Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 44: Chú Hai Mình Cũng Tới

Phản ứng đầu tiên của Tống Khuynh Thành chính là xoay người rời đi, thế nhưng chiếc xe kia lại bấm còi.

Ngay sau đó, có một người bước xuống từ bên ghế lái phụ.

Cô muốn rời đi cũng không còn kịp nữa.

Úc Tinh kéo Tống Khuynh Thành bước tới, nhếch miệng cười với Phó Tấn Nghiêu vừa bước xuống xe: "Cậu, sao cậu lại mượn xe chú hai cháu vậy?”

"Cậu chẳng những mượn xe của chú cháu mà còn kéo chú cháu đến làm tài xế cho cậu."

Phó Tấn Nghiêu là một người đàn ông có dáng người cao lớn, trông lớn hơn Úc Đình Xuyên mấy tuổi, bởi vì quanh năm ở trong quân đội nên làn da phơi nắng thành màu lúa mạch đậm, anh ta nói xong câu đó liền hất cằm về phía cửa tay lái.

Úc Tinh cúi người nhìn, thật đúng là Úc Đình Xuyên đang lái xe, lúc này mới lấy lòng gọi một tiếng: “Chú hai.”

Úc Đình Xuyên thoáng gật đầu, ánh mắt liếc về phía Tống Khuynh Thành ở phía sau Úc Tinh.

Tống Khuynh Thành đeo balo ở một bên vai, một tay ôm một cánh tay khác, cô yên lặng đứng bên cạnh xe, có thể bởi vì nhàm chán nên đang quay đầu nhìn cây cầu cao trên đường ở phía xa.

Úc Tinh bĩu môi chỉ trích: "Cậu à, vừa rồi khi gọi điện thoại cậu cũng không nói có chú hai đến cùng.”

"Cậu và chú hai cháu là bạn bè nhiều năm, cháu không cho phép chúng ta ôn chuyện à." Nói xong, Phó Tấn Nghiêu mở rộng cửa xe: "Lên xe đi, trễ hơn nữa là thành ăn khuya đấy.”

Úc Tinh gật đầu, xoay người kéo tay Tống Khuynh Thành, giới thiệu với Phó Tấn Nghiêu: "Đây là bạn học của cháu, vừa mới dạy thêm cho cháu.”

Phó Tấn Nghiêu cười: "Vậy đúng là cháu phải mời người ta ăn một bữa cơm cảm ơn.”

“Chắc chắn rồi!” Úc Tinh đắc ý nói.

Lúc lên xe, Úc Tinh nói với Tống Khuynh Thành: "Cậu ngồi bên trong đi.”

Tống Khuynh Thành khom lưng, tầm mắt chạm đến một chiếc áo sơ mi thẳng tắp kia, động tác lại chần chờ một hai giây, nhưng mà cô lập tức khôi phục như thường và ngồi vào vị trí phía sau ghế lái.

Trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Tống Khuynh Thành nhìn về phía gương chiếu hậu, ở đó chỉ nhìn thấy yết hầu nổi lên của người đàn ông kia.

Úc Tinh và Phó Tấn Nghiêu cũng nhanh chóng lên xe.

Dọc theo đường đi, Úc Tinh giống như một con chim sẻ nhỏ vui vẻ, nằm sấp trên ghế lái phụ nói chuyện phiếm với Phó Tấn Nghiêu, chọc cho Phó Tấn Nghiêu cười không ngừng.

Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, không hề không biết điều mà xen vào.

Một lát sau, Phó Tấn Nghiêu hỏi cháu gái đi ăn thịt nướng ở đâu.

Úc Tinh đảo mắt rồi quay đầu hỏi: "Khuynh Thành, cậu có muốn đi chỗ nào không?”

"Tùy tiện đi." Tống Khuynh Thành nở ra một nụ cười.

Úc Đình Xuyên đang lái xe nghe thấy vậy bèn giương mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, cô gái có góc nghiêng xinh đẹp, lông mi cong cong, nở nụ cười điềm tĩnh, trông có vẻ quá ít nói so với Úc Tinh đang đùa vui ồn ào.

Thế nhưng ngay sau đó anh liền nhìn sang nơi khác.

Úc Tinh đã thảo luận với Phó Tấn Nghiêu: "Nếu không thì đừng ăn thịt nướng nữa, đi ăn đồ xào ba món(*) đi, trước kia ở Trương Gia Giới đã ăn qua hai lần, đủ cay đủ vị.”

(*) 三下锅: món xào với đủ loại nguyên liệu khác nhau như các loại thịt, đậu phụ, củ cải….

Phó Tấn Nghiêu không có ý kiến.

Nhưng bởi vì anh ta quanh năm không ở Nam thành, không rõ nhà hàng nào có món ăn ngon, nên chỗ cụ thể phải do Úc Đình Xuyên định.

......

Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe dừng ở bãi đậu xe gần một con hẻm.

Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn ở hai bên đường sáng rực rỡ, cả tòa thành phố phồn hoa phản chiếu trong biển đèn.

Úc Đình Xuyên chọn một nhà hàng riêng.

Quán nằm sâu trong con hẻm, xung quanh là kiến trúc theo kiểu cũ, tường trắng ngói xanh, trong sự tĩnh lặng hiện ra hơi thở cổ xưa.

