Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 50

Tháng Ba đầu xuân, vào ngày tết Thượng Tị, thân là quan phụ mẫu (tạm thời), Trình Chỉ cần chủ trì nghi lễ trừ tà – tức là dẫn bách tính đến bờ sông tắm gội sạch sẽ, trút bỏ vận rủi của năm trước.

Về phần nữ quyến quý tộc, dù không thực sự cần phải khỏa thân để tham gia chủ nghĩa cơ thể tự do, song cũng sẽ ăn mặc ít hơn so với mọi khi, lại còn quấn một tấm màn che chắn. Lâu Nghiêu ngập ngừng hỏi Thiếu Thương vào hôm đó có thể dội cho mình một gáo nước không, xem như để cầu chúc.

Thiếu Thương cười nói: “Được chứ. Nhưng hôm đó ta sẽ mặc áo chẽn hở vai, còn huynh mặc gì?” Xương quai xanh của cơ thể này nhỏ như cánh bướm, xinh xắn cực kỳ.

Lúc này khuôn mặt của Lâu tiểu công tử đã đỏ y như món thịt nướng phết tương, không biết tưởng tượng hình ảnh gì mà che mũi chạy đi.

Tiếc rằng, một ngày trước tết Thượng Tị, cha Trình và chủ nhiệm Tiêu từ trên trời hạ xuống. Nói cho chính xác là hai vợ chồng chân trước chân sau đến huyện Hoạt cách nhau nửa ngày. Và đừng nói lần này Thiếu Thương có thể để lộ xương quai xanh, ngay tới lời nói hành động cũng phải vào khuôn phép.

Trình Thủy rất sảng khoái đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng chẳng hiểu vì sao sau đó lại cảm thấy cay cay. Tới khi hoàn thành công việc chiêu hàng, lúc dẫn quân về đô thành ông đã đi đường tắt đến quận Đông, dẫn theo một nhóm hộ vệ gấp gáp tới huyện Hoạt thăm con gái, nhân tiện thẩm tra con rể tương lai.

Còn Tiêu phu nhân cũng bị cuộc hôn nhân này làm trở tay không kịp.

Đầu tiên là Nhị phu nhân Lâu gia nhờ người đến cầu hôn Thiếu Thương, chẳng đợi bà hết kinh ngạc thì đã nhận được phong thư cầu hôn khẩn thiết gửi từ cha của Lâu Nghiêu ở Thanh Châu (thật ra phong thư này vốn gửi cho Trình Thủy, nhưng khi phụ thân Lâu Nghiêu viết thư thì vẫn chưa biết thông gia tương lai ở ngay sát bên). Tiêu phu nhân đang cẩn thận tính toán tính khả thi trong việc kết thân với Lâu gia, bà tiếp tục nhận được thư khẩn của chồng, nói rằng ông đã đồng ý hôn sự này, cũng đã trao đổi tín vật với Lâu Nhị đại nhân.

Tiêu phu nhân nổi xung, chẳng màng lý giải những suy tính trong lòng chồng, lập tức lên đường đến huyện Hoạt đích thân hỏi vợ chồng Trình Chỉ, nhân tiện đón con gái về đô thành.

“Hễ là chuyện của Niệu Niệu là huynh trưởng của hai người lại đề phòng ta như phòng tặc.” Tiêu phu nhân tự giễu.

Tang thị cười nói: “Ngày trước ta đã nói gì nào, tẩu đừng hà khắc với Thiếu Thương quá, coi chừng bị cắn ngược.” Cười xong, bà lại hỏi trong nhà có khỏe không?

Tiêu phu nhân đáp: “Bà Hồ hầu quân cô nhổ hoa cỏ trong vườn, giờ đang bàn bạc nên gieo gì trồng gì! Ta thấy tinh thần tốt hơn trước rất nhiều, Ương Ương vẫn đang học giải quyết việc vặt, tính cách cũng già dặn hơn, đã biết làm mặt lạnh với người ta rồi.”

“Vậy hiện tại tẩu thấy Thiếu Thương thế nào?” Tang thị cười hỏi.

Tiêu phu nhân trầm ngâm, nhắm mắt thở dài: “Muội nuôi con bé rất tốt… Tốt hơn so với ta.”

Xa nhau mấy tháng, con gái trổ dáng đầy đặn, răng trắng mắt sáng, lệ khí tích tụ giữa lông mày đã biến mất, ánh mắt nhìn người khác không còn sự u ám lầm lì của khi xưa, mà trái lại còn toát lên vẻ hoạt bát và thiện ý. Có lẽ do đã trải qua nhiều chuyện nên giờ đây Thiếu Thương rất cởi mở hào sảng, lại có vẻ ngây thơ trong sáng qua từng cử chỉ nho nhã, khiến người khác nhìn thôi đã thấy vui.

