"Chết chưa?"
Momoko bước vào trong phòng y tế, nhìn Miyoko chậm rãi cuốn lấy đuôi tóc của mình.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên con bé mới tỉnh lại, sau vụ việc nhà tù Nanbaka bị tấn công đó, Miyoko đã ngủ say gần 1 tháng trời rồi.
Lúc này tù nhân số 15 của khu 13 cũng đã được ra khỏi ngục tối. Miyoko dường như cũng chẳng quan tâm đến tên nhóc đó cho lắm. Tuy vậy, Momoko vẫn cảm thấy kì quái, khi chính cô chứng kiến lòng bàn tay con bé đang xuất hiện ánh sáng màu xanh lục.
Momoko nghiên mắt nhìn đến Okina-lão trưởng khoa của bệnh viện trong khu vực này. Ông ta bắt gặp ánh mắt đỏ của Momoko nhìn lại đây liền nhún vai một cái.
"Tạm thời qua tình trạng nguy hiểm rồi. Nhưng bình phục trong bao lâu chờ vào thể chất."
Okina xoay người ra khỏi phòng bệnh khi kết thúc câu nói.
Cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, Momoko lại xoay mắt nhìn đến Miyoko vẫn chăm chăm nhìn về phía mình, không mở miệng. Cô lại nhún vai.
"Chuyện về khu 05, chị không..."
"Nee-chan, em không cần giải thích, em đủ trưởng thành để hiểu mà!"
Miyoko nhún vai một cái, sau đó xoay mặt đi, vươn tay cấm lấy cốc nước thủy tinh. Momoko liền đứng dậy đến bên giường Miyoko, rót cho đứa em một cốc nước lọc đem bỏ vào tay con bé.
"Chị ở đây tại sao không mở miệng nhờ?"
"Muốn tự thử sức mình."
Miyoko lại nhún vai một cái, đem cốc nước uống một ngụm, sau đó lại nốc hết cốc nước vào cổ họng mình. Cổ họng bắt đầu tránh được cảm giác khô rát, và nóng gắt.
Miyoko đưa mắt nhìn về phía cô chị gái của mình, con ngươi sẹt qua ánh sáng, nhanh chóng vụt tắt.
"Tù nhân số 15 khu 13 sao rồi?"
Momoko liếc nhìn đứa em gái của mình, cô biết khi mới tỉnh con bé quan tâm đến điều gì nhất. Trước giờ, Miyoko làm việc luôn khiến mọi người không đoán được suy nghĩ của nó, và bây giờ cũng như vậy, đột nhiên Miyoko quan tâm tù nhân số 15, ngoài mặt khác, thì đối với lý do của Momoko quan tâm đến số 15 là khác hoàn toàn.
Momoko nghiên mắt nhìn sau cánh cửa, lại thở dài.
"Nếu muốn biết rõ, sẽ có người rõ hơn chị!"
Momoko xoay người đi ra ngoài, cùng với cái bóng ngoài cửa kính nói cái gì đó, lát sau, Miyoko nghe tiếng bước chân của Momoko rời đi. Cánh cửa lại mở ra lần nữa, lần này không phải Momoko mà là một giám ngục cô quen không lâu cách đây.
Hajime bước vào căn phòng ngập tràn mùi sát khuẩn của bệnh viện, nhìn đến cô gái tóc hồng ngồi trên giường, mái tóc hồng thả tự do, vén lên vai, như một dải lụa mỏng mềm mại. Gương mặt con bé không trang điểm, có chút tái nhợt đi, chỉ có điều bao nhiêu đó không che được từng đường nét như họa trong tranh của một mỹ nhân đang phát triển thành thiếu nữ.
Hajime hơi bị sững lại một chút, cho đến khi giọng nói của Miyoko vang lên.
"Giám ngục trưởng khu 13?"
