Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 47: Là Con Trai Tôi

Mặc dù đã là ban đêm nhưng tòa nhà cấp cứu vẫn còn sáng đèn.

Tống Khuynh Thành đè lên dạ dày vẫn còn đang khó chịu, ánh mắt dừng trên người đôi người yêu xa lạ cách đó không xa, sắc mặt của cô gái không tốt lắm, cô ấy nghiêng đầu dựa vào vai người nam, thỉnh thoảng nhíu mày, người nam cúi đầu nhỏ tiếng an ủi, mười ngón tay hai người nắm chặt nhau đặt trên đùi người nam.

"Phó Hiểu Tuệ." Y tá cầm một tờ giấy đi ra khỏi phòng xét nghiệm máu.

Người nam vội vàng giơ tay lên: "Ở đây."

Y tá nói: "Đi vào với tôi một chút."

Người nam dỗ dành cô gái vài câu, cô gái mới từ từ đứng lên rồi đi cùng người nam và y tá.

Tống Khuynh Thành kinh ngạc nhìn bọn họ, nhớ lại cảnh tượng tương tự như vậy nhưng đã là rất nhiều năm trước.

Cô không tiếp tục ngồi chờ mà đứng dậy đi tìm Úc Đình Xuyên.

Tống Khuynh Thành vừa đi tới đại sảnh liền thấy Úc Đình Xuyên đang đứng nói chuyện với một thanh niên mặc áo blouse cách đó không xa.

Thanh niên phát hiện, nhìn về phía trước.

Úc Đình Xuyên quay đầu theo sau, vừa thấy Tống Khuynh Thành, đáy mắt bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, làm cho người ta không phân biệt được cảm xúc thật.

"Quen biết à?" Nam bác sĩ trẻ thu lại tầm mắt, hỏi Úc Đình Xuyên.

Úc Đình Xuyên còn chưa trả lời, Tống Khuynh Thành đã đi tới, cô dừng lại trước mặt hai người đàn ông, ánh mắt nhìn về phía nam bác sĩ trẻ tuổi kia, liếc thấy tấm biển trước ngực bác sĩ của anh ta — Giang Trì, phó chủ nhiệm khoa chấn thương chỉnh hình.

Hai tay Giang Trì bỏ vào trong túi áo blouse, nhìn về phía Úc Đình Xuyên: "Không giới thiệu sao?”

"Chỉ là một người bề dưới."

Giọng điệu của Úc Đình Xuyên qua quýt bình thường, thể hiện rõ ý tứ của anh.

Tống Khuynh Thành lại mỉm cười bổ sung: "Là cháu gái.”

“......”

Dứt lời, bầu không khí trở nên hơi quỷ dị.

Giang Trì ngẩn người, ngay sau đó lập tức cười, ánh mắt hơi hứng thú rơi vào trên người Úc Đình Xuyên: "Cháu gái nhà cậu à? Sao tôi không biết cậu còn có một cháu gái xinh đẹp như vậy, giấu à?”

Tống Khuynh Thành nghe xong lời này, xấu hổ cười.

Trong mắt Úc Đình Xuyên cuối cùng cũng không còn vẻ không vui như lúc trước nữa, anh ra lệnh xua đuổi Giang Trì: "Không phải nói là đi trực thay sao. Còn không mau trở về khu nội trú.”

"Còn một chút nữa." Giang Trì nhớ tới vừa rồi Úc Đình Xuyên nói, là đưa người quen bị bệnh đến bệnh viện, với lại anh ta đã xem qua những loại thuốc kia, hỏi Tống Khuynh Thành: "Dạ dày không khỏe sao?”

Tống Khuynh Thành mỉm cười, sau khi gật đầu thì lại nhìn về phía Úc Đình Xuyên, ánh mắt chăm chú.

Giang Trì tinh mắt bắt được cảnh tượng này, lập tức hỏi: "Phòng truyền dịch ở trong cùng, tôi dẫn hai người đi qua, y tá trưởng trực ban đêm nay có quan hệ không tệ với tôi, để tôi nói với cô ấy một tiếng, xem có thể để trống một cái giường hay không.”

......

Bởi vì có Giang Trì giúp đỡ, lúc Tống Khuynh Thành truyền dịch được sắp xếp vào một phòng bệnh trống.

Tống Khuynh Thành có làn da trắng nhưng mạch máu rất nhỏ, y tá trưởng cầm kim tiêm thử một chút rồi nói: "Khó tìm mạch máu, không cẩn thận sẽ bị đâm chảy máu.”

"Đây là "cháu gái" của bạn tôi, chị cẩn thận một chút." Giang Trì ở bên cạnh đáp lại.

