Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ

Chương 4

Tôi đã bị đuổi đi như vậy đó.

Trong tình trạng không nhận được bất kỳ tài sản thừa kế hợp pháp nào, mặc dù là một Lombardy.

Và chỉ đúng hai năm sau, tên ngu xuẩn đó đã hủy hoại hoàn toàn gia tộc!

Gia tộc hùng mạnh đó!

Gia tộc Lombardy huy hoàng rực rỡ mà tôi đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình!

Cạch!

Tôi đặt mạnh cái ly xuống bàn.

Chủ quán bar trừng mắt nhìn tôi, nhưng cơn giận đã át hết lý trí của tôi rồi, tôi chẳng quan tâm tới cái lườm sắc lẹm của bà ta.

"Vậy là Nhị hoàng tử đã trở thành người chiến thắng cuối cùng!"

Kẻ từng bị bỏ rơi và quên lãng chỉ vì là con của một hầu gái, nhị hoàng tử Perez Brivachau Durelli.

Ai có thể ngờ rằng vị hoàng tử bị đồn đã chết trẻ đó lại trở thành một người xuất sắc như vậy.

Với tài năng thiên phú, anh ta là người đầu tiên tốt nghiệp Học viện Hoàng gia với tư cách vừa là một chính trị gia vừa là một sĩ quan quân đội, nhờ đó anh ta đã thu hút được sự chú ý của cha mình, hoàng đế!

Không chỉ có vậy.

Năng lực chính trị xuất sắc đã gíup Nhị hoàng tử thâu tóm toàn bộ nghị viện bằng cách thu phục các quý tộc bên phe Đại hoàng tử và hoàng hậu.

Hàaa. Gia tộc Lombardy sẽ không suỵ đổ nếu biết chọn đúng phe.

"Thêm một ly nữa, ở đây!"

Cho dù tôi có uống bao nhiêu đi nữa, dường như cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong tôi vẫn không hề biến mất.

“Nếu chúng không mù thì phải biết chứ! So với Đại hoàng tử đắm chìm trong cờ bạc và chỉ biết ăn chơi, thì rõ ràng Nhị hoàng tử thích hợp với ngôi vị hoàng đế hơn gấp ngàn lần ”

Nhưng lũ ngu nhà Lombardy lại không biết điều đó.

Có lẽ lúc đó chúng đang bận cười đùa với Đại hoàng tử trên sới bạc.

Và giờ thì, Nhị hoàng tử đã trở thành Thái Tử, còn hoàng đế cũng sẽ nhanh chóng băng hà mà thôi

Lũ ngu nhà Lombardy đã chọn phò tá Đại hoàng tử bằng cách giở đủ trò xấu xa rồi cũng sẽ bị trừng phạt.

"Hah... tôi cần về nhà."

Bởi vì đã uống quá nhiều rượu, tôi cảm thấy hơi choáng. May mắn thay căn nhà tôi thuê ở cách quán rượu không xa lắm, tôi để tiền lên quầy rồi bắt đầu loạng choạng ra khỏi cửa.

“Lũ khốn. Những kẻ bại não. Những tên xấu xa vô dụng”.

Tôi vừa chửi rủa vừa nhớ tới khuôn mặt của hai người bác và lũ anh họ của mình.

Xoạt…

Chân tôi trượt một phát khiến cả cơ thể tôi lảo đảo, tôi phải nghiêng hẳn qua một bên khi cố giữ cho mình không bị ngã sấp xuống. Ngay lúc tôi vừa đứng thẳng lên cũng là khi một chiếc xe ngựa đang lao tới.

Rầm!

Có thứ gì đó đập mạnh vào lưng và tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng trên không. Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng vó ngựa loáng thoáng ở đằng xa.

Thật là buồn cười, kiếp trước tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, kiếp này cũng hẻo vì bị một chiếc xe ngựa đâm.

Rất nhanh, bóng tối phủ xuống tầm nhìn của tôi.