Thiếu Niên Tuyệt Sắc

Chương 13: Tim Về Một Chỗ

Sắp bước sang năm mới, Tiểu Hòa mới biết Hạ Khinh Y đã trở thành một người vô cùng lợi hại trong “Mộng du giang hồ.”

“Đúng là đại thần, ở đâu cũng đều là đại thần.”

Sau một tháng nghỉ game, Soái Ca Thế gia lại hội tụ cùng nhau ngồi chém gió.

“MK, mới quy ẩn giang hồ không lâu mà thế sự đã thay đổi. Thật là…”

“Các huynh đều không hiểu rồi. Hạ huynh hấp dẫn nữ nhi, nữ nhi hấp dẫn nam nhi, nam nhi lại hấp dẫn nữ nhi, nữ nhi lại hấp dẫn nam nhi…”

“Im lặng!”

“Huynh mau im lặng!” – Mọi người đồng thanh phản đối Suất Suất Suất nói tiếp.

“Giải thích đơn giản hơn là, người ta là ngôi sao, ba năm đều giữ chức Hội trưởng hội sinh viên cả.”

“Cậu ta bình thường ít nói, không ngờ lại có sức hút lớn đến vậy.”

“Chó cắn người đều không báo trước!”

“Chúng ta chỉ là cỏ dại ven đường, không hiểu, không hiểu.”

___

Hạ Khinh Y trong thời gian ngắn đã thành lập bang hội, quy mô cũng không nhỏ.

Tiểu Hòa:

“Khinh Dương Hội, tên thật hay ^^”

Hạ Khinh Y:

“Cậu cũng biết?”

Tiểu Hòa:

“Biết chứ. Hạ đại ca, huynh không nói tôi cũng biết.”

Hạ Khinh Y:

“Cũng không phải chuyện quan trọng, chỉ là muốn tìm vài người cùng nhau gϊếŧ quái.”

___

Soái Ca Thế gia vẫn cùng nhau tán phét.

“Nghe đồn Khinh Dương Hội mĩ nhân nhiều không kể hết. TMD, Hạ Khinh Y quả là người biết hưởng thụ.”

“Có câu từ bỏ một bông hoa thì phía trước sẽ là cả một vườn hoa chờ bạn. Quả không sai.”

“Hừ, đầu óc các huynh toàn nghĩ vớ vẩn. Nghe nói Hạ Khinh Y đã có bạn gái, nhưng người ta không muốn lộ mặt nên Hạ huynh chỉ có thể gặp nàng vào đêm trăng sáng.”

“Chuyện tình ánh trăng, lãng mạn quá.”

“Đại thần hành sự quả rất khác người thường.”

“Nếu không sao có thể kêu hai chữ đại thần chứ.”

“Bạn gái cậu ta là ai nhỉ? Có xinh đẹp hơn Thu Thủy Y Nhân không?”

“Chắc không phải NPC mĩ miều ở đảo hoang chứ?”

“Lẽ nào, cậu ta bí mật luyện công?”

“Nghe nói có người từng đi theo dõi Hạ Khinh Y, không hiểu tại sao luôn luôn lạc đường.”

Sợ nói ra sẽ phiền phức, quan trọng hơn là sợ người khác hiểu lầm Hạ Khinh Y nên Tiểu Hòa không có nói cho Soái Ca Thế gia hết sự thật, cậu nói sau khi cùng Hạ Khinh Y rời khỏi đảo thì đã đến một nơi yên tĩnh tránh nạn một thời gian.

Hiện tại thấy bọn họ nói như vậy, cậu buồn cười đến sái cả hàm, rồng hồng ở một bên nhìn cậu với ánh mắt kì quái.

Tiểu Hòa gửi một tin nhắn:

“Hạ đại ca, tôi biến thành bạn gái bí mật của huynh rồi, haha.”

Lần này Hạ Khinh Y không trả lời.

Soái Ca Thế gia lúc này lại nói đếnThu Thủy Y Nhân.

“Các huynh nói trong Khinh Dương mỹ nhân như Thu Thủy Y Nhân không?”

“Không biết.”

“Hạ Khinh Y gây dựng Khinh Dương có phải để đối phó Thủy Thiên Các?”

“Không biết.”

“Hình như là thế.”

“Huynh mau nói xem.”

“Ta nói thật, bang hội của cậu ta tuy phát triên nhanh nhưng thực lực vẫn kém Nguyệt Tại Thủy Thiên.”

“Huynh nói quá chuẩn, phát triển quá nhanh khó tránh khỏi bên trong có lỗ hổng.”

___

Hạ Khinh Y lúc này mới hồi âm:

“Chuyện gì?”

