Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 19: Cậu Là Đang Chọc Giận Cô Ấy

Trên đường núi gió thổi lớn, thổi bay tóc kiểu đuôi ngựa chỉnh tề của cô gái, Tống Khuynh Thành vén sợi tóc đang che mắt mình, nhìn thoáng qua phía trong xe.

Cố Chính Thâm nhìn thấy ánh mắt của cô, cười: "Chỉ có tổng giám đốc Úc và tôi, tổng giám đốc Úc chắc cô biết rồi, là chú Úc Tinh bạn học của cô."

"..." Tống Khuynh Thành không chỉ không lên xe, mà còn xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Cố Chính Thâm ngẩn ra, nghĩ ‘Mình đoán trúng khúc đầu nhưng không đúng khúc sau’, quay đầu hỏi người đàn ông khác trong xe: "Tôi nói sai gì sao?"

Cửa xe hạ xuống một chút xíu, ngũ quan Úc Đình Xuyên bình tĩnh, anh đưa điếu thuốc đã hút một nửa ra ngoài cửa sổ: “Cậu là đang chọc giận cô ấy.”

"Được! Tôi đúng là quản chuyện không đâu." Cố Chính Thâm vểnh chân dài, kêu tài xế lái xe.

Trên đường núi quanh co, xe mau xanh vỏ cau vứt Tống Khuynh Thành đang đi bộ một khoảng xa.

...

Tay áo đồng phục học sinh bị gió nhẹ nhàng thổi lên, Tống Khuynh Thành đứng bên đường nhìn chiếc xe đang đi xa, sau đó cô thoáng quay đầu, thì trủng hợp nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới.

Xe kia chạy lên phía trước một đoạn đường, rồi từ từ dừng lại, lùi trở về.

Hạ xuống cửa xe tay lái phụ, lộ ra nửa gương mặt Hứa Đông.

"Cô Tống?" Hứa Đông nhìn thấy chóp mũi mỏng của Tống Khuynh Thành đã đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn: "Ở đây không dễ đón xe đâu, cô lên đây đi, chúng tôi cũng đang về thành phố."

Lần này, Tống Khuynh Thành không cự tuyệt nữa.

Ghế sau có hai nữ nhân viên của Hằng Viễn, hình thể đều hơi gầy, nên có thêm một người cũng không sợ phải chen chúc.

Xe thương vụ một lần nữa chạy trên vòng quanh đường núi.

“Tay cô Tống thế nào rồi? Cuối tuần này cô đừng quên đi trung tâm tiêm chủng dịch bệnh để tiêm mũi hai, còn tiêm mũi ba thì sau đó mười bốn ngày.” Hứa Đông nhìn Tống Khuynh Thành qua gương chiếu hậu, đánh vỡ sự yên tĩnh bên trong xe.

Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Vết thương đã đóng màn, còn vắc xin phòng bệnh tôi không quên đâu."

Tô Doanh ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được nhìn tay trái Tống Khuynh Thành thêm mấy lần, sau đó tiếp lời Hứa Đông: “Không phải tháng trước tổng giám đốc Úc kêu anh đưa Pants đi tiêm phòng bệnh chó dại rồi sao?”

Hứa Đông nói: "Tiêm rồi, thậm chí còn là tiêm phòng bệnh trùng cong[1], qua mấy ngày lại đi tiêm lần thứ hai."

[1] Trùng cong (弓形虫-Toxoplasma Gondii): Toxoplasma gondii là sinh vật đơn bào ký sinh chủ yếu trên mèo(có ở chó nhưng ít hơn mèo), có thể có trong thực phẩm, rau sống, nguồn nước ô nhiễm, tổn thương chủ yếu ở da gây ngứa da, nổi mày đay, da thô ráp sẩn. Biểu hiện của bệnh từ nhẹ đến rất nặng thậm chí gây rối loạn chức năng và có thể dẫn tử vong. (Nguồn: internet)

Một cái cô gái nhân viên khác nói theo: “Có hôm tôi vào phòng vừa vặn nghe thấy tổng giám đốc Cố mượn Pants của tổng giám đốc Úc, tháng này Wood nhà anh ta đủ một tuổi rồi.. Chó chăn cừu và chó lạp xưởng[2], này là sinh ra giống chó gì vậy?”