Sau khi xuống xe, Úc Tinh kéo Tống Khuynh Thành vào ngõ nhỏ.

Tống Khuynh Thành đi được một đoạn đường mới mở miệng: "Mối quan hệ giữa cậu của cậu và chú hai cậu trông có vẻ rất tốt.”

"Ừm." Úc Tinh gật đầu: "Chú hai mình được một tay ông nội mình nuôi lớn, trước kia ông ngoại mình lại làm việc dưới tay ông nội mình, bọn họ thường xuyên qua lại nên đã quen thân với cậu mình. Trước đây chú hai mình cũng không gọi mẹ mình là chị dâu mà gọi là chị Mẫn Mẫn, sau này lớn tuổi mới thay đổi xưng hô. Có phải nhà hàng này không?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước một cái sân treo hai ngọn đèn l*иg đỏ ở cửa.

"Đông, Li, Cư." Úc Tinh đọc xong chữ trên tấm biển bên cạnh,sau đó nói với Tống Khuynh Thành: "Chính là nơi này.”

Các cô vào sân không bao lâu, Úc Đình Xuyên và Phó Tấn Nghiêu cũng đi vào.

Nhân viên phục vụ trước quầy thu ngân nhìn thấy Úc Đình Xuyên, lập tức đi ra nghênh đón, cũng không cần Úc Đình Xuyên nói nhiều liền dẫn nhóm người bọn họ đi lên tầng hai được để trống.

Úc Tinh cừa ngồi xuống đã lập tức cầm thực đơn đến trước mặt Tống Khuynh Thành xem ăn cái gì.

Hai người đàn ông thì uống trà và nói chuyện bên cạnh họ.

Phó Tấn Nghiêu tiếp tục nói với Úc Đình Xuyên về chủ đề buổi chiều chưa nói hết: "Hiện tại công ty chỉ có cậu quản lý, nếu ngay cả cậu cũng định chạy về miền Bắc, mà bố cậu tuổi tác lại lớn, sợ là sẽ không làm nổi.”

Úc Đình Xuyên buông chén trà trong tay xuống, chậm rãi nói: "Dù sao mấy hạng mục ở miền Bắc kia cũng phải có người đến quản.”

Phó Tấn Nghiêu cười lên: "Vậy cũng không đến mức dùng dao trâu mổ gà, dao tốt phải dùng trên lưỡi dao, tuy rằng tôi không rõ chuyện làm ăn lắm nhưng cũng nhìn ra mấy năm nay sản nghiệp nhà họ Úc ở trong tay cậu càng làm càng lớn, nếu như cậu muốn trở thành một người tự tại, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhận một đống lời oán giận.”

Úc Tinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Úc Đình Xuyên: "Chú hai, chú định đi miền Bắc sao?”

Tống Khuynh Thành vẫn nhìn thực đơn trước mắt, ngón tay cầm bút hơi siết chặt lại.

"Chưa có ý định." Giọng nói thu hút của Úc Đình Xuyên vang lên.

Lúc này, người phục vụ bước vào.

Úc Tinh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Cô muốn nồi khô hay nồi lẩu?"

"Nồi khô." Úc Tinh nói.

Úc Đình Xuyên lại mở miệng: "Nồi lẩu đi.”

Úc Tinh xụ mặt xuống: "Nhưng nồi canh không quá cay, ăn không đã. ”

"Vừa vặn dưỡng dạ dày cho cháu." Úc Đình Xuyên vừa nói vừa cầm lấy ấm trà, rót nửa chén trà vào trong chén trà.

......

Tối nay thức ăn được lên món rất nhanh.

Trong vòng chưa đầy mười phút, người phục vụ đã bưng nồi vào.

Úc Tinh bắt đầu cảm thấy không hài lòng với việc chọn nồi lẩu canh, thế nhưng khi cô ấy nhìn những món đặc sản đầy đủ hương vị kia thì lập tức ném nồi lẩu khô ra sau đầu, cô ấy bưng chén cơm lên bắt đầu ăn một cách điên cuồng.

Giữa bữa ăn, điện thoại di động của Úc Đình Xuyên reo lên, anh đứng dậy đi ra ngoài phòng.

Tống Khuynh Thành chậm rãi nhai cơm trắng trong miệng, sau khi nuốt xuống thì cô buông đũa xuống: "Tôi đi toilet một chuyến. ”

Úc Tinh gật đầu, trong miệng ậm ờ.

Tống Khuynh Thành bước ra từ trong phòng và tiện tay khép cửa lại, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Úc Đình Xuyên đang đứng bên cửa sổ lối đi, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm, tay áo xắn lên một cách tùy ý, tay trái đeo đồng hồ cầm điện thoại di động nghe điện thoại.

Tống Khuynh Thành đi vài bước về phía trước, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cột hành lang chăm chú nhìn vào anh.

Vài phút sau, Úc Đình Xuyên kết thúc cuộc gọi.

------ Ngoài lề------

Kỳ thật không chỉ có em gái Khuynh Thành đang trêu chọc Lão Úc, lão Úc ngẫu nhiên cũng sẽ trêu chọc cô, trêu chọc còn không thừa nhận/(ㄒㄒ)/~

Gợi ý: Dì đến, tốt nhất là không ăn cay, dễ bị đau bụng kinh.

Vâng, tôi nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người nên hiểu ~