Tiểu Hòa:

“Nghe bọn họ nói, mỗi đêm trăng sáng huynh đều đi thăm bạn gái bí mật ^^”

Hạ Khinh Y:

“Lời đồn, không cần bận tâm.”

Tiểu Hòa:

“Không được, huynh mau đi giải thích, bằng không sẽ không có nữ nhi đến tìm huynh.”

Hạ Khinh Y:

“Vậy càng đỡ phiền phức.”

Cũng có lí, không phải người ta bảo con gái rất phiền phức sao? Chờ cậu rời khỏi đảo thì mọi lời đồn sẽ tự tiêu tan.

Trước kì đại học, Tiểu Hòa ở nhà thi thử, đề thi tương tự thi đại học, độ khó không nhỏ,

Tổng điểm là 710, cậu được 665 điểm, bà nội hài lòng nói:

“Nếu phong độ ổn định như thế này, thi vào Nam Đại hoàn toàn không thành vấn đề.”

Tiểu Hòa lắc đầu:

“Cháu không muốn thi Nam Đại, cháu muốn thi vào đại học A.”

Ông nội rất ngạc nhiên:

“Đại học A? Tiểu Hòa thật có chí khí. Nhưng trường xa chỗ này quá, chúng ta không yên tâm.”

Ba mẹ cũng nói như vậy, Tiểu Hòa vẫn kiên trì:

“Con muốn thi đại học A.”

Ba nói:

“Thành phố chúng ta mỗi năm đều không quá hai người vào được đại học A. Thành tích của con không tệ nhưng cũng khó nói lắm. Thi vào Nam Đại rất tốt, ông nội có bạn làm lãnh đạo ở đó, có thể giúp đỡ. Còn đại học A, một người cũng không quen.”

Tiểu Hòa thầm nghĩ, mọi người không quen thôi, cậu quen rất nhiều mà.

Cậu tuy ngoan, nhưng lại được chiều từ bé, vài tính xấu vẫn có, cậu lập tức im lặng, không nói lời nào. Ba mẹ vừa nhìn đã biết cậu nổi tính cố chấp.

Bà nội nở nụ cười hiền hậu:

“Tiểu Hòa rất giỏi, có chí lớn, không hổ là cháu bà. Đại học A thì sao? Tiểu Hòa nhất định sẽ đậu.”

Tiểu Hòa chạy tới ôm bà nội.

“Bà!”

Bà nội xoa đầu cậu, nụ cười lan đến tận mắt.

Ông nội nhắm mắt suy nghĩ xem mình có bạn già nào ở trường A hay không.

Mẹ thì không dấu nổi vẻ lo lắng, con trai đẹp như vậy, tính cách lại đơn thuần, bình thường ở nhà việc nặng không đến tay, mưa không ướt chỗ. Thật không yên tâm cho cậu ở một mình ở nơi xa xôi như vậy.

Đại học A ở thành phố B, đi máy bay phải mất hai giờ…

___

Thành tích thi thử của Tiểu Hòa không tệ, cho nên mọi người đều nhất trí cho cậu nghỉ ngơi nửa tháng. Mẹ nói nửa tháng này sẽ không quản thúc cậu, việc đọc sách có cũng được, không cũng chẳng sao. Tiểu Hòa không cần nửa giây suy nghĩ đã nói không xem.

Mẹ hết nói nổi.

Tiểu Hòa không thích ra khỏi nhà, cậu giành toàn bộ thời gian chơi game. Gần cuối năm, người chơi cũng giảm bớt. Soái Ca Thế gia vốn luôn náo nhiệt cũng thiếu vắng vài người. Dù sao Tết cổ truyền cũng vô cùng quan trọng, mọi người đều bận dọn dẹp nhà cửa, đi thăm người thân bạn bè, gặp mặt ăn uống chơi bài, …

Thời gian online của Hạ Khinh Y vẫn như cũ. Tiểu Hòa không biết mỗi ngày anh chơi game mấy tiếng, chỉ đoán là rất dài, mỗi khi cậu online, tên anh đều sáng.

___

Năm mới mà Tiểu Hòa chờ mong cuối cùng đã đến. Cậu tuy không thích ra ngoài chơi, nhưng lại thích không khí năm mới náo nhiệt, ngắm mọi người hân hoan phấn khởi, tâm tình cậu cũng vui vẻ theo.

7 người nhà cậu cùng quây quần ăn bữa cơm tất niên. Ăn xong ông bà ngoại cùng bà nội cùng mẹ ngồi chơi mạt trượt, ông nội không chen vào được đành cùng Tiểu Hòa ra ban công xem pháo hoa.