[2] chó lạp xưởng (Chó Dachshund): à giống chó thân dài, ngực nở, bụng hóp, hoạt bát, rắn chắc với tứ chi rất ngắn. Chúng tạo cho giống chó này một dáng vẻ độc đáo và đầy chất thông thái. Đầu thuôn dài, mắt hơi lồi, mõm dài với bộ hàm khoẻ mạnh cùng những chiếc răng vô cùng sắc bén. Mắt có hình ôvan, màu đỏ sẫm hoặc nâu đen, rất năng động và thân thiện. Tai khá linh hoạt và luôn buông lơ lửng ở hai bên má. Lông của giống chó lông ngắn mượt mà, bóng bẩy và đồng nhất (nguồn wiki)

Bọn họ bắt đầu nói chuyện câu được câu không.

Tống Khuynh Thành không chen lời vào, cũng không nghĩ định chen vào, cô nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi.

Vào tới thành phố, xe dừng lại gần cửa trạm tàu điện ngầm.

Cảm ơn xong, Tống Khuynh Thành đóng cửa xe.

Sau khi Tô Doanh nhìn thấy thân ảnh cô biến mất ở thang lầu, thì liền hỏi Hứa Đông: “Trước đây không phải Pants rất ngoan sao, thế nào lại đột nhiên cắn người bị thương?"

Hứa Đông lắc đầu: "Lúc đó tôi ở phòng vip, là nhân viên làm ở Hoàng Đình tới thông báo cho tôi, nên cũng không rõ tình huống cụ thể." Nói rồi anh ta quay đầu lại nhìn Tô Doanh: "Sao thế?"

Tô Doanh cười: "Không có gì."

Nhìn về phía cửa tàu điện ngầm, ánh mắt cô ta trở nên đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

...

Tống Khuynh Thành về tới trường học, cũng vừa lúc tầm hai giờ chiều.

Cách giờ tan học gần mười phút.

Cô không đột ngột đi vào phòng học, mà lựa chọn đi dạo trên hành lang gϊếŧ thời gian.

Một lát sau, bả vai Tống Khuynh Thành bị ôm lấy.

Quay đầu lại, thấy là gương mặt xinh đẹp của Úc Tinh đang cười hì hì.

"Học tiết thể dục?" Tống Khuynh Thành hỏi.

Úc Tinh ôm cánh tay của cô: “Trước kia không phải cậu đã nói với mình nửa tháng mới về nhà chú một lần sao. Tuần sau thi cuối kỳ rồi, mình có nhiều chỗ quan trọng không hiểu, hôm nay thứ sáu, vậy cuối tuần sau khi tan học cậu đến nhà mình nha?”

“Cậu tùy tiện dẫn người lạ về qua đêm như vậy, trong nhà cậu không ý kiến gì sao?”

“Trong nhà chỉ có ông cố và ông nội mình, mẹ mình ngày bình thường thì không ở nhà, nhiều lắm là buổi tối về ngủ. Bà ấy cũng muốn mình kết ban với người học giỏi, với lại….” Đầu Úc Tinh cọ trên bả vai Tống Khuynh Thành, làm nũng nói: “Cậu là người xa lạ sao?”

Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn dáng vẻ cô ấy, bỗng dưng cảm thấy mắc cười.

Thực ra bọn cô chỉ mới quen biết, danh hiệu ‘học sinh giỏi’ đã dễ dàng khiến người ta cho bỏ qua lòng phòng bị.

Lúc này, chuông tan học vang lên.

