Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 8: Cô Gái Này Không Đơn Thuần

Danh tiếng không tốt.

Úc Đình Xuyên nghe thấy mấy chữ này, động tác ngón tay búng tàn thuốc hơi ngừng lại, nhớ lại lần ở trước cửa nhà họ Úc, thuận thế hỏi một câu: “Như thế nào là không tốt?”

“Chuyện này là do liên quan đến cháu ngoại trai của tôi, nếu không với độ tuổi tôi bây giờ cũng chẳng quan tâm chuyện này của bọn chúng.” Cố Chính Thâm nhấp ngụm trà cho nhuận miệng, sau đó để tách trà xuống rồi tiếp tục nói: “Chuyện này cũng đã qua một năm rồi, hôm đó cháu tôi đột nhiên chạy về nói muốn mua một căn hộ chung cư ba phòng ngủ và một phòng khách, mà chị họ tôi cũng đâu phải ngốc đi lấy không ra 2 triệu, thế là kêu người đi điều tra thì mới biết được có một cô gái tên Tống Khuynh Thành.”

Cố Chính Thâm chửi ‘cmn’ một cái: “Thủ đoạn cô gái này đúng là không tệ. Mặc kệ chị họ tôi ép hỏi như thế nào, thằng cháu trai vô dụng kia của tôi vẫn chắc chắn là chủ ý của mình, sau đó chị họ tôi cắt đứt suy nghĩ của nó nhốt ở trong nhà, nó không muốn sống nhảy cửa sổ bỏ trốn, nhưng lúc con gái nhà người ta nhìn thấy nó, không những không vui vẻ bất ngờ mà còn có thái độ rất lạnh nhạt, lập tức ngay tại chỗ cho thằng nhóc một bài học.”

Úc Đình Xuyên chậm rãi phun ra một làn khói thuốc, không xen vào.

“Cô ấy còn đưa cuốn tiểu thuyết trong tay cho cháu tôi, nói bên trong có một câu thoại ‘không có vật chất thì tình yêu chỉ như một đống cát, không cần gió thôi nó cũng bay đi.” Cố Chính Thâm cười khẽ: “ Tên nhóc nghe xong lời này thì liền không gượng dậy nổi, cuối cùng vẫn là chị họ tôi nói rõ mọi chuyện, cho cô gái kia hai trăm ngàn, người ta không nói gì liền chia tay con trai chị ấy, còn vô cùng chuyên nghiệp hối sinh thằng nhóc lại.”

Nói tới chỗ này, Cố Chính Thâm nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng: "Vừa rồi ở trên xe, cậu nói cô ấy là bạn học Tinh Tinh? Con nhóc Tinh Tinh kia, tâm tư đơn giản, cậu làm chú thì nhắc nhở con bé ai có thể thân thiết ai nên cách xa."

Úc Đình Xuyên nhấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn thuốc: "Chẳng qua chỉ là một nhóc con."

"22 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa."

"..." Úc Đình Xuyên nghe vậy, một lần nữa ngẩng đầu, nhìn người bạn tốt.

Cố Chình Thâm kẹp điếu thuốc chỉ vào Úc Đình Xuyên, vẻ mặt ‘tôi đoán chắc chắn cậu không biết mà’, rồi cầm bật lửa, bốp một tiếng ngọn lửa phựt lên, đốt điếu thuốc, hít một hơi xong mới nói: “Hai mươi mấy tuổi mà còn học lớp 11, chuyện này đã rất không bình thường. Không phải tôi sau lưng nói xấu cô ấy đâu, mà thực sự là cô gái này không đơn thuần.”

Úc Đình Xuyên cầm tách trà lên, dời đề tài: “Còn đi đâu nữa không? Nhân lúc Hứa Đông còn chưa đi, kêu cậu ấy đưa cậu đi.”

"Không đi đâu nữa, đêm nay ở nhà cậu."

Cố Chính Thâm khoát tay, ôm cái đầu đau nhức vào phòng khách nghỉ ngơi.

"Nếu không có chuyện gì khác, tổng giám đốc Úc, tôi đi về trước." Hứa Đông mở miệng.

Úc Đình Xuyên gật đầu, lúc Hứa Đông chuẩn bị rời đi, anh gọi lại: "Ngày mai tôi nghỉ một ngày, ở công ty nếu như có chuyện, cứ tìm phó tổng giám đốc Trương trước."

"Vâng, tổng giám đốc Úc." Hứa Đông trả lời, sau đó đóng cửa đi ra.

Phòng làm việc được bài trí trang nhã, chỉ có một cái đèn bàn rọi xuống đất, ánh đèn màu vàng ấm áp hắt lên vách tường.

Cả người Úc Đình Xuyên lười biếng nằm ở trên ghế sofa, hai chân dài để lên bàn trà, đầu hơi ngửa ra sau, mấy ngày làm việc liên tiếp anh chỉ nhắm mắt rồi lại chợp mắt, anh cởi nút cổ áo sơmi, lộ ra yết hầu vô cùng gợi cảm.

Không biết đi qua bao lâu, cửa thư phòng bị đẩy ra.