Tang thị nhìn quanh, đoạn khoe khoang: “Tẩu nhìn xem, chỗ này của ta được xây lại theo bản vẽ của Thiếu thương đấy!”

Nhìn theo ánh mắt Tang thị, Tiêu phu nhân ngó nhìn bốn phía, không rõ căn phòng này xây thế nào mà trong phòng ấm áp nhưng không ngột ngạt, trái lại còn sáng sủa và thoáng khí.

“Thời gian trước, Thiếu Thương còn đào cho ta cái lò để ngồi tắm, tìm người ốp gỗ xung quanh, dẫu trời lạnh tới đâu cũng có thể ngâm mình. Từ việc đặt gạch cho tới dẫn nước đều là sáng kiến của con bé, vừa đơn giản lại tiết kiệm được tiền nong, thợ xây phục lắm.”

Tiêu phu nhân thở dài.

Dù người mẹ đã qua đời của bà sinh được bảy trai một gái, song eo vẫn như cành liễu, dung mạo tựa thiếu nữ, gương mặt yêu kiều yếu đuối, dẫu ngoài kia có chiến tranh loạn lạc, cửa nát nhà tan cũng không ảnh hưởng đến việc bà an hưởng giàu sang. Giờ Thiếu Thương đã trổ mã nhiều, gương mặt ấy gần như đúc từ một khuôn với mẫu thân bà, nhưng càng ngày càng không giống chút nào.

Hậu trạch nha huyện không quá lớn, loáng thoáng nghe được tiếng trách móc trầm trầm của Trình Thủy cùng tiếng tức giận của con gái, xen lẫn vào đó là tiếng cười hả hê của Trình Chỉ. Chị em cọc chèo nghe được, khóe môi nhướn cười.

Tiêu phu nhân lại lo lắng: “A Nghiêu cũng là con út được Lâu gia chăm chút cưng chiều, huynh trưởng hai người cũng cần có chừng mực!”

Tang thị cười nói: “Tuy A Nghiêu còn trẻ nhưng đã biết cung mã đao kiếm, không phải chỉ đơn giản là múa võ đâu, tẩu cứ yên tâm! Huống hồ còn có Thiếu Thương mà! Huynh trưởng chỉ dọa vậy thôi… À phải rồi, nhắc đến thì, tẩu thấy hôn sự này thế nào?”

Tiêu phu nhân chỉ có thể nói: “Đã trao đổi tín vật thì còn như thế nào được nữa!”

Tang thị nhận ra sự không vui, bèn xoa dịu: “Nói thật, nếu huynh trưởng không lập tức đồng ý ngay hôn sự này mà giao cho tẩu thu xếp, tẩu sẽ làm gì?”

Tiêu phu nhân thoáng im lặng, đoạn quả quyết: “Ta cũng không giấu gì muội. Hôm ấy Lâu gia nhờ người đến hỏi, ta có nằm mơ cũng không ngờ. Hầy, Thiếu Thương bướng bỉnh khó trị, danh tiếng ở đô thành lại không ổn, dù A Nghiêu có thích tới mấy, ta cứ ngỡ Lâu Nhị phu nhân sẽ do dự, nào ngờ…” Bà lắc đầu, “Lại nhanh đến vậy!”

Tang thị cười bảo: “Nay Hà Chiêu Quân đã được gả đến Tịnh Châu, mẫu thân A Nghiêu vẫn chưa lấy lại được thể diện, nếu còn trì hoãn nữa thì khéo Hà Chiêu Quân sẽ sinh con mất, bảo sao bọn họ lại không nhanh!”

Tiêu phu nhân gật đầu, sau đó do dự: “Muội nói xem, Thiếu Thương lấy được tấm chồng quý như thế, nếu sau này nhà chồng của Ương Ương không bằng Lâu gia, liệu Cát gia có trách móc không…?”

“Tẩu lại thế nữa rồi!” Tang thị đặt chén xuống cái cạch, nói, “Ta đã nói với tẩu từ lâu là hùng ưng không thể nuôi như gà nhà! Niệu Niệu có tính cách dung mạo như vậy, muốn che đậy cũng không nổi!”

Trong đầu bà nghĩ, Tiêu phu nhân còn chưa biết chuyện với Lăng Bất Nghi đâu, nếu không khéo còn loạn nữa, “Ương Ương tự có điểm tốt của con bé, sau này nhân duyên cũng sẽ mỹ mãn. Hồi trước tẩu cũng nói rồi còn gì, ngưỡng nhà có cao hay không không liên quan đến việc sống tốt! Sao nào, Niệu Niệu lấy người thấp hơn mới là yên ổn sống qua ngày, còn Ương Ương thì không?”