Tống Khuynh Thành vỗ nhẹ xuống gò má Úc Tinh: "Mình tới tiết rồi, vào lớp đây."

"Cậu vẫn chưa trả lời mình đấy." Úc Tinh không chịu buông tay.

"Đến lúc đó nói sau."

...

Bởi vì câu ‘đến lúc đó nói sau’ của Tống Khuynh Thành, mà tiết tự học buổi chiều chưa kết thúc, Úc Tinh đã sớm ngồi chờ ở cửa ra vào của lớp sáu, giáo viên đi ngang qua nhìn thấy bộ dạng lười biếng của cô ấy lại không nhịn được lắc đầu nhưng cũng không ăn no rửng mỡ đi dạy bảo người ta.

Tiếng chuông vừa vang, thấy Tống Khuynh Thành đeo túi xách đi ra ngoài, Úc Tinh vui cười tiến lên: "Suy nghĩ thế nào rồi?"

“Mình định lát nữa qua phòng trọ, tuần sau thi rồi sẽ không quét dọn được.” Tống Khuynh Thành lấy cuốn sổ tay từ trong túi xách của mình ra: “Những điểm quan trọng của môn địa lý, toán, cả tiếng Anh đều ở trong này, mình cũng có viết một số ví dụ, cuối tuần cậu xem đi, nếu như thấy có tác dụng thì có thể photo ra một bản.”

Úc Tinh cầm cuốn sổ tay, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.

Cô ấy muốn Tống Khuynh Thành cùng về nhà với mình, mấu chốt là vì lừa qua chuyện thi cuối kỳ.

Tuần sau bắt đầu kỳ thi, lần này về, trong nhà chắc chắn sẽ bắt cô hỏi chuyện ôn tập, chết người nhất là mỗi thứ sáu nhà họ Úc sẽ tổ chức liên hoan một lần, bà cô làm giáo sư đại học kia nhất định sẽ trở về, đến lúc đó chỉ dăm ba câu đã dụ cô ấy nói ra hết. Cho dù cô ấy không thích học, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người nhà mình.

Nhưng….

Nếu có người học giỏi ở bên cạnh thì sẽ khác!

Bởi vì trong tiềm thức của nhóm người lớn cho rằng, có thể chơi với người học giỏi thì ít ra nhóc con nhà mình cũng không tệ lắm.

Phân tích xong mặt lợi hại, Úc Tinh càng không muốn thả người đi: “Vậy đêm nay cậu có thể đến ở nhà mình, sáng mai kêu tài xế đưa chúng ta qua nhà trọ của cậu, lúc ấy mình sẽ giúp cậu dọn dẹp.” Nói xong, không cho Tống Khuynh Thành cơ hội từ chối, đã kéo cánh tay cô đi về phía cầu thang: "Đi thôi đi thôi, người trong nhà đều đang mong chờ mình dẫn bạn học về đấy..."

Đúng vào thời gian tan học, ngoài trường học Nguyên Duy đậu đầy xe ô tô, trong đó có xe của nhà họ Úc.

Lúc đi tới cổng trường học, điện thoại di động của Tống Khuynh Thành kêu lên.

Trên màn hình điện thoại hiển thị số của Cát Văn Quyên.

Cô không nghe, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi thả vào túi xách.

...

Nhà họ Úc ở trong Tử Uyển trên đường Kinh Vân.

Xe lái vào cửa lớn Tử Uyển, hiện ra trong tầm mắt hai bên đường là cây ngô đồng xanh biếc đang lui về phía sau.

Cho dù đã tới một lần, ánh mắt Tống Khuynh Thành vẫn bị thu hút bởi những kiến trúc ở đây. Tử Uyển được xây vào đầu thế kỷ này, được mệnh danh là số một ở Nam Thành, cho dù đã qua mười mấy năm, giá trị các công trình kiến trúc đã qua sử dụng ở đây vẫn cao hơn những tòa nhà biệt thự mới xây.