Đứng trên ban công, nhìn pháo hoa rực rỡ lụi tàn trên bầu trời đêm, chỉ còn lại vài ánh sao mờ nhạt, Tểu Hòa bỗng dưng nhớ tới Hạ Khinh Y.

Hiện tại trong trò chơi chính là đêm trăng tròn, huynh ấy sẽ không đến thăm mình chứ?

Cậu lắc đầu. anh nhất định đang ở nhà cùng người thân ăn mừng năm mới, không có thời gian rảnh đâu.

Nghĩ thế, nhưng cậu rời khỏi ban công, chạy về phòng mình.

“Ông nội, con vào trò chơi một lúc. Sẽ xuống nhanh ạ.”

___

Trên đảo cũng là buổi tối, trăng sáng vằng vặc.

Tiểu Hòa vừa online liền ngửi được một mùi khét, cậu vội hét:

“Hạ đại ca, mau xoay con thỏ, cháy cả rồi.”

Hạ Khinh Y bừng tỉnh, nhìn về phía cậu.

Tiểu Hòa tiến đến, vừa xoay con thỏ đang nướng vừa nói:

“Huynh thật sự vẫn ở đây.”

“Ừ.”

Tiểu Hòa chăm chú nướng thỏ, không chú ý đến vẻ mặt anh, cậu thuận miệng hỏi:

“Sao không ở nhà ăn mừng năm mới?”

Hạ Khinh Y bình thản trả lời:

“Chỉ còn một mình.”

Tay Tiểu Hòa cứng đờ.

Hạ Khinh Y lấy xiên thỏ trong tay cậu, tiếp tục xoay.

“Người nhà đã đi cả rồi.”

“Hạ đại ca…” Tiểu Hòa không biết phải nói thế nào, ấp úng mở miệng:

” Hay là…Huynh tới nhà tôi ăn tết đi.”

Cảm thấy đây là ý kiến hay, Tiểu Hòa hưng phấn nói tiếp:

“Huynh ở phòng của tôi, chúng ta cùng nhau ngủ, giường tôi rất lớn.”

Hạ Khinh Y cảm thấy bên tai tựa hồ có tiếng cô gái đang thì thầm:

“Anh tới nhà em ăn tết đi, mẹ em nấu rất nhiều đồ ăn.” Ánh mắt của cô gái mang theo chút ngượng ngùng.

“Hạ đại ca?” – Ánh mắt sáng ngời nhìn anh, ánh mắt hôm ấy cô ấy nhìn anh cũng như thế.

Đáng tiếc, đã là chuyện rất lâu rồi.

“Hạ đại ca?”

Tiểu Hòa nói to, bàn tay lắc lắc trước mặt anh.

“Huynh đến nhé, ngày mai đến luôn đi.”

Tiểu Hòa nhanh chóng nói địa chỉ nhà mình.

Hạ Khinh Y tỉnh mộng, thản nhiên đáp:

“Thôi.”

Anh không đồng ý, Tiểu Hòa hơi buồn, nhưng rất nhanh đã vui vẻ hô lên:

“Hạ đại ca, thỏ chín rồi.”

Hạ Khinh Y lấy ra hai vò rượu.

“Biết uống rượu không?”

Tiểu Hòa nhìn bình rượu, rất muốn thử. Cho đến bây giờ vẫn chư biết vị rượu, ở nhà mọi người chỉ cho cậu uống nước trái cây. Cậu đang định uống, máy liên lạc bên ngoài game kêu vang, báo hiệu bên ngoài có người tìm.

Tiểu Hòa nhớ mình nói với ông là chỉ chơi một chút, cậu nhíu mày.

“Tôi đi một chút, sẽ trở lại liền. Huynh chờ tôi.”

“Không…”

Anh chưa nói xong, hình dáng của Tiểu Hòa đã trở nên mờ nhạt…

Nhìn cậu dần nhạt nhòa biến mất, Hạ Khinh Y cảm thấy bản thân có một cảm giác rất khó diễn tả.

Anh không biết hôm nay tại sao còn đến chốn này. Chèo thuyền đến đây, biết cậu sẽ không ở đó, nên khôngthất vọng. Nhưng khi cậu xuất hiện thì bản thân lại rất vui mừng.

Có lẽ do trăng tròn, trăng tròn sẽ rất vui.

Hạ Khinh Y nâng chén kính trăng.

___

Vừa ra ngoài, Tiểu Hòa đã bị bà nội véo tai:

“Thật là, năm mơi phải chơi ở bên ngoài chứ.”

“Bà nội!”

Tiểu Hòa cười cười:

“Bà không chơi mạt chượt nữa à? “

“Vận may không đến, nhường chỗ cho ông nội cháu. Lại đây cùng bà xem TV.”

