Diệp Trăn.
Bây giờ hắn đã có vợ có con, làm gì cũng tuyệt đối không thể bất chấp hậu quả giống như trước được. Những chuyện đã phát sinh ở trên người hắn, tuyệt đối không thể tái diễn một lần nữa ở trên người Diệp Trăn.
Cho nên hắn chỉ có thể cẩn thận trù tính, giải quyết hết khi mà mọi việc còn chưa xảy ra hay bại lộ, che chở Diệp Trăn trước cơn bão này.
Hắn nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận hơn nữa.