Hajime nhún vai, đưa con ngươi đen nhỏ của mình nhìn về phía bên cạnh giường, xác định được ghế nhỏ, bước đến gần chỗ Miyoko đang ngồi tựa lưng và chồng gối đã được sắp xếp sẵn. Okina nói, Miyoko vừa mới tỉnh, đừng làm phiền con bé quá lâu. Chính hắn cũng biết nên báo cáo sớm rồi rời đi, nhưng khi bước vào phòng này, nhìn người mới tỉnh lại sau giấc ngủ dài như Miyoko, thì chẳng ai phát hiện vẻ của con người mới ngủ say trong phòng bệnh 1 tháng trời cả.
Con bé dường như hoàn toàn khỏe mạnh, đến mức người ta có thể xác định nhầm Miyoko sẽ xuất viện trong ngày mai.
"Phó cai ngục, Trưởng cai ngục yêu cầu tôi đưa một số thông tin về tù nhân số 15 cho cô."
Một sấp tài liệu chìa ra trước mắt.
Miyoko không với lấy nó, đưa con ngươi xanh ngọc của mình nhìn chăm chú về phía nó sau đó, lại ngẩn đầu nhìn lên phía Hajime.
"Tôi không cần tài liệu này, cảm phiền đem về đi!"
"..."
Không cần?!
Hajime bất ngờ với phản ứng của Miyoko, con bé có thể che dấu mọi hành động vượt ngục của khu 13 đêm đó, với chức vụ như của Miyoko thì một số liệu vào đêm cũng đủ có thể moi móc được thông tin mà Hajime đang che dấu.
Nhưng con bé hoàn toàn cố ý không để chuyện khu 13 lộ ra ngoài.
Tuy hành động của con bé giống với thằng bạn thân chí cốt của Hajime- Mitsuru Issei. Nhưng Hajime lại không hiểu sao, anh chắc chắn một điều.
Miyoko không cùng với mục tiêu như Mitsuru.
Nếu Mitsuru che giấu việc Hajime để phạm nhân liên tiếp vượt ngục ra ngoài ảnh hưởng đến anh, tiền lương, hoặc đại loại là chức vụ. Nhưng đối với Mitsuru, con bé chắc chắn không phải vì anh, hoặc một nguyên nhân nào đó về Momoko chú ý tù nhân số 15.
Mục đích của Miyoko là cái gì?
Không biết. Không hiểu. Không rõ.
"Hajime, tôi muốn anh nói thật. Anh nghi ngờ gì về hành động của số 15?"
"...Phó cai ngục, cái này..."
"Nói thật, hoặc không bao giờ nữa!"
"..."
Giọng nói bình thản, không chút gợn sóng, không đe dọa, chẳng chút cảm xúc. Nhưng người nghe lại như bị đâm một nhát dao ở cổ, một cách thận trọng thúc ép, cũng là một cách thương lượng đàm phán cao nhất của kẻ nắm thế chủ chốt.
Mà nên nhớ, một kẻ đã phát ra câu nói trên, thì kẻ có bản tính làm mọi chuyện chỉ để đạt được mục đích của mình.
Hajime nuốt một ngụm nước bọt ở cổ họng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy cứng họng trước khí áp này của con người, hơn thế là nữ, còn nhỏ hơn hắn đến cả chục tuổi.
Nói thật, với khí áp của Momoko cũng chẳng thể nào đe dọa được hắn. Nhưng mà một đứa trẻ...
Hajime cảm thấy lòng mình hơi bị nhộn nhạo với cảm giác khổ sở này. Hắn sợ sao? Đầu đất đáng thương của hắn bây giờ mới viết được hai từ sợ hãi.
"Tôi không biết, nhưng số 15 như đang cố tìm kiếm cái gì đó."
"Cái gì đó?". TruyenHD
Miyoko nhướn mày, lẩm bẩm một mình về câu cuối. Trọng điểm câu chỉ có ba từ đó, và con bé bắt đầu nhếch khóe môi của mình.
Điểm yếu!
"Được rồi, Hajime về đi, anh xong việc rồi!"
