Thiếu Niên Tuyệt Sắc

Chương 4: Phân Chia Di Vật

Phong Hồi Tuyết là lão thất của Soái Ca thế gia, biệt hiệu Suất Liền Suất, gã khụ một tiếng, dùng tay tách đám đông từ từ đi ra, tiêu sái đến trước mặt Tiểu Hòa nói:

“Tiểu huynh đệ, chúng ta lại tương ngộ rồi.”

Tiểu Hòa cao hứng đáp:

“Lần trước huynh giúp tôi gϊếŧ gà tôi còn chưa nói cám ơn huynh!”

Phong Hồi Tuyết nghe thấy hai từ “gϊếŧ gà” liền đổ mồ hôi lạnh:

“Việc nhỏ thôi mà! À, ta là Phong Hồi Tuyết, biệt hiệu Suất Liền Suất, cậu gọi Phong đại ca là được.”

Tiểu Hòa có ấn tượng tốt với gã, lại nghĩ tới hắn sử dụng kiếm, lập tức nói: “Phong đại ca, huynh muốn kiếm pháp của Mộ Dung đại thúc không?”

Phong Hồi Tuyết đơ người.

Đại bộ phận mọi người cũng đơ người.

Phong Hồi Tuyết nhanh chóng nhìn về phía đám người đang hết sức kinh ngạc, thấy mọi người ánh mắt đều lộ vẻ không ngờ mới xác định mình không nghe nhầm, gã run run hỏi:

“Cậu muốn đem kiếm phổ của Mộ Dung Kiếm Tiên giao lại cho ta?”

“Đúng vậy!” – Tiểu Hòa nói:

“Bà nội dạy nếu ai giúp mình, mình phải trả ơn, vừa lúc mượn hoa dâng phật thôi.”

Cậu mỉm cười, lúm đồng tiền trên má lộ ra, trông khá thanh tú đáng yêu.

Suất Suất Suất khụ một tiếng, chậm rãi tiến lên trước:

“Lão Thất, cậu giúp người ta cái gì?”

Phong Hồi Tuyết ngây ngốc nói:

“Gϊếŧ gà.”

“Loại gà cấp 1?”

Phong Hồi Tuyết gật đầu.

Suất Suất Suất dại ra.

Vô số người cằm như rơi xuống đất.

Tiểu Hòa bỗng nhiên nghĩ đến lời của Kiếm Tiên, cậu hỏi:

“Phong đại ca, trí lực của huynh là thượng thừa sao?”

Phong Hồi Tuyết tiếp tục run run:

“Chẳng lẽ có yêu cầu trí lực?”

Tiểu Hòa gật đầu:

“Đúng là có yêu cầu về trí lực.”

Phong Hồi Tuyết vứt bỏ bộ dạng tao nhã, dậm chân như trẻ con:

“Ta muốn bỏ acc, ta muốn tạo lại nhân vật! Tại sao lúc trước ta lại chọn điều chỉnh tướng mạo chứ, hối hận chết mất!!!”

Suất Suất nhanh chóng phi đến bịt kín miệng Phong Hồi Tuyết.

“Cậu câm miệng cho tôi. Chúng ta Soái Ca thế gia đều là những mĩ nam đẹp tự nhiên, tuyệt đối không có bất kì điều chỉnh gì.”

Lần này đến lượt Phong Hồi Tuyết dại ra.

Suất Suất Suất hung tợn nói:

“Châm ngôn của Soái Ca thế gia chúng ta là gì? 1, 2, 3, đồng thanh!”

“Chúng ta đều là những soái ca đẹp tự nhiên. Mục tiêu của chúng ta là dùng bề ngoài anh tuấn hấp dẫn mọi nữ nhi trong thiên hạ. Luyện công thăng cấp chỉ là phụ, tán gái và cùng nhau luyện cấp mới nhất định phải làm.”

Mắt Phong Hồi Tuyết, gã nhìn về phía Suất Suất Suất, nắm tay y, kích động kêu:

“Đại ca.”

“Thất đệ.” Suất Suất Suất cũng đáp lại đầy kích động không kém.

“Đại ca, đệ nhất thời bị dụ dỗ, thiếu chút nữa không vượt qua nổi, đã làm huynh đệ mất mặt. Đệ hồ đồ rồi!”

Suất Suất Suất vui mừng gật gật đầu. Trong lòng dâʍ ɭσạи nghĩ, ta đây đã luyện không được, lẽ nào lại để cho ngươi luyện, để cái danh lão đại của ta lại đi tong à?