Tiêu phu nhân cũng chẳng giận, chỉ thở dài một hơi rồi chậm rãi nói: “Thật tình bây giờ ta đã nghĩ rõ rồi, có rất nhiều chuyện không phải ta muốn như thế nào thì có thể như thế ấy. Trong thư Lâu đại nhân có nói, lúc đầu ông cũng do dự nên đã cho người đi nghe ngóng. Vừa khéo lại thấy đoàn nhà ta kẻ thương kẻ bệnh, tập tễnh đi đến huyện Hoạt. Trên đường người mệt ngựa mỏi, rất nhiều người sắp không trụ nổi, cả đội xe lớn như vậy lại do một tiểu nữ nương là con bé dẫn dắt…”

Tang thị nhớ đến lúc đó chân mình đang bị thương, chồng vừa khóc vừa hối hận, cứ ở lì trong xe sống chết không chịu ra ngoài.

Bà bất giác đỏ mặt.

“Lâu đại nhân nói, dù đô thành đồn đại thế nào thì người của ông chỉ nghe thấy toàn điểm tốt của Thiếu Thương : có trách nhiệm, gan dạ hiểu biết, hiếu thuận với thúc thẩm, chu đáo với cả nhà Lão Trình đại nhân, thông minh già dặn, lại còn có tấm lòng xót người nghèo thương cô nhi. Lâu đại nhân còn nói, tính nết tốt xấu chỉ là chuyện bé, Thiếu Thương còn nhỏ, sau này từ từ uốn nắn chỉ dạy là được.” Tiêu phu nhân nói.

Tang thị bật cười: “Uầy, không ngờ phụ thân A Nghiêu lại rộng lượng đến vậy, tương lai Thiếu Thương có phúc rồi.”

Tiêu phu nhân cười khổ, buồn bã nói: “Con gái của ta mà bản thân ta lại không biết nó có nhiều điểm tốt đến thế, vậy mà người ngoài như Lâu đại nhân lại có thể nhìn ra. Thuấn Hoa muội nói xem, có phải ta đã sai rồi không.”

Tang thị nhìn vị tẩu tử xưa nay luôn cứng rắn ngạo nghễ mà giờ đây lại thấy mất mát thất vọng, thậm chí còn tự nghi ngờ, bà bất giác mềm lòng trấn an: “Những điều Thiếu Thương cần học còn nhiều lắm, cá tính tự ý tự phụ của nó đã hại ta với thúc phụ con bé sợ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh đây này! Tẩu không biết đâu, trước đó Thiếu Thương còn muốn tự xây lò nung gạch nữa đấy! Dọa chết ta rồi, nước lửa vô tình, lỡ sơ suất chỗ nào, lò gạch cháy nổ, bắn vào mặt vào người thì biết làm sao?!” Bà vỗ ngực, giờ nghĩ lại mà vẫn còn sợ.

Tiêu phu nhân bật cười: “Nhưng con bé vẫn nghe lời muội khuyên. Còn ta mà nói thì cũng phải xem con bé có muốn nghe không đã.”

Tang thị bé giọng: “… Con bé này, chỉ chịu nghe ai đối tốt với mình thôi.”

Tiêu phu nhân im lặng.

Trình Thủy đến để làm khó (gạch bỏ, là kiểm tra) con rể tương lai, nhưng vì con gái đứng bên trợn mắt nhìn chằm chằm, nên ngoài bắn tên vung mã đao rồi khua tay múa chân hai đường, ông không thể thể hiện sở trưởng ném tạ ném đá gì đó của mình.

“Phụ thân làm gì vậy, chẳng lẽ kiểm tra thấy A Nghiêu không tốt, phụ thân sẽ đòi lại thư từ tín vật từ Lâu bá phụ hả?” Thiếu Thương chống hông, nín cười nói, “Phụ thân à, con nói cho phụ thân một câu có lý nhé. Trước khi quyết định hôn sự nên thăm dò những khuyết điểm của người ta, mà đã quyết định hôn sự thì phải nhìn vào ưu điểm của người ta, như vậy mới sống dễ thở hơn!”