"...Rõ!"
Hajime làm một hành tác chào quân sự sau đó vội vàng xoay người ra về. Đối với Miyoko hắn không hẳn muốn ở cùng con bé quá lâu trong đoạn thời gian, Momoko có ánh mắt đáng sợ thật, nhưng Miyoko lại không sử dụng ánh mắt đáng sợ đó.
Vẻ bề ngoài của Miyoko hoàn toàn vô hại, con bé giống như một thiên sứ với đôi cánh trắng muốt đứng trước mặt bạn, nhìn bạn với dáng vẻ cần được che chở.
Nhưng nếu tiếp xúc với Miyoko nhiều lần qua cách nói, thì hãy để ý, từng câu nói từ miệng Miyoko phát ra đều có ẩn ý, và hoặc sớm hoặc muộn những câu nói đó sẽ là kế hoạch cho tương lai hiện tượng xảy ra.
Một người phúc hắc như vậy, Hajime chính là đấu không lại.
- -
Miyoko mệt mỏi sau sớ tấu chương không giới hạn của công việc, cô thả cây bút xuống sau khi hoàn thành xong hai chồng núi cao hơn đầu người.
Miyoko cao 1m7, mà chồng giấy A4 và sớ tấu chương đó lại hơn người cô. Hẳn hiểu, tên nhóc Kenshirou cũng chẳng tệ hơn là bao, hắn đứng với sấp tấu chương của Miyoko hắn vẫn thấp đến thảm hại.
Miyoko đi dọc theo hành lang nạp kính, nhìn thời tiết buổi chiều tà đang dần hạ xuống sắc màu đỏ ửng của bầu trời.
Bước chân cô dừng lại khi nghe được tiếng chân của ai đó đang đi đến hướng này. Miyoko đoán, hiện tại khu vực này ngoài cô thì hẳn sẽ không ai ở.
Khu này cũng không phải tòa chính của khu đảo Nanbaka, mà là khu ngục tù của khu 13, Miyoko vì không đem núi tấu chương đó về văn phòng được.
Cơ bản cặp sách cô không chuyển hết được đống đó, nên đành tạ lại bên văn phòng của Hajime chiếm đóng một thời gian.
Còn việc tại sao Miyoko ở khu vực đó, và tài liệu làm cái gì chuyển tới khu vực 13 nhiều như vậy, thì xoay đầu 180 độ hỏi đến Momoko.
Gần đây dường như cô chị đó rất rảnh rỗi, không kiếm chuyện cho con bé làm thì cũng chẳng chịu ngồi im đâu.
Miyoko ngẩn đầu nhìn cánh cửa phòng dần bị mở khóa. Mặc khác, nhóm Hajime cùng phó giám ngục của anh ta đã đi tuần xung quanh khu này, mà thời gian hẳn một tiếng đồng hồ nữa mới trở về.
Miyoko ngồi lại trên bàn, thở hắc ra, chống cằm chờ đợi người phá khóa đi vào kia.
Đúng như cô nghĩ, một đầu tóc đen ngọn đỏ xuất hiện, ló đầu vào nhìn một chút, cậu ta lại cười nhìn về phía Miyoko.
"Yo~, hôm nay vẫn bận rộn quá nhỉ!?"
"..."
Miyoko nhún vai một cái, không trả lời. Dù sao đó là thật, ngày nào cô cũng có từ "vẫn" trong công việc của mình.
"Hajime hình như ra ngoài rồi!"
Miyoko chuyển chủ đề khác, tuy cô hành động có chút kì quái khi nói với tù nhân vượt ngục như một vị khách. Nhưng nếu chuyện đem tù nhân về lại tù của mình là của Hajime thì Miyoko sẽ không đả động gì đến chuyện đó, với lại tù nhân này vượt ngục chỉ để chơi sau đó lại quay lại nhà tù.
Cậu ta xem tù như nhà của mình, thì Miyoko có đuổi đi sợ cậu ta chẳng muốn.