Úc Đình Xuyên đang hút thuốc bên cửa sổ, nghe vậy nhìn qua, tay trái Tống Khuynh Thành đặt trên tủ đầu giường, cổ tay buộc một sợi dây da, cánh tay kia dưới ánh đèn chiếu rọi trắng nõn bóng loáng, dường như không có lỗ chân lông, da thịt mu bàn tay gần như trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh tinh tế mờ nhạt.

Sau đó Tống Khuynh Thành cảm thấy mu bàn tay hơi đau, rồi tiếp theo một sự lạnh lẽo truyền đến.

Y tá trưởng lưu loát giúp cô dán băng keo cá nhân, rồi lại cởi bỏ sơi dây da giữa cổ tay, trước khi đi theo thói quen dặn dò một câu: "Nếu có việc thì ấn nút gọi ở đầu giường.”

Đến khi y tá trưởng rời đi, Giang Trì quay đầu nói với Úc Đình Xuyên: "Cháu gái bị kim đâm, người làm chú như cậu còn không mau đến quan tâm người ta.”

Úc Đình Xuyên hướng ngoài cửa sổ hút thuốc lá: "Cậu còn không mau đi à?”

"Yo, mới đây đã chê tôi công suất quá sáng rồi à.” Khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Úc Đình Xuyên, Giang Trì liên tục nói được: "Đi liền đây đi liền đây." Anh ta nói xong lại nhìn về phía Tống Khuynh Thành trên giường, cười: "Tôi là người thích đùa, đừng coi là thật.”

Sau khi Giang Trì rời đi, trong phòng bệnh bỗng yên lặng hẳn đi.

Tống Khuynh Thành tựa lưng vào gối, hướng mắt về phía cửa sổ, nhìn Úc Đình Xuyên không chớp mắt.

Không bởi vì xấu hổ mà che giấu.

Úc Đình Xuyên ở dưới tình trạng bị nhìn một lúc lâu, anh liền chậm rãi dập đầu thuốc lá ở cửa sổ bên ngoài, sau đó mới có một chút phản ứng, anh đi trở lại bên giường bệnh, lấy cái ghế vừa rồi Giang Trì ngồi đến bên cạnh tủ đầu giường ngồi xuống.

"Bây giờ dạ dày có dễ chịu hơn một chút nào chưa?" Anh mở miệng hỏi.

Tống Khuynh Thành giật mình, không thích ứng kịp với thái độ đột ngột của Úc Đình Xuyên, rõ ràng vừa rồi còn làm như không thấy cô, nhưng cô nhanh chóng kìm nén cảm giác không thích ứng này, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của Úc Đình Xuyên, hơi nhếch khóe môi, lông mi chớp chớp, vẻ mặt giống như hơi ngại ngùng: "Đã không còn đau nữa.”

Úc Đình Xuyên nhìn khuôn mặt đã trở nên hồng hào hơn của cô, gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Có đói không?”

Cô vốn tưởng rằng anh định đi ra ngoài mua đồ ăn khuya, nhưng trên thực tế Úc Đình Xuyên chỉ gọi điện thoại, nửa giờ sau, Tống Khuynh Thành truyền xong một chai nước biển, nhân viên nhà hàng cũng giao đồ ăn đến phòng bệnh.

"Tổng cộng 158 tệ." Nhân viên báo giá.

Úc Đình Xuyên lấy ví da từ trong túi quần ra, rút hai tờ tiền trăm tệ cho đối phương: "Không cần thối.”

Nhân viên cảm ơn, xách túi rời đi.

Từ góc độ của Tống Khuynh Thành, vừa khéo nhìn thấy ảnh chụp khi Úc Đình Xuyên mở ví da ra, mặc dù chỉ là vội vàng liếc nhìn, cô vẫn nhìn thấy trên ảnh là một đứa bé sáu bảy tuổi, mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng quần short, cậu bé đang ngồi xổm trên bãi cỏ, tay ôm trái bóng đá đã dơ, hướng về ống kính cười rất vui vẻ.

Lúc Úc Đình Xuyên đặt đồ ăn khuya trên bàn đầu giường, Tống Khuynh Thành mượn chuyện này nói chuyện phiếm: "Ảnh trong ví là cháu trai của anh sao?”

Úc Đình Xuyên ngồi trở lại ghế, chân dài tùy ý vắt chéo lên nhau, lại châm một điếu thuốc, đồng thời mở miệng: "Là con trai tôi.”

Câu trả lời này chỉ có vài chữ đơn giản, nhưng thẳng thắn đến mức không giấu giếm một chút nào.

Tống Khuynh Thành nghe thấy vậy, nhớ tới tin vịt về Úc Đình Xuyên mà đã từng thấy trên mạn, ly hôn, có thể còn có một đứa con trai.

------ ngoài lề------

Đứa con trai này của lão Úc, thân thế sẽ theo diễn biến kịch tính chậm rãi, các mỹ nữ chỉ cần nhớ kỹ, lão Úc bị cắm sừng/ (ㄒoㄒ)