Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 57: Thói Hư Tật Xấu Của Đàn Ông

Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp cũng rất thu hút.

Tống Khuynh Thành cầm điện thoại di động, ngón tay siết chặt, Úc Đình Xuyên thấy cô không trả lời liền hỏi: "Không tiện à?”

“...... Không.” Tống Khuynh Thành trả lời hơi qua loa.

Úc Đình Xuyên ở đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới nói: "Trước cửa khu chung cư, xuống lấy ví tiền.”

Tống Khuynh Thành buông điện thoại xuống, cô đứng ở bên cạnh bàn, khoảng hai phút sau, cô đi tới trước vali ngồi xổm xuống, tay vừa đυ.ng phải một chiếc áo thun, giống như đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô thay đổi chiếc áo khoác jean nhỏ ở bên cạnh, khoác bên ngoài chiếc váy ngủ thắt lưng màu đỏ rượu, ở vạt áo cột thắt lưng lỏng lẻo.

Tống Khuynh Thành không sấy tóc, cũng không đi tìm lược, chỉ soi gương lấy tay tùy ý vuốt.

Về phần trên chân, là một đôi giày vải lạnh không thể bình thường hơn.

.....

Một chiếc Mercedes màu đen dừng ở bên ngoài khu chung cư.

Úc Đình Xuyên ngồi trong xe một lát, sau đó đẩy cửa xe xuống, châm một điếu thuốc trong thời gian chờ đợi.

Anh nghiêng người đứng bên cạnh xe, dáng người cao ngất, đồng thời đánh giá cách thiết kế của khu chung cư này.

Không giống như những khu chung cư cao cấp có công ty quản lý tài sản. Khu chung cư này được xây dựng cho các hộ dân bị phá dỡ, ngoại trừ mười mấy căn hộ thông tầng cao sáu tầng lầu đứng sừng sững ở đó, không có hệ thống cây xanh và bãi đậu xe, mặt tiền khu chung cư cũng không bài trí bất cứ thứ gì, trên con đường đi vào, hai bên đổ đầy rác, mặc dù cách một khoảng cách, vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi nhàn nhạt.

Úc Đình Xuyên đưa tay vào cửa sổ xe, lấy một chai nước khoáng từ trong xe ra.

Anh uống gần nửa chai, khi cảm thấy nồng độ cồn trong cơ thể đã giảm xuống mới đưa bàn tay kẹp thuốc lá vặn nắp chai.

Lúc này, tiếng động nôn mửa của người đàn ông truyền đến từ phía trước.

Úc Đình Xuyên ngước tầm mắt sâu thẳm lên, vừa khéo nhìn thấy bóng người xinh đẹp mảnh khảnh chạy tới, ánh đèn ven đường mờ ảo, váy áo nhẹ nhàng đơn bạc, da trắng hơn tuyết, tay trái cô còn cầm điện thoại di động, vòng qua bãi rác ven đường, bước chân của cô chậm lại, cẩn thận tránh người say rượu ngã xuống đường...

Nhìn Tống Khuynh Thành càng lúc càng gần, Úc Đình Xuyên buông tay bên cạnh, bất giác nhấn thân điếu thuốc.

Khi cô đi tới trước mặt, anh cũng hút thuốc xong, ném đuôi thuốc vào thùng rác ven đường.

Tống Khuynh Thành hơi thở dốc, cô lấy tay vén sợi tóc bên tai, động tác trông có vẻ tùy ý, nhưng lại giống như đang che giấu sự xấu hổ nào đó, trên mặt nở ra nụ cười nhạt, tỏ vẻ khách khí từ chối người ngoài ngàn dặm: "Thật ra không cần cố ý tới đây muộn như vậy, bên trong cũng không có giấy tờ gì quan trọng.”

Úc Đình Xuyên nhìn chằm chằm vào cô vài giây, sau đó đút tay vào túi quần: "Rạng sáng một mình đi ra, bạn trai không đưa đi à?”

Giọng điệu của anh bình thường lại giống như đang quan tâm.

Tống Khuynh Thành ngẩn người, suy đoán ý tứ trong lời nói của anh, nhưng lại nhanh chóng cười khẽ: "Bên cạnh đầu đường có camera, có thể quay được bên này, huống hồ, cháu cũng không có gì đáng để người ta cướp cả.”

Câu trả lời này dường như có gì đó không đúng, nhưng lại không thể tìm thấy lỗi cụ thể.

Úc Đình Xuyên không nói tiếp.

Tống Khuynh Thành dường như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, tò mò hỏi: "Đúng rồi, ví tiền đâu?”

Cô nói xong liền vươn tay phải về phía Úc Đình Xuyên.

Chỉ một giây sau, cổ tay cô đã bị nắm lấy.

Nhiệt độ nóng bỏng khô ráo, mập mờ truyền đến từ bên ngoài da thịt khiến Tống Khuynh Thành trở nên luống cuống.

Cô giãy dụa nhưng không thành công, tay Úc Đình Xuyên thoáng dùng sức, cô đã bị lảo đảo kéo về phía trước, mơ hồ cảm giác được hơi thở của đàn ông trên đỉnh đầu, sau đó nghe thấy anh hỏi: "Có đi tiêm vắc-xin mũi ba chưa?”

Tống Khuynh Thành cố gắng duy trì sự bình tĩnh, đối diện với ánh mắt Úc Đình Xuyên, chậm rãi nở ra nụ cười xa cách: “Chủ nhật đi.”

Úc Đình Xuyên lại hỏi: "Tự đi à?”

Trái tim của Tống Khuynh Thành đập nhanh hơn, giọng nói của Úc Đình Xuyên rất dễ nghe, là loại giọng thành thục trầm thấp, lại có sự bình tĩnh và vững vàng của một nhân sĩ kinh doanh, đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu này, hai người còn cách gần nhau như vậy, rất dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

“Có khác nhau không?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại, cổ tay phải cũng ngọ nguậy.

Úc Đình Xuyên giảm bớt lực kéo cô, đồng thời vươn tay kia, cầm cổ tay nhỏ của cô hướng về phía sau mình, Tống Khuynh Thành ngã vào trong ngực anh.

Dưới ánh đèn đường yếu ớt, Úc Đình Xuyên cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô: "Phụ nữ tự cho là thông minh sẽ không khiến đàn ông ghen tị, mà chỉ làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo không thú vị.”

Trò chơi anh tới tôi lui khi nãy đã dừng lại vào giờ phút này.

Tống Khuynh Thành mỉm cười, ánh mắt lại lóe sáng lên: "Có phải đàn ông đều thất thường như vậy hay không?”

Úc Đình Xuyên lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, dùng hành động đưa ra câu trả lời.

Môi răng kề sát nhau, Tống Khuynh Thành không xấu hổ, cô kiễng mũi chân lên, chủ động đáp lại.

Hơi thở dần dần trở nên dồn dập, nhiệt độ đan xen trong im lặng.

Úc Đình Xuyên ôm lấy thân thể mềm mại của cô kề sát vào mình, bàn tay to từ thắt lưng Tống Khuynh Thành chậm rãi đi xuống, một tay kia ôm lấy da thịt nhẵn nhụi của cô, bàn tay người đàn ông vừa to lớn vừa khô ráo, há miệng ngậm lấy đôi môi hồng của cô, Tống Khuynh Thành thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhanh chóng bị hôn đến hai chân nhũn ra.