"Không, tôi tìm chị mà Miyoko!"
Jyuugo bước vào phòng đến bên bàn làm việc của Miyoko, sấp giấy chất chồng thành đống vừa tầm với, và dường như thành những ngọn núi nhỏ. Hắn có chút bất ngờ nhìn đến cơ thể gầy yếu của Miyoko đang ngồi trên ghế lại nhìn chồng giấy tờ trước mặt.
Những người nhỏ con luôn có sức mạnh phi thường nhỉ?
Jyuugo có ý nghĩ đó trên đầu mình, và hắn cũng chẳng thể nhìn ra được sấp tài liệu dù chỉ một tờ khi hắn chỉ đọc một đoạn thôi liền thấy nhàm chán và khó hiểu.
Ngoài ra còn có các kí hiệu kì lạ, Jyuugo đành tước vũ khí đầu hàng.
Cái này ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Miyoko nhướn mày khi nghe Jyuugo nhắc đến mình.
"Tìm tôi làm gì cơ?"
"Hajime có đi ngang qua phòng tôi, nhắc tôi nếu có đi qua chỗ chị thì bảo chị đến gặp Okina-san đi!"
"Okina?"
Miyoko khóe môi khẽ rút trừu một cái.
Dường như Hajime hành xử như khu vực tù số 13 như hàng xóm của hắn nhỉ, biết Jyuugo vượt ngục trong tương lai liền có nhiệm vụ căn dặn luôn.
Mà nhắc đến Okina mới nhớ, cô phải kiểm tra sức khỏe sau một tuần bị tỉnh lại với cơ thể yếu ớt này.
Miyoko thở dài một tiếng, đúng lúc cánh cửa lại mở lần nữa, lần này là Seitarou Tanabata- phó giám ngục cấp thấp ở khu 13, cậu ta đẩy cửa đi vào nhìn đến Miyoko lại sự xuất hiện thường gặp của số 15, chớp mắt chút lại bước đến.
"Mồ, cậu đừng có vượt ngục nữa, chúng tôi sẽ gặp rắc rối mất!"
Tuy Seitarou biết sau chuyện vượt ngục kia, Miyoko che giấu cho khu vực nhưng nếu tình trạng này kéo dài, ai biết tính khí quái dị của phó cai ngục ra sao mà lần trước chứ.
"..."
Jyuugo để mặc cho Seitarou kéo cánh tay, nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích.
Miyoko thở dài.
"Cậu ta để tôi đưa đến trạm y tế vậy. Seitarou, anh giao chồng tài liệu này cho trụ sở chính là được!"
"...Vâng!"
Seitarou nhìn đến chồng tài liệu mà khóc ròng.
Trong khi đó Miyoko đã đi ra khỏi cửa, Jyuugo lẻo đẻo đi phía sau cô.
Đi được một đoạn, Miyoko liền dừng lại nhìn đến Jyuugo luôn đi sau mình nheo mắt.
"Tôi đi nhanh quá à?"
"...Không có..."
Jyuugo sững người một chút rồi vội xua tay lắc đầu.
Miyoko không hiểu thái độ của Jyuugo lại nheo mắt.
"Cậu lẻo đẻo sau tôi làm gì? Đường cậu đi cùng à?"
"...Không... chị không phải nói đưa tôi tới....Trạm y tế sao?"
Câu cuối nuốt vào khi Jyuugo ngẩn đầu nhìn ánh mắt vô tội của Miyoko. Hắn không hiểu, như bị lừa ấy.
Miyoko nhún vai.
"Tôi nói để đối phó với Seitarou thôi. Còn ra khỏi cửa rồi cậu muốn đi đâu thì đi đi!"
"...Cái...này..."
Jyuugo không có chuyện nói nữa, lại muốn bắt chuyện với Miyoko nhưng rồi chẳng một có chủ đề nào cho họ nói chuyện với nhau.