Quanh co một hồi, nhiều người thở dài nhẹ nhõm. Tuy rằng trong lòng biết có Nguyệt Tại Thủy Thiên, Hạ Khinh Y ở đây, hơn phân nửa sẽ không tới lượt mình, nhưng giờ lại thấy cơ hội của hai người này cũng ngang bằng bọn họ, nói không chừng hôm nay bọn họ tự nhiên vận khí tốt lên sẽ giành được bí kíp về tay mình.

Mọi người đều nhìn Tiểu Hòa bằng con mắt sáng rực.

Tiểu Hòa gãi gãi đầu, cậu biết bọn họ đều vì kiếm phổ bí truyền của Kiếm Tiên mà tới, trong lòng cậu vừa mừng vừa lo. Mừng là vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, lo là nhiều người như vậy thì phân chia như thế nào đây? Thôi thì cậu làm việc đơn giản hơn trước vậy.

“Phong đại ca, thi thể của Mộ Dung đại thúc cần hoả táng. Huynh giúp đệ được không?”

Phong Hồi Tuyết gật đầu đồng ý, hai người đi vào nhà, một vài người chơi theo sau, họ nhìn thấy trong phòng chỉ có hai cái hòm được hệ thống bảo hộ không thể nhặt nên đều thất vọng đi ra.

Mộ Dung Kiếm Tiên sắc mặt xám trắng, trong lòng còn ôm cổ đàn của thê tử. Phong Hồi Tuyết nhận củi từ đám người bên ngoài rồi đặt xung quanh thi thể Kiếm Tiên.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hòa chứng kiến việc này, tuy chie là trò chơi nhưng nhìn một người hóa tro tàn cậu vẫn không nhẫn tâm xem, theo bản năng liền đưa mắt ra chỗ khác.

Cô gái áo xanh bên cạnh Thu Thủy Y Nhân bỗng nhiên nói:

“Đợi chút, đừng thiêu vội. Thu Thủy tỷ tỷ, cây cầm kia liệu có phải Thiên Ma Cầm trong truyền thuyết không? Nếu phải, tỷ tỷ lấy dùng đi, tỷ tỷ không phải đang thiếu một cây cầm tốt sao? .”

Tiểu Hòa còn chưa kịp nói gì thì lập tức có một người chơi nam trong Thủy Thiên các muốn lấy lòng Thu Thủy Y Nhân đến gần, lấy đàn trong tay Kiếm Tiên lên.

Không ngờ Kiếm Tiên nắm cây đàn rất chặt, người nọ vật lộn cả nửa ngày mà không lấy ra được, mặt y đỏ bừng.

Cô gái áo xanh tức giận:

“Ngươi thật vô dụng, chém đứt tay ông ta là được thôi, dù sao ông ta cũng chỉ là một NPC.”

Tiểu Hòa cả kinh, nói to:

“Tuyệt đối không được làm như vậy!”

Cô gái áo xanh hung hăng trừng mắt nhìn cậu:

“Tại sao lại không được, cậu quản được sao?”

Cô gái áo xanh tên gọi Phi Lục, lúc vừa vào game đã kết bạn với Thu Thủy Y Nhân, trước giwof luôn đi theo Thu Thủy lại bị các người chơi nam theo đuổi Thu Thủy nịnh hót thành quen, tính tình thành ra kiêu căng ngạo mạn, Phi Lục gắt:

“Vọng Giang, nhanh lên đi, ngươi còn thất thần gì chứ?”

Vọng Giang là người đang gỡ cổ cầm, hắn nghe vậy liền nhìn Thu Thủy Y Nhân, sau đó chậm rãi rút đao ra, hướng ngón tay Mộ Dung Châu mà chém. Tiểu Hòa quá sợ hãi, lại không thể đánh lại, trong lòng cảm thấy khó chịu cực kỳ. Trong lúc lưỡi đao sắp chạm đến ngón tay Kiếm Tiên thì một mũi tên nhỏ kịp thời bắn trúng cổ tay Vọng Giang khiến hắn kêu lên đau đớn, Ánh mắt Vọng Giang nhìn về phía người bắn tên, hắn thấy tay áo Hạ Khinh Y không gió mà lay động.

Phi Lục cả giận nói:

“Hạ Khinh Y, sao ngươi phá hỏng việc của ta.”

Hạ Khinh Y thản nhiên đáp:

“Nên tôn trọng người đã mất.”