“Ngày mai cùng bà xem có được không ạ?”

Tiểu Hòa nói lý do, kể cho bà nội hoàn cảnh của Hạ Khinh Y cũng không làm bà lau chuyển. Cuối cùng đến khi bà nội thả cậu thì đã qua nhiều giờ. Tiểu Hòa vào trò chơi, thấy hai vò rượu rỗng, Hạ Khinh Y say khướt tựa người vào gốc cây.

Tiểu Hòa lắc lắc vỏ bình, tiếc nuối nói:

“Không phần tôi một giọt.”

Cậu vỗ người anh:

“Huynh uống nhiều quá!”

Tiểu Hòa lại nhìn bốn phía:

“Không nên ngủ ở đây, nhà của Tiểu Hồng cũng không được, giờ này chắc ngủ say rồi. Tôi đưa huynh vào trong động.”

Tiểu Hòa vất vả đỡ Hạ Khinh Y dậy. Người say không biết tại sao lại đặc biệt nặng, cậu khó khăn lắm mới dìu anh vào trong động. Hạ Khinh Y lật mình, ôm chặt cậu vào l*иg ngực.

“Tiểu Thu…”

Tiểu Hòa gượng đứng lên, cậu không động đậy, nói nhỏ:

“Tôi là Tiểu Hòa.”

“Tiểu Thu…”

Tiểu Hòa lấy điểm tựa, kiễng chân nói vào tai anh:

“Tôi là Tiểu Hòa.”

“Tiểu Hòa…” – Thanh âm nghi hoặc, tay anh nới lỏng, Tiểu Hòa liền thoát ra.

“Chúc ngủ ngon.”

Hạ Khinh Y đã chìn vào giấc ngủ…

“Huynh rất đáng thương.” – Tiểu Hòa vỗ nhẹ anh

“Tôi ngủ với huynh, chỉ một chút thôi, nếu về muộn tôi sẽ bị mắng.”

Tiểu Hòa chống cằm nhìn trăng, suy nghĩ miên man:

“Nếu có người thích tôi như huynh thích Thu Thủy Y Nhân thì thực tốt, tôi sẽ rất hạnh phúc.”

Có chút mệt mỏi, Tiểu Hòa tựa vào vách động, ánh mắt như muốn thϊếp đi.

Lúc Hạ Khinh Y tỉnh lại, thấy Tiểu Hòa như muốn chui vào lòng anh ngủ, tay cậu nắm lấy vạt áo anh. Hạ Khinh Y hơi sửng sốt, anh không gỡ tay cậu ra, để cậu nắm chặt vạt áo. Sau đó lại thấy hơi buồn cười, bản thân muốn lợi dụng tên nhóc 16 để kiếm tìm sự ấm áp.

Thật ra anh vốn ngủ rất say, tỉnh dậy là vì có tiếng báo tin nhắn mới. Người nhắn tin là hội viên trong bang hội, tên Ghé Đầu Tường Tiễn Hồng Hạnh, cấp cao, lực chiến mạnh.

“Lão Đại, online thật sớm. Đệ còn tưởng đệ on sớm nhất đấy.”

Hạ Khinh Y không có trả lời, người bên kia lại tiếp tục nhắn tin:

“Đệ biết rồi, huynh nhất định cùng phu nhân trong truyền thuyết ở cùng một chỗ!”

Hạ Khinh Y theo phản xạ nhìn Tiểu Hòa đang say ngủ. Phu nhân?

Tiểu Hòa, phu nhân?

Cảm thấy vô lí, mà trong lòng lại có tia khác thường.

“Nói chúng tim đen rồi, đệ không quấy rầy nữa. Nhưng mà Lão Đại à, sẽ có nhiều trái tim tan vỡ lắm đấy. Rất vất vả để an ủi hết đây!”

Hạ Khinh Y hồi âm:

“Ta về ngay đây.”

Ghé Đầu Tường Tiễn Hồng Hạnh:

“Sao vội thế? Lão Đại cứ tiếp tục tâm sự, đệ không gọi huynh về đâu…”

___

Hạ Khinh Y về đến bang hội thì nhận được tin nhắn của Tiểu Hòa:

“Huynh đi lúc nào vậy? Tôi quên gọi huynh, may mà huynh tự tỉnh, bằng không lại phải ở lại một tháng rồi.”

Hạ Khinh Y nhắn lại:

“Thế cũng không sao.”

Tiểu Hòa:

“Không nói nữa. Lần sau huynh đến đón tôi về!”

Hạ Khinh Y cười khẽ, cậu khẳng định là nghĩ anh nói đùa, nhưng thật ra, mỗi lời của anh đều là thật lòng.