Cha Trình cũng là lão làng bao năm, đâu có chuyện bị con gái làm khó, thấy Lâu Nghiêu đã được người hầu dìu xuống bôi thuốc, ông cười nói: “Con còn nhỏ biết cái gì, cha đang thay con thăm dò võ lược của cậu ta. Rể yếu mới hay, lỡ sau này hai đứa tranh chấp thì con còn có thể đánh nó mấy cái, chớ để đến lúc cha anh tới cứu lại thấy con sưng vù mặt mũi!”

Thiếu Thương nổi xung thiên, lớn tiếng nói: “Phụ thân có thể nghĩ tốt cho con tí được không hả!” Dám ngược đãi nàng à, cho hắn mười lá gan đấy!!

Nếu đã ấn định hôn sự thì không thể để Thiếu Thương chơi bời bên ngoài được nữa, cần phải theo quy củ nhanh chóng tập luyện các quy trình nghi thức xã giao cùng gia phả cơ bản của dòng họ.

Đêm hôm đó, Tiêu phu nhân sai người hầu thu dọn hành lý cho Thiếu Thương. Đương lúc bận rộn, Lâu tiểu công tử xấu hổ đến hỏi ‘có thể cùng Trình gia trở về đô thành không’. Tiêu phu nhân im lặng nhìn trần nhà, một hồi sau mới miễn cưỡng cho phép. Đồng thời bà cũng làu bàu mắng, chẳng trách vợ chồng Tam đệ lại bình thản thong thả như thế, cứ nhìn thiếu niên này quấn con gái đến mức nào là biết, rõ ràng đã bị tóm gọn!

Tiêu phu nhân là người hành sự rất gọn lẹ, đoàn xe thu xếp hai hôm, đến ngày thứ tư lập tức dẫn con gái lên đường, Lâu Nghiêu cưỡi ngựa đi cạnh cỗ xe, tiếc ra mặt vì vị hôn thê không thể cùng cưỡi ngựa mình.

Thiếu Thương bịn rịn chia tay Tang thị, nước mắt vờn quanh, liên tục dặn Tang thị chú ý thân thể, phải dưỡng thương thật tốt, từng câu từng chữ nghẹn ngào chân thành, Tiêu phu nhân ở cạnh nhìn lại thấy chua chát.

Mà cay mắt đâu chỉ bà, còn có Trình Chỉ đứng trong gió lạnh nữa. Ông rất tự nhiên rút tay vợ ra khỏi tay cháu gái, kế đó lại quan tâm dặn dò những câu sáo rỗng cũ rích.

Thiếu Thương thương xót nhìn Tam thúc nhà mình.

Cha Trình là người đại trí giả ngu điển hình, chuyện nhỏ bỏ qua còn chuyện lớn lại rõ mồn một. Tiêu phu nhân nhìn mạnh mẽ đấy, nhưng nếu chuyện mà cha Trình đã quyết định thì bà rất ít khi có thể thay đổi. Nhưng Tam thúc phụ lại khác, bụng dạ không bì nổi dung mạo, bị Tang thị nắm trong tay còn không biết, trái lại còn đắc chí, có thể thấy mọi chất dinh dưỡng đáng lẽ nuôi não đã phát triển hết lên mặt.

Trình Chỉ cũng thương xót nhìn cháu gái.

Huynh trưởng nhà mình thế nào ông biết chứ, ngay từ lúc còn nhỏ, từ đầu đến chân Trình Thủy luôn toát lên vẻ đôn hậu thành thật. Nói dối cũng như nói thật, nói thật mà không khiến mọi người khóc thì đó mới là phát huy thất thường. Còn Tiêu phu nhân tính tình cố chấp, thông minh cơ trí. Cháu gái có lợi hại tới đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hai vợ chồng này. Nếu làm không khéo, e là vẫn sẽ còn ném cốc ra hiệu dụng hình mất!

Trình Chỉ sờ đầu cháu gái: “Sau này về nhà nhớ nghe lời cha mẹ nhiều vào nhé, đừng có ngang bướng nữa.”

Thiếu Thương vỗ tay thúc phụ: “Thúc phụ cũng nhớ nghe lời thẩm thẩm nhiều vào nhé, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghe thẩm là không sai đâu.”

Hai chú cháu ôm một bụng thương cảm cho đối phương, thật là quang cảnh hòa thuận hiếm có, không còn chí chóe đấu võ mồm với nhau.

Roi tre vụt lên, đoàn xe lăn bánh, Thiếu Thương ló đầu ra cửa sổ ngoái nhìn, thấy cổng thành ở sau lưng chầm chậm khép lại, nàng khẽ thở dài – phải quay về đô thành rồi. Hy vọng có thể sớm kết hôn với Lâu Nghiêu rồi theo hắn ra ngoài nhậm quan, đến lúc đó mới là trời cao biển rộng.