Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 59: Bọn Họ Cũng Không Ở Nhà?

Lần này Tống Khuynh Thành càng cố hết sức đáp lại hơn.

Chấm mυ'ŧ giữa răng môi, khiến cho người ta rung động.

Tống Khuynh Thành vừa mới tắm trước khi đi ra nên cả người có một mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu, mặt trang điểm đơn giản, thậm chí ngay cả nước dưỡng da cũng không thoa, dưới ánh đèn nổi bật vàng ấm áp ven đường trông giống như nhụy hoa sau cơn mưa sáng sớm, nhẹ nhàng bấu một cái là đã có thể bóp ra nước.

Cô không biết mình vì sao lại nói ra bốn chữ đó

Có lẽ đúng như lời cô nói với Thẩm Triệt, quá khát vọng thoát khỏi cuộc sống như vậy.

Ngồi trong xe Úc Đình Xuyên, hai người nhất thời không nói gì, bầu không khí có hơi áp lực, nhưng loại áp lực này càng giống như đang kiềm chế cái gì.

Mấy phút sau, xe Mercedes màu đen ngừng dưới chung cư số chín.

Ở tầng một, cửa hàng nhỏ được sửa lại từ một căn nhà ở, đang sáng đèn, bởi vì mới đóng bảng hiệu vẫn chưa đóng cửa.

Úc Đình Xuyên mới vừa dừng lại, Tống Khuynh Thành đã xuống xe trước, vứt lại một câu “tôi đi mua chút đồ”, nhìn bóng hình cô chạy vào cửa hàng nhỏ, Úc Đình Xuyên ngồi trong xe một lát rồi mới xuống, đứng bên cạnh xe, bởi vì thèm thuốc lá, anh cúi đầu đốt một điếu, sau đó ném hộp thuốc lá và bật lửa vào lại trong xe.

Về phần Tống Khuynh Thành đi vào mua cái gì, là vấn đề ngầm hiểu ý nhau.

Không bao lâu, Úc Đình Xuyên đã thấy cô gái mặc váy đỏ đi ra từ trong tiệm, trước khi cô sắp đến bên cạnh xe, anh dùng giày da giẫm tắt nửa điếu thuốc còn lại.

Chung cư không có thang máy, đèn hành lang cũng lâu lâu mới tu sửa.

Tống Khuynh Thành mở đèn pin điện thoại, lúc lên tầng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ở trong bóng tối nói một câu: “Hành lang không có đèn, anh cẩn thận dưới chân.”

Nơi điện thoại có thể soi sáng cũng chỉ là một góc nghiêng.

Úc Đình Xuyên đút một tay vào túi, đi theo sau cô lên mười bậc.

Nữ sinh viên thuê cùng Tống Khuynh Thành không có ở đây, một người về quê mấy ngày nay , người kia thì đi du lịch với bạn trai chưa về.

Tiếng chìa khóa chuyển động để mở khóa vang lên ở trong đêm khuya cực kỳ rõ ràng.

Tống Khuynh Thành mở đèn đặt đồ và chìa khóa trong tay lên bàn, sau đó quay đầu hỏi: “Muốn uống nước không?”

Không đợi Úc Đình Xuyên trả lời, cô kéo cái ghế để cạnh giường qua, rồi cầm dây chun buộc tóc lên: “Anh ngồi trước đi, trong nhà hết nước khoáng rồi, tôi đi đun ấm nước.”

Úc Đình Xuyên đứng bên chiếc giường 1,5 mét, đánh giá phòng ngủ chưa đến mười hai mét vuông này, có cánh cửa sổ, có bàn lớn, còn có hai chiếc ghế, vách tường bên cạnh bàn, một mặt kính toàn thân dán băng keo trong, cạnh cửa đặt một cái thùng rác, tất cả đều là vật dụng cũ trong nhà đã lâu đời, vali kéo màu xanh nhạt kia ngược lại trở thành điểm sáng duy nhất trong phòng.

Tống Khuynh Thành lấy nước từ nhà bếp ra, không trở về phòng nấu nước, mà đi đến một góc phòng khách, dùng đầu cắm ở đó.

Nghe âm thanh nấu nước xì xì, ánh mắt của cô có hơi rối loạn.

Năm phút trôi qua, ấm nước đã nóng.

Tống Khuynh Thành tìm một vòng ở phòng khách, không tìm được cái ly nào, chỉ có thể trở về phòng lấy cái ly mình thường uống, đến khi cô đẩy cánh cửa khép hờ ra, thì thấy Úc Đình Xuyên đã gác chân dài ngồi trên ghế, cầm quyển sách “ông già và biển cả” trước đó cô mua để xem đặt ở đầu giường.

Cảnh tượng như vậy, giống như tiếp khách.

Nghe được động tĩnh, Úc Đình Xuyên ngẩng đầu lên.

Tống Khuynh Thành cầm lấy ly trên bàn, nở nụ cười nhàn nhạt: “Trong nhà không còn ly nào cả, chẳng qua anh yên tâm, tôi sẽ rửa vô cùng sạch sẽ.”

Sau khi cô cầm ly đi tới lần nữa , Úc Đình Xuyên đã khép sách để lại đầu giường.

Anh mở miệng hỏi: “Thuê ở cùng với người khác?”

Tống Khuynh Thành ngẩn người, rồi lập tức mỉm cười: “Đúng, với hai nữ sinh viên.”

“Bọn họ đêm nay không ở nhà?”

“…”

Tống Khuynh Thành không biết Úc Đình Xuyên làm sao phát hiện, nhưng mà Úc Đình Xuyên cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ, anh lấy ly trà cô đưa đặt ở một bên, sau đó lập tức đứng lên, một tay ôm cô và đặt trên chiếc giường trông có vẻ rắc chắn.

Sau đó xảy ra cái gì đều là chuyện thuận lý thành chương.