Phi Lục nói tiếp:

“Ngươi là đồ dối trá, rõ ràng trong lòng thích tỷ tỷ của ta, lại phá…”

Thu Thủy Y Nhân lần đầu lên tiếng quát:

“Phi Lục, không được nói bừa!”

Vẻ mặt Phi Lục uất ức:

“Tỷ tỷ.”

Suất Suất Suất vẫy tay, đốt lửa.

Phong Hồi Tuyết lấy ra mồi dẫn, lửa đỏ bùng lên, thân thể Kiếm Tiên dần biến mất trong biển lửa.

Cũng may hệ thống không biếи ŧɦái đến mức mọi chi tiết hỏa táng đều tái hiện lại, chỉ trong chốc lát Kiếm Tiên đã là một đống tro tàn. Cây cầm kia lại không bị thiêu hủy, nằm trên mặt đất, được bao bọc bởi ánh sáng màu lam, chứng tỏ là vật phẩm nhiệm vụ, không phải người thực hiện nhiệm vụ thì không thể nhặt.

Tiểu Hòa hốt tro vào lọ bạch ngọc, cậu nhặt cây cầm lên, lại nhớ vừa rồi cô gái áo xanh nói Thu Thủy Y Nhân đang thiếu đàn, vì thế cậu lấy dũng khí đi đến trước mặt Thu Thủy Y Nhân:

“Cổ cầm này tặng lại cho tỉ!”

Lần đầu tiên nói chuyện với con gái, chỉ vài từ đơn giản mà mặt Tiểu Hòa đã muốn đỏ. Người khác nhìn vào thấy giống như tiểu nam sinh đang thổ lộ với người trong mộng.

Diệp Thanh Thanh cười duyên:

“Mị lực của Thu Thủy muội muội ghê gớm thật, tiểu đệ nhanh như vậy đã thích muội rồi!”

Một người chơi nam trêu đùa:

“Tiểu đệ đệ thật biết thể hiện đó!”

Đám người lập tức cười ồ lên.

Tiểu Hòa không biết bọn họ đang trêu đùa cái gì, cậu nhìn mọi người bằng ánh mắt vô tội.

Thu Thủy Y Nhân hơn nhướn mày nhìn về phía Hạ Khinh Y, lạnh lùng nói: “Ta không cần cái thứ đồ chết tiệt này.”

Phi Lục ở một bên làm mặt quỷ với Tiểu Hòa, khinh bỉ:

“Tỷ tỷ của ta không cần nữa, Hừ! Loại người như ngươi đừng hòng mà lấy lòng tỉ tỉ ta.”

“…” Tiểu Hòa sửng sốt, cậu không hiểu vì sao vừa rồi họ còn nhất quyết muốn cây cầm, giờ cậu đưa cho họ lại biến thành lấy lòng vậy chứ?

Cậu vốn còn có chứng tự bế cao, không có người kết giao, nên hiện tại chân tay luống cuống đứng đó, không biết nói gì cho phải. Mọi người thấy thế càng cảm thấy buồn cười.

Phong Hồi Tuyết kéo cậu trở về:

“Tiểu Hòa qua đây, đừng cùng mĩ nữ so đo nữa, nhất lại là loại mỹ nữ không phân rõ phải trái trắng đen.” – Gã lại nhẹ giọng thì thầm vào tai cậu:

“Cậu xem những người này đều là vì di vật Kiếm Tiên mà đến, cậu lại tặng không công người ta, ngu à?”

Tiểu Hòa hỏi:

“Thế thì phải làm sao? Nếu làm xong sớm một chút thì căn nhà tranh sẽ thuộc về đệ.”

Phong Hồi Tuyết ngẩn ngơ, gã nhìn căn nhà bé tí:

“Phần thưởng khi cậu hoàn thành nhiệm vụ là ngôn nhà này sao? “

Tử Hòa hưng phấn gật đầu:

“Đúng vậy.”

Phong Hồi Tuyết mặt đầy hắc tuyến.

Gã nhịn nửa ngày mới không mắng Kiếm Tiên keo kiệt, gã cười gian nói: “Thưởng ít cũng không sao! Tiểu Hòa à, cậu đem tất cả bí kíp bán đấu giá đi.”

“Bán đấu giá?”

“Đương nhiên, tặng không công cho người ta rất đáng tiếc, bán đi còn được tiền. Cậu xem, những người có mặt ở đây đều là nhân vật lớn cả, người nào cũng rất nhiều tiền. Chờ đến lúc hệ thống mở ra dịch vụ đổi thành tiền thật thì cậu sẽ giàu to.”

Trong nhà Tiểu Hòa có 6 vị giáo sư, tuy tiền lương giáo sư không cao, nhưng chi tiêu rất thoải mái. Bà nội lại không quen nuông chiều Tiểu Hòa, quần áo cậu mặc đều là mặt hàng bình dân thông thường, bà sợ người ta nói Tiểu Hòa là hoa không có quả. Tiểu Hòa cho tới bây giờ vẫn không biết khái niệm có tiền là như thế nào, cậu vừa nghe đã lắc đầu, nói:

“Như vậy không tốt, mấy thứ này vốn không phải của đệ.”

Phong Hồi Tuyết muốn đập cho cậu vài phát:

“Ông trời ơi, quái nhân như cậu từ nơi nào đi ra vậy?”

Tiểu Hòa biết ý tốt của gã, cậu không khỏi có chút áy náy.

Phong Hồi Tuyết lắc đầu:

“Bỏ đi bỏ đi, người ngốc có phúc của người ngốc.” Nói xong bộ dáng như giác ngộ được gì đó:

“Trách vận mệnh của ta quá sáng chói, căn bản có muốn ngốc cũng không được…”

Tiểu Hòa mở hòm ra. Bên trong hòm có hai chồng sách. Chồng thứ nhất có 4 quyển sách là (Phiêu Vân Bộ Pháp), ( Xuất Vân Tâm Pháp), ( Phá Vân Kiếm Pháp), ( Dại Lục Chí Dị ), chồng còn lại có 4 quyển là (Thiên Mị Cầm Phổ), ( Thiên La Thân Pháp), (Thiên La Tụ ), (Sách dạy nấu ăn của Mộ Dung), còn có một bộ quần áo, một ít đồ lặt vặt nữa.

Tiểu Hòa bị bộ quần áo màu trắng, chỉ thêm xanh nhạt hấp dẫn, cậu lấy ra xem kỹ. Thật sự là rất đẹp, còn có nguyên bộ đai lưng, so với quần áo tân thủ nghìn người như một thì đẹp hơn gấp trăm vạn lần.

Cậu có tính cách của trẻ nhỏ, nhớ tới Mộ Dung Kiếm Tiên nói trừ sách ra, những thứ khác đều có thể lấy liền lập tức chạy về nhà tranh thay quần áo. Những bí kíp võ công quý giá bỏ lại tại chỗ.

Mọi người trơ mắt nhìn bí kíp ở trước mặt nhưng lại không ai dám lấy.

Đám người hôm nay chia làm 4 phe: Thủy Thiên các, Soái Ca thế gia, Hồng Anh Tổ, còn có một Hạ Khinh Y không biết sâu cạn. bọn họ đều kiêng kị lẫn nhau, không dám tự tiện hành động. Còn lại rải rác những người chơi khác là bị náo nhiệt hấp dẫn, hoàn toàn không có năng lực đoạt bảo, đành phải đứng xem trò vui, tiện thể cầu vận may cho mình.

Huống hồ hiện tại quanh hòm phát ra ánh sáng xanh, rõ ràng là vật phẩm nhiệm vụ, được hệ thống bảo hộ.

Tiểu Hòa mặc xong quần áo đi ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên cậu mặc quần áo tinh xảo như vậy.

Mọi người lại có suy nghĩ khác, bộ quần áo này nhất định là bảo vật, bằng không cậu sao lại vui mừng như thế chứ.

Phong Hồi Tuyết đại diện quần chúng tò mò hỏi:

“Bộ quần áo của Kiếm Tiên có thuộc tính gì thế?”

Tiểu Hòa thành thật trả lời:

“Quần áo do thê tử Kiếm Tiên may, không bị bẩn, không bị nhăn, không cần giặt, không thuộc tính đặc thù.”

Đám người đều bất tỉnh.

“Thứ rác rưởi.”

“Đúng vậy, còn tưởng là đồ quý hiếm nữa chứ.”

Phong Hồi Tuyết chưng ra bộ mặt đồng tình.

Suất Suất Suất thân thiết nói với Tiểu Hòa:

“Tiểu Hòa này, cậu ra điều kiện đi.”

Tiểu Hòa gật đầu, cậu lấy (Phiêu Vân Bộ Pháp) ra, chỉ thấy mặt trên sách bay một hàng chữ nhỏ : Phiêu Vân Bộ Pháp, thượng phẩm khinh công, điều kiện tập là cấp bậc mãn 60, trí lực thể lực sức quyến rũ thượng thừa.

Cậu không khỏi kêu lên một tiếng, rõ ràng cậu nhớ Mộ Dung đại thúc nói chỉ cần trí lực thượng thừa là được, sao bây giờ lại sinh thêm một đống yêu cầu như thế này.

Cậu lại cầm xem (Xuất Vân Tâm Pháp), quả nhiên cũng có yêu cầu rất cao.

Tiểu Hòa công bố điều kiện, lập tức khiến đám đông đổ như ngae rạ.

Dù sao trò chơi cũng đa số người bình thường, đại bộ phận người chơi trí lực, thể lực, diện mạo đều bình thường. Trò chơi này tuy có thể điều chỉnh một thuộc tính, nhưng người có ba thuộc tính đều thượng thừa thì vô cùng hiếm, lại còn phải đạt tới cấp 60. Hiện tại bên trong trò chơi cấp 60 vô cùng ít ỏi.

Suất Suất Suất đưa mắt về phía Hạ Khinh Y và Nguyệt Tại Thủy Thiên:

“Khinh Y huynh và Thủy Thiên huynh như là người phù hợp với điều kiện.”

Nguyệt Tại Thủy Thiên cười nói:

“Ta đã có võ công thượng phẩm, không nên quá tham lam. Khinh Y huynh võ công mặc dù cao, nhưng lại là trung phẩm, bộ kiếm phổ này Khinh Y huynh nhận đi vậy.”

Vốn là công bằng cạnh tranh, hắn nói như vậy lại giống như hắn tặng lại cho Hạ Khinh Y.

Tiểu Hòa có ấn tượng với Hạ Khinh Y, cảm thấy người này tính cách nhất định không tệ, lại thấy người khác không ý kiến, cậu lập tức đem bốn quyển sách đưa cho Hạ Khinh Y.

Hạ Khinh Y đón nhận, thản nhiên nói:

“Về sau có việc gì có thể đến tìm ta.”

“Được.” Tiêu Hòa cậu không việc gì cần tìm giúp đỡ đâu, lúc này nghe hộp thư vạn năm im lặng của mình ‘ting’ một tiếng: Hạ Khinh Y muốn kết bạn tốt với bạni? Nhận hay Không ?

Cậu vội vàng chọn ‘Nhận’.

Hạ Khinh Y gật đầu, không nói nữa, anh nắm dây cương xoay đầu con lừa bỏ đi.

Hạ Khinh Y một chữ cám ơn cũng không nói đã bỏ đi rồi. Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, nói:

“Tiểu Hòa đệ đệ, Thiên La Tụ Pháp cùng Thiên La Thân Pháp có thể cho tỉ hay không? Tỷ tỷ sẽ cho đệ chỗ tốt nha.”

Nguyệt Tại Thủy Thiên lúc này cũng mỉm cười:

“Lần này Thủy Thiên các cũng là vì di vật Kiếm Tiên mà đến. Tiểu Hòa huynh đệ, phải như thế nào mới có được những quyển sách đo?”

Tiểu Hòa thoáng sửng sốt, cậu đáp:

“Vậy mỗi người một quyển đi.”

Phong Hồi Tuyết run rẩy khóe miệng:

“Ngu ngốc, cậu không thấy tên giống nhau sao, rõ ràng là một bộ võ công. Không có Thiên La Thân Pháp, Thiên La Tụ Pháp cũng chỉ là vật để trang trí,”

Tiểu Hòa bất mãn, lúc nói cậu ngu, lúc nói cậu ngốc.

Diệp Thanh Thanh cười lạnh nói:

“Thủy Thiên Các chủ nhất định là vì Thu Thủy muội muội mà tìm võ công. Thu Thủy muội muội không phải vừa mới nói không cần thứ người chết tiệt đó sao? Bây giờ đột nhiên lại muốn, thật không hiểu đang chơi trò gì nữa.”

Nguyệt Tại Thủy Thiên cười khổ, im lặng. Phi Lục thì lại tức giận:

“Chúng ta lại muốn thì làm gì được?” Phi Lục quay sang hướng Tử Hòa nói:

“Tiểu tử ngốc, mau mang lại đây!”

Diệp Thanh Thanh vẫn cười lạnh:

“Khẩu khí lớn thật.” – trong lòng Thanh Thanh cảm thấy có chút lo lắng, dù sao Thu Thủy Y Nhân là mỹ nữ nghiêng thành, mà nam nhân đối với sắc đẹp thường không hề có sức chống cự, ai biết tên nhóc này có thể bị sắc đẹp mê hoặc hay không.

Nàng trầm tư một lúc lâu sau, mở ra hộp thư, phát tin tức gửi Suất Suất Suất: “Vị huynh đệ kia của huynh hình như rất quen với tên nhóc này?”

Suất Suất Suất lập tức hiểu ý đồ của Diệp Thanh Thanh, lặng lẽ hồi âm.

“Thế thì sao? Thanh Thanh mỹ nhân muốn chúng ta hỗ trợ?”

Diệp Thanh Thanh thầm gật đầu:

“Nợ huynh một tấm chân tình.”

Suất Suất Suất lập tức phát tin tức cấp Phong Hồi Tuyết:

“Cậu nghĩ biện pháp làm cho tên nhóc kia đem sách đưa cho Diệp Thanh Thanh đi.”

Phong Hồi Tuyết kinh ngạc:

“Huynh không phải thích Thu Thủy sao?”

Suất Suất Suất khụ khụ một tiếng:

“Ta đang đầu tư sinh lời!”

Trong lòng Tiểu Hòa sớm đã có chủ ý, bà nội đã dạy, nói phải giữ lời, nếu tỷ tỷ kia đã bảo không cần vật của người khác vậy thì tặng cho tỷ tỷ khác là được rồi.

Phong Hồi Tuyết nói:

“Tiểu Hòa, Diệp Thanh Thanh cũng không tệ, cậu cho nàng đi.”

Tử Hòa đóng nắp hòm lại, cậu nghĩ một lúc lại đem bản ( Sách dạy nấu ăn của Mộ Dung) lấy ra, số còn lại đều đưa cho Phong Hồi Tuyết:

“Được, Phong đại ca, số còn lại cho huynh đó.”

Đám người có nhìn Phong Hồi Tuyết ghen tị. Ánh mắt Phong Hồi Tuyết mở lớn. Nếu gã nhớ không nhần bên trong hòm có nhẫn, vòng cổ, đoản kiếm, giầy, còn có vài bình nhỏ, có khi bên trong chứa tiên đan thần dược cũng không chừng, còn có nhiều thứ quý giá khác nữa.

Đều cho hắn cả sao?

Tiểu Hòa cao hứng vươn vai. Hệ thống thông báo:

[Người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy hoàn thành ‘Di Chúc Kiếm Tiên’, được đến tiểu nhà tranh]

Cậu có cảm giác thật là tuyệt vời!

Khác với Diệp Thanh Thanh và Phong Hồi Tuyết, Phi Lục tức giận đến không thể chịu đựng được, chưa từng có việc gì làm Phi Lục mất mặt đến thế.

“Tỷ tỷ, tỷ xem…”

Thu Thủy Y Nhân thản nhiên nói:

“Chúng ta đi1” Nàng là người đầu tiên bỏ đi.

Nguyệt Tại Thủy Thiên cảm thấy buồn cười, Thủy Thiên các hoàn toàn không lấy được gì hết, thật là mất công.

Hắn đành thử một cách.

“Tên này ngu chưa từng thấy, tự nhiên đem tặng hết cho người ta. Nếu là lão tử thì sẽ tìm một sơn động tự mình luyện, sau đó xưng bá võ lâm.”

“Ngươi không thấy cậu ta cấp 0 à, có thể giữ được sao? Chi bằng dăng cho người ta để còn có cái mà dựa vào”

Người chơi vừa nói vừa tản ra.

Phong Hồi Tuyết cùng Diệp Thanh Thanh sau khi thêm Tiểu Hòa thành hảo hữu cũng cùng Soái Ca thế gia cùng Hồng Anh tổ rời đi. Thôn trang nhỏ lại trở lại yên tĩnh như lúc đầu.

Hôm nay Tiểu Hòa chưa được ngủ, cậu vặn thắt lưng lười biếng, quay đầu vui vẻ nhìn gian nhà tranh, logout.

Hôm nay ở trong game quá lâu, cậu bị bà nội nghiêm túc phê bình một lúc, Tiểu Hòa vẫn rất thoải mái, cậu cười tủm tỉm cam đoan lần sau tuyệt đối logout đúng giờ.

Ngày hôm sau vừa lên mạng cậu liền đi thẳng đến ngôi nhà tranh, cậu sửng sốt khi thấy căn nhà tranh đã biến thành một mảnh đất khô cằn, mấy cây gỗ đen thùi cháy sém nằm nghiêng ngả trên mặt đất.