Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Dương Tiễn nằm trên giường nghỉ một hồi, thần chí mới dần thoát khỏi cơn mê mà tỉnh táo lại. Không muốn nói chứ, sư phụ tuy ra tay nặng, nhưng hiệu quả thật sự không tồi. Thân thể vốn lạnh lẽo giờ đây đã có chút độ ấm, đau đớn trên miệng vết thương cũng giảm bớt không ít, thật khiến hắn muốn lười biếng một lần, nằm bất động càng lâu càng tốt.
Nhưng mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh vào mắt Dương Tiễn, hắn chớp mắt, lười nhác nghĩ—— Bây giờ là lúc nào rồi? Nghĩ như vậy, Dương Tiễn đang mơ màng sắp ngủ bất chợt cả kinh, vội xoay người xuống giường. Ai ngờ nằm quá lâu, vừa chống dậy đã bùm một tiếng ngã sấp dưới đất.
Hắn một tay đỡ mép giường, miễn cưỡng đứng lên, một tay kia ấn ở phía sau eo, cẩn thận nhích từng bước. Lúc cảm thấy hình như đã không còn nghiêm trọng, hắn mới thử xem có thể đi được bình thường không.
Thương cũng không quá nặng, Dương Tiễn chẳng hề để ý mà nghĩ, hồn nhiên quên đi khổ đau mấy ngày trước lãnh đủ. Chẳng phải chỉ là chốc lát không có sức lực, eo đau tay nhức thôi sao? Hắn có nỗi khổ gì mà chưa từng chịu, thương nặng bao nhiêu mà chưa từng trải?
Dương Tiễn khoác lớp áo ngoài rồi đi tìm triều phục. Vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy Ngọc Đỉnh chân nhân biến ảo thành bộ dáng của mình y đúc, mặt sư phụ không có tí cảm xúc nào nhìn hắn, làm hắn giật mình lui về sau một bước.
"Sư.... phụ?"
Nói được nửa câu là hắn đã bị Ngọc Đỉnh chân nhân bế ngang lên, giọng điệu hắn thoáng chốc thay đổi, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu. Đặc biệt là vừa ngẩng đẩu đã thấy trên gương mặt vốn là của mình hiện lên vẻ lãnh lẽo răn đe của Ngọc Đỉnh chân nhân. Thật là quái dị.
"Không cần nói gì hết. Trước khi lành thương thì đừng có lộn xộn. Sao ngươi lại chẳng chịu nghe lời vi sư tí nào vậy? Hay ngươi muốn vi sư trói ngươi vào giường?"
Dương Tiễn biết tính sư phụ xưa nay nói một không hai, hắn dời tầm mắt đi chỗ khác, môi mím lại, vừa nhìn là biết đang suy nghĩ gì đó.
"Tiễn nhi nghĩ cái gì đấy? Cho là vi sư đang hù dọa ngươi thôi sao? Hay là tự biết mình sai, cảm thấy vi sư phạt quá nhẹ? Thôi thì ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sư phụ thay ngươi làm Tư Pháp Thiên Thần được không?"
Ngọc Đỉnh chân nhân thì thầm bên tai hắn, nhưng lúc này Dương Tiễn không có tâm trạng để mà xấu hổ, bởi vì lời này cũng rất có thể không phải là một câu vui đùa.
"Sư phụ, không thể!" Dương Tiễn vội vàng nói.
"Có gì mà không thể."
Ngọc Đỉnh ấn mạnh đồ đệ xuống giường, làm hắn phát ra tiếng kêu rên, đau đến hai mắt mờ đi, nhổm người dậy.
"Vi sư để ngươi rời núi không phải để thấy bộ dạng này của ngươi. Ngươi có hiểu hay không?"
Dương Tiễn bị Ngọc Đỉnh chân nhân áp sát người, lập tức nhắm mắt lại, gần như nín thở. Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn dáng vẻ mặc cho muốn đánh muốn phạt tuyệt không phản kháng của Dương Tiễn, cũng nguôi giận đi một nửa. Dương Tiễn luôn biết cách dập tắt lửa giận của sư phụ, dù là Ngọc Đỉnh chân nhân biết tỏng đồ đệ mình cố ý làm ra dáng vẻ này, vẫn không thể nào giận nổi.
Bởi vì hài tử ngoan cố này dù chết cũng không chịu yếu thế, thậm chí năm đó Dao Cơ chết trước mặt hắn, hắn cũng không chịu để rơi một giọt nước mắt trước mặt kẻ thù. Hắn là người như vậy, cho nên mỗi khi hắn để lộ vẻ yếu ớt lại càng thêm trân quý. Dương Tiễn giống một con trai, toàn bộ sự mềm mại ở nội tại đều được phong bế chặt chẽ bởi một lớp vỏ cứng cáp, chỉ có đối với người mình quan tâm mới để lộ ra một khe hở.
Nhưng Ngọc Đỉnh chân nhân muốn, không chỉ là một khe hở nho nhỏ. Y sở cầu là Dương Tiễn có thể cam tâm tình nguyện mở rộng lớp vỏ tự vệ đó, có thể không chút e dè mà cười với y khóc với y, có thể để y tiến vào trong lòng hắn. Mà y, Ngọc Đỉnh chân nhân, sẽ hoàn toàn có được viên trân chân được vỏ trai mài giũa thành—— trái tim của Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhắm mắt đợi hồi lâu, bỗng nhiên cảm nhận được tay Ngọc Đỉnh chân nhân ấn trên mấy đại huyệt của mình rồi rót pháp lực vào. Ngay tức khắc liên hệ giữa thân thể và ý thức bị chặt đứt, cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Nhục thể thành thánh, loại cảm giác thiếu vắng hồn phách, thần thức như lơ lửng trên mây khiến Dương Tiễn không khỏi sinh ra cảm giác bất an, tuy là hắn biết Ngọc Đỉnh chân nhân sẽ không hại hắn.
Đột nhiên, phía sau lưng thấy nóng nóng, cảm giác rất chân thật, giúp hắn thả lỏng, tinh thần không còn căng thẳng, đồng thời hô hấp cũng bằng phẳng hơn. Năm giác quan bị suy yếu liên lụy thần chí bắt đầu mê mang, giống như chìm vào trong đầm lầy hoặc cát lún. Cảm giác sợ hãi nổi lên, hắn càng mong muốn được đến một nơi ấm áp và chân thật, chứ không phải giống như bây giờ, hư ảo mờ mịt toàn bộ bao trùm.
"Tiễn nhi?"
Ngọc Đỉnh chân nhân nhỏ giọng gọi, một lúc lâu sau mới nhận được tiếng đáp lại khe khẽ "vâng" từ Dương Tiễn, vì thế Ngọc Đỉnh vòng tay ôm lấy đồ đệ, nhìn mặt mày Dương Tiễn giãn ra một ít liền biết hắn không còn khó chịu nữa. Cũng là việc làm bất đắc dĩ, muốn đứa nhỏ này an phận dưỡng thương cho tốt, nên mới dùng đến thủ pháp tiệt mạch, khiến hắn không thể thao túng thân thể mình, lại không ngờ hữu hiệu thế này, hữu hiệu đến nỗi Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn hài tử đang ngoan ngoãn dựa vào lòng sư phụ mà sinh ra ảo giác Dương Tiễn đã thuộc về mình.
Tiếc là, phương pháp này không thể dùng thường xuyên, cũng không thể duy trì thời gian quá dài, nếu không....
Ngọc Đỉnh chân nhân không phải là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng khi nghĩ đến Dương Tiễn sẽ là của y, gần như một giây cũng không thể đợi.
"Ô...." Dương Tiễn đột nhiên cảm nhận được hơi ấm ở cổ, giống như được thứ gì đó mơn trớn vuốt ve, hai mắt tan rã sau khi bộ vị trí mạng bị đυ.ng chạm liền hơi ngưng tụ lại.
"Vi sư đang thượng dược cho ngươi, đừng lộn xộn."
Thanh âm của Ngọc Đỉnh chân nhân chậm rãi truyền vào tai. Dương Tiễn còn chưa hay biết bản thân đã có thể động đậy một tí, chỉ nghe theo lời sư phụ mà cúi đầu xuống, tùy ý Ngọc Đỉnh vén lên mái tóc rối ở sau đầu. Phần cổ trắng nõn nà nhiều năm được giấu sau lớp áo càng làm cho vết hằn đỏ kia đặc biệt chói mắt.
"Sư phụ.... vẫn chưa, xong sao?"
Ngọc Đỉnh chân nhân liếc nhìn đồ đệ, thấy đôi mắt hắn đã có chút ánh sáng, biết là người sắp tỉnh rồi, liền nhanh gọn để lại một chuỗi dấu hôn dịu dàng trên cổ Dương Tiễn, trùng với vệt đỏ kia, sẽ không bị nhận ra.
"Xong."
Ngọc Đỉnh chân nhân vòng tay kéo Dương Tiễn vào lòng, để hắn nằm nghiêng, còn mình thì ngồi bên mép giường, vẻ ôn tồn trên mặt hoàn toàn biến mất, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
________________
Sư phụ vẫn chưa dám ăn (ง ͠ ͠° ل͜ °)ง
———— s1apihd.com ————