Chó Border Collie không một tiếng động chạy vào, lè lưỡi, chân trước cong lại, nằm xuống bên chân chủ.

Nghe thấy động tĩnh, Úc Đình Xuyên mở mắt ra nhìn con chó cưng của mình.

"Gào gừ!" Chó Border Collie trắng đèn nhìn vào ánh mắt của chủ mình, dáng vẻ như nhóc con làm nũng, vừa vẫy cái đuôi vừa uất ức kêu.

Còn về rốt cuộc nó uất ức cái gì, thì trừ nó ra không người nào hiểu được.

...

Tống Khuynh Thành ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, tay trái bị thương có chút đau, có thể do mưa nên nhiệt độ không cao, cô vén chăn đứng dậy, một tay hoàn thành công việc rửa mặt, sau đó từ trong tủ quần áo chọn lấy áo thun và quần jean mặc vào.

Lúc cô xuống tầng, Lục Tích Sơn và Cát Văn Quyên đang ở trong phòng ăn dùng bữa trưa.

Lục Tích Sơn kêu người giúp việc lấy thêm một bộ bát đũa.

“Điệu bộ này, ai không biết còn tưởng rằng chúng ta cũng là người giúp việc của cái nhà này.” Động tác ăn rau của Cát Văn Quyên vẫn không ngừng, nói ra một câu liền phá hủy bầu không khí vốn đang hài hòa.

Lục Tích Sơn không muốn tranh chấp với bà ta, nhẹ giọng nói với cháu gái: "Hôm nay dì Lương làm tôm nõn xào ớt xanh, nếu chú như nhớ không lầm, cậu thích ăn món này nhất."

Tiếng Cát Văn Quyên đặt bát trên bàn vang lên, Tống Khuynh Thành làm như không nhìn thấy, bưng bát lên ăn cơm, gắp một con tôm nõn, sau khi ăn liền giơ ngón tay cái về phía Lục Tích Sơn: “Tay nghề này của dì Lương, có thể làm đầu bếp khách sạn 5 sao lun đấy.”

Lục Tích Sơn cười, chợt thấy băng gạc quấn trên tay cô: "Tay cháu sao lại bị thương vậy?"

"Ngày hôm qua không cẩn thận bị chó cắn." Tống Khuynh Thành không che giấu.

"Đi chích phòng bệnh dại chưa ? Bị thương do chó cắn cháu phải cẩn thận đó, mấy năm trước có một khách hàng, sau khi bị chó cắn không kịp đưa đến bác sĩ, sau đó con chó kia nổi cơn điên..."

"Rầm." Cát Văn Quyên đập đôi đũa trong tay lên bàn.

Lục Tích Sơn bất mãn vì bị cắt ngang câu chuyện, cau mày nhìn sang: "Bà lại làm sao vậy?"

Cát Văn Quyên nhìn Tống Khuynh Thành ở phía đối diện, gương mặt hướng ra ngoài mặt trời, làn da tốt mức muốn vắt ra nước, ánh mặt trời từ bên cạnh cửa sổ chiếu vào gò má trắng nõn của cô, đặc biệt là dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm đến, quả nhiên là mẹ như thế nào mới sinh ra đứa con gái mị hoặc như vậy!

“Trước khi thể hiện tình chú cháu sâu nặng, nên nghĩ đến công ty sắp phá sản đi.”

Nói xong lời này, Cát Văn Quyên lui ghế, nghênh ngang rời đi.

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người.

"Ăn cơm." Lục Tích Sơn khôi phục lại cảm xúc, một lần nữa bưng bát cơm lên ăn.

...

Ăn cơm trưa xong lên tầng, gặp Cát Văn Quyên ở trên hành lang, bà ta thay váy áo lụa tơ tằm, búi tóc, trông rất thanh lịch đoan trang, có vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Thím đi ra ngoài đánh bài?" Tống Khuynh Thành chủ động nói.

Cát Văn Quyên lạnh lùng liếc cô một cái, rồi sau đó giẫm giày cao gót đi.

Trở về phòng, nghĩ đến sắp nghỉ hè ở bên ngoài đi làm thêm, Tống Khuynh Thành bắt đầu sắp xếp chuẩn bị quần áo.

Vừa mời kéo vali lại thì điện thoại trên giường vang lên.

Tống Khuynh Thành nhìn thấy là số máy lạ, chuông vang lên lần nữa, cô mới đi tới bên cửa số nhấn nút nhận cuộc gọi: “Alo, ai vậy?”

"Cậu là Khuynh Thành đúng không?" Trong ống nghe truyền đến giọng người phụ nữ dò hỏi.

Giọng nói này có chút quen thuộc, dù ở Dư Nhiêu hay Nam Thành người quen cô đều không nhiều, nên chỉ cần loại trừ liền có thể đoán được đối phương là ai, là Tiết Mẫn, con gái ông chủ kim khí ở Dư Nhiêu, trước có học chung trường trung học cơ sở với cô ấy, không gọi là quen thân, cô biết Tiết Mẫn là qua một người khác.