Giờ mà còn không biết trái phải thì cậu chẳng đáng làm người nữa.
Chung Diễn bối rối, thất thần bước xuống cầu thang.
Dì Trần đang làm salad hoa quả, ló đầu ra ngoài phòng bếp: “Diễn Diễn đi luôn à?”
Tai cậu mãi không hết đỏ, cậu gật đầu: “Vâng ạ, cháu phải về trường học cho giỏi đây.”
Suýt nữa thì dì Trần làm rơi luôn cái bát, ôi trời ơi, lạ quá ha!
Trước khi đi, cậu chỉ vào đĩa salad: “Dì ăn một mình đi nhé, đừng mang lên tầng, cậu mợ cháu không có thời gian ăn đâu.”
Dì Trần còn hiểu hơn cậu nhiều.
Ngụy Ngự Thành và Lâm Sơ Nguyệt ở rịt trong phòng đọc sách cả đêm, chấn giữ trận địa nên còn chơi đủ mọi trò.
Trong phòng có chiếc xích đu kiểu cũ, anh nói ra một câu hết sức vô liêm sỉ:
“Anh với Nguyệt Nguyệt chơi xếp hình ở đây không cần tốn sức chút nào.”
Người cô đầm đìa mồ hôi, rơi vào chốn sương mù: “Sao lại thế?”
Anh khẽ cười, hôn lên trái tai cô: “Vì xích đu nó tự nhấp được.”
…
Da^ʍ không biên giới!
Từ đó về sau, lần nào cô vào phòng đọc sách của anh thì cũng không dám nhìn vào cái xích đu này nữa.
Một đêm sướиɠ đã đời.
Sáng hôm sau, Ngụy Ngự Thành dậy rất sớm.
12 giờ đêm, Lý Tư Văn đã gửi cho anh lịch trình của ngày hôm nay, bảy giờ sáng sẽ có tài xế đến Minh Châu Uyển đón anh, hôm nay có một chuyến công tác ngắn.
Lâm Sơ Nguyệt ngủ li bì, để lộ ra cánh tay chằng chịt những vệt hồng.
Anh không đành lòng nên cũng không gọi cô dậy.
Lúc xuống tầng còn dặn dì Trần: “Cô ấy dậy thì dì nhắc cô ấy ăn sáng giúp tôi.”
Hôm nay anh mặc chiếc polo sẫm màu, cùng màu với chiếc thắt lưng, trên dây lưng cũng không có logo hay hoa tiết phức tạp nào, đơn giản mà lại sang trọng, phù hợp với phong cách thường ngày của anh.
Dì Trần cứ nhìn anh mãi, định nói rồi lại thôi.
Ngụy Ngự Thành cảm nhận được: “Có chuyện gì thế?”
Dì chỉ vào cổ một cách ẩn ý.
… Ừ, cô Lâm cũng trồng rất nhiều “dâu” cho anh.
Anh cũng chẳng ngại mà còn thản nhiên đi ra ngoài.
Lý Tư Văn ngồi trên ghế lái thấy sếp mình nay khác quá, âm thầm trao cho anh một ánh mắt thấu hiểu.
Này thì thư kí anh cũng có kinh nghiệm rồi.
Trong phòng, Ngụy Ngự Thành đi được một lúc thì Lâm Sơ Nguyệt cũng dậy.
Xương cốt rã rời đã được “tôi” lại, lần nào ân ái cũng khiến cô mất nửa đời người.
Nằm trên giường mãi thì cô mới mặc được quần áo rồi xuống giường.
Sau đó, cô đến thăm nhà họ Ngụy.
Hôm qua Chung Diễn mua cho cô lắm son quá, mà rõ ràng thì đấy không phải đồ của cô nên cô trả lại cho cậu năm nghìn tệ, dù số tiền này chỉ như muối bỏ biển nhưng cũng đã thể hiện được thái độ của cô.
Ai ngờ Chung Diễn chê tiền, còn chuyển khoản lại cho cô tận sáu lần, lần nào nội dung cũng chỉ ghi đúng một chữ:
– Ngân
– Khố
– Của
– Em
– Tăng
– Rồi
Hào phóng kinh, chuyển tận 12 nghìn tệ.
Lâm Sơ Nguyệt cau mày, rốt cuộc thì Ngụy Ngự Thành cho thằng nhóc thêm bao nhiêu tiền vậy?
Khi cô đến nhà họ Ngụy, Lâu Thính Bạch vô cùng mừng rỡ: “Ôi, Nguyệt Nguyệt tới rồi.”
Cô cười lịch sự, cử chỉ lễ phép: “Tối qua Ngụy Ngự Thành mang về hai giỏ anh đào, ăn tươi lắm nên cháu mang đến cho hai bác ạ.”
Ánh mắt bác gái cong cong nét cười, một niềm sung sướиɠ nở rộ trong lòng.
Cô cũng mang cả son đến: “Cháu có chọn cho bác mấy màu son, không biết có hợp với bác không.”
Lâu Thính Bạch không hề ra vẻ: “Cháu đến đúng lúc quá, đi ra ngoài chơi với bác.
Cháu chọn màu son đi, để bác đánh luôn bây giờ.”
Cô cũng rất tự nhiên hỏi lại: “Bác mặc thế này luôn ạ?”
“Ừ.”
Cô gật đầu, đưa cho bác thỏi son mà mình rất thích: “Màu lá phong đỏ nhưng cũng không bị đậm quá, hợp với váy xanh bác đang mặc lắm ạ.”
Ngụy Bộc Tồn bước ra khỏi phòng đọc sách, vừa xuống tầng thì thấy hai bác cháu ngồi ngoài phòng khách, ánh nắng tràn ngập căn phòng.
Lâu Thính Bạch ngẩng mặt lên còn Lâm Sơ Nguyệt thì hơi cúi người, dịu dàng đánh son cho bác.
Khung cảnh này thật đẹp làm sao, đẹp đến nỗi người ta không muốn quấy rầy.
Ngụy Bộc Tồn sử dụng điện thoại thành thạo, chụp một tấm rồi gửi ảnh cho con trai.
Bấy giờ Ngụy Ngự Thành vừa mới đến nhà máy, trước khi xuống xe đã nhận được tin nhắn của bố, chỉ có đúng một câu:
Vợ của bố, vợ của con.
Anh mỉm cười, hạnh phúc đong đầy trên khuôn mặt.
Nhân viên ra tiếp đón trố mắt nhìn nhau, bảo chủ tịch là người lạnh lùng thây, nói tầm bậy tầm bạ là giỏi, người ta dễ gần thế này cơ mà.
Hôm nay Lâu Thính Bạch phải ra ngoài thật, bác đến tiệm sườn xám ở đường Ôn Minh phía Tây thành phố để may đồ.
Thảo nào.
Lâu Sơ Nguyệt thấy trang phục của bác gái rất đẹp, vừa đoan trang phù hợp với độ tuổi của bác mà cũng vừa tôn lên phong cách rất riêng của mình.
Lâu Thính Bạch ăn mặc đơn giản và thanh lịch, thậm chí quần áo còn không có nhãn mác gì, thì ra là hàng được may riêng.
Tiệm sườn xám có cái tên rất hay: Giản Yên.
Cửa hàng nhỏ thôi, không bắt mắt cho lắm nhưng bước vào sẽ thấy nơi đây rộng rãi và sáng sủa, từ cách trang trí đến những đồ trưng bày cũng được chăm chút một cách kĩ càng.
Đầu băng DVD kiểu cũ xưa, chiếc máy đã được che kín mất một bên nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ cực kì bất ngờ khi thấy trong băng cất giấu một đóa hồng khô.
Cửa tiệm vô cùng trang nhã, ba mặt tường treo đủ các mẫu sườn xám, mọi sắc màu đua nhau khoe nét đẹp của mình nhưng cũng không hề lòe loẹt, nhìn vào sẽ cảm thấy ấy là sự mỹ lệ hớp hồn người.
Lâm Sơ Nguyệt còn tưởng với một không gian lãng mạn và hoài cổ như thế này thì chủ nhân của nơi đây chắc hẳn phải là một người từng trải.
Song, khi gặp được người ta thì mắt cô đã sáng bừng lên.
Bức rèm khẽ rung, người đẹp che khuất gương mặt, tuy không thấy người nhưng đã nghe thấy giọng: “Cô Ngụy, cô đến rồi.”
Lâu Thính Bạch cười đáp: “Lại làm phiền cháu rồi.” Thấy cô gái đang nhìn Lâm Sơ Nguyệt với ánh mắt thiện chí, bác chủ động giới thiệu: “Đây là Khương Uyển Phồn, còn đây là Lâm Sơ Nguyệt.”
Cả hai người đẹp vừa nhìn nhau đã nở nụ cười tươi rói.
Lâm Sơ Nguyệt mang một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ, bình thường cô chỉ mặc đơn giản chứ nếu cô mà tham gia một bữa tiệc nào đó thì cô sẽ trở thanh tâm điểm rực rỡ thu hút mọi ánh nhìn.
Còn cô gái này thì khác, cô có đôi mắt đào hoa hết đỗi xinh đẹp, người cũng như tên, dịu dàng đằm thắm tựa ngọc ngà khiến người ta rung động.
Lâu Thính Bạch đi vào trong để lấy số đo nên Lâm Sơ Nguyệt đứng ngoài đợi.
Trong tiệm có mấy học viên trẻ, trông ai cũng rất thân thiện, lỡ có nhìn nhau thì họ cũng mỉm cười với cô rồi sau ấy lại cúi đầu tiếp tục công việc đang dang dở trên tay.
Cô ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa, lát sau đã có khách đến cửa hàng.
Ba người phụ nữ trung niên đi guốc Hermes, ăn mặc thời thượng.
Cô nhìn qua rồi cũng chẳng để tâm.
Thế nhưng ba bác gái lại nhìn chằm chằm vào cô.
Có người trong số đó hỏi: “Thính Bạch dẫn đến thật à?”
“Đúng rồi.” Một bác có vóc người nở nang đáp lại.
“Xinh gớm nhỉ.” Người khác cười cười nói nói, mà cười vậy thôi chứ mắt không cười, đang mỉa mai rõ mồn một.
Không nói đến nhà họ Ngụy chứ cái tầng lớp của mấy bác đâu thiếu gì gái đẹp.
Toàn phu nhân nhà giàu máu mặt nên cũng rất kiêu, giờ Lâu Thính Bạch còn không ở đây nên họ chẳng thèm kín tiếng làm gì.
“Nhà họ Ngụy chọn tới chọn lui sao lại chọn cái loại thế này.
Xinh thì cũng chả xinh, ăn mặc thì xuề xòa, còn không bằng mấy đứa bạn gái cũ của thằng bé.”
Suy nghĩ của bác này đã bị bác nở nang kia vặc lại: “Chơi bời thôi, bảo bạn gái thì tâng bốc quá.”
Có lẽ thấy hai bác gái nói quá trớn nên bác còn lại lên tiếng nhắc nhở: “Nói bé thôi, người ta ở đây nghe được đấy.”
“Nghe thì sao, nó có phải người mở ra cái cửa hàng này đâu, chúng ta nói chuyện với nhau thì sao nào?”
Bác gái nở nang họ Hoàng, tính đúng kiểu miệng nhanh hơn não.
Nhờ vào nhà chồng mà cũng nổi tiếng phết.
Tiếp xúc với Lâu Thính Bạch được vài lần mà lần nào cũng bị bác gái hố cho một trận.
Lâu Thính Bạch không phải người dễ tính cho người ta muốn làm gì thì làm, ai mà ăn nói khó nghe thì bác cũng chẳng nể nang nữa.
Mà mấy bác gái nhà giàu kia thì sợ nhà họ Ngụy nên không dám ho he gì nhưng mà vẫn nói xấu sau lưng suốt.
Mãi mới được nghe mấy tin bịa đặt, thành ra cũng phải hóng hớt tí.
Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy hết, tự dưng mình lại thành chủ đề cho mấy bà vợ bàn tán mà toàn nói mấy lời không đâu.
“Mấy nhà bình thường thì ít ra còn trong sạch.
Đằng này con trai nhà Ngụy lại chọn nó, nghe người ta đồn nhau mà tôi cũng hãi.
Cái loại bố mẹ như thế mà dạy con thì sao mà nên người được?”
Dăm ba câu nói đã đủ cho Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy một sự thật mơ hồ.
Cô lúng túng, mặc dù cô không bận tâm đến những lời này nhưng đây lại dính dáng tới Lâu Thính Bạch.
Có phải nhà họ Ngụy đã bị người ta chỉ trích, châm biếm rồi không?
Cô cúi đầu, gắng để đứng thẳng lưng nhưng tay cô thì đang cào mạnh vào chân mình.
Đương lúc ngột ngạt thì rèm cửa bỗng kêu leng keng, ngay sau ấy, giọng của Lâu Thính Bạch đã vang lên:
“Tôi đang muốn xem xem người ta không bình thường đến mức nào thì mới nói năng thiển cận như thế này đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt ngơ ngẩn, vừa ngẩng đầu lên đã chạm vào ánh mắt thương yêu vỗ về của Lâu Thính Bạch.
Thế mà khi nhìn ba bác gái kia thì ánh mắt bác đã thay đổi trong tích tắc.
“Thì ra là chị Hoàng.” Lâu Thính Bạch mỉm cười như không, giọng vẫn rất nhẹ nhàng: “Tôi cũng đồng ý với những gì chị nói, bố mẹ dạy con thì cũng có nhân có quả.
Sơ Nguyệt một thân một mình từ bé đến giờ, không có phúc được hưởng tình thương của cha mẹ.
Cơ mà chị Hoàng, chị cũng phải dạy con trai chị cho tử tế.
Đừng để con gái nhà người ta vác bụng bầu đến tận cửa xong khóc lóc, làm ầm lên rồi lại đòi tự tử.”
Nụ cười trên môi bác càng khắc sâu hơn: “Dù gì thì chị cũng bảo cha nào con nấy mà.”
Nhà họ Hoàng đầy rẫy tai tiếng ra đấy, nội cái thằng con trai ất ơ của bác ta cũng đã đủ scandal rồi.
Đây là nỗi đau thầm kín của gia đình mà giờ lại bị đâm một nhát chí mạng.
Mặt bà Hoàng xấu hổ, không nói được gì để biện bạch cho mình.
Hai người còn lại thì trốn tránh, không dám nhìn qua.
Lâu Thính Bạch mất đi vẻ dịu dàng, lòng kiên nhẫn của bác đã cạn kiệt nên bác không còn dễ gần nữa: “Bớt luyên thuyên mấy chuyện không đâu đi.
Vẫn còn thắc mắc thì ra trước mặt mà hỏi này, tôi đang đứng ở đây đây.
Với cả khéo cái người mà con trai chị chọn lại là cái loại không ra gì.
Chứ con trai tôi chọn thì phải là người tuyệt vời nhất rồi.”
Từng câu chữ lại khí phách đến như vậy.
Hóng hớt hay kɧıêυ ҡɧí©ɧ gây sự thì cũng được thôi, nhưng giờ thái độ thoải mái của Lâu Thính Bạch đã dập tắt hoàn toàn những cái toan tính viển vông của hội bác ta.
Sóng gió qua đi nhưng dư âm hẵng còn ở đó, lòng Lâm Sơ Nguyệt vẫn nóng như lửa đốt.
Khương Uyển Phồn đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: “Cô Lâm, cô có thích sườn xám không?”
Chuyển chủ đề nên Lâu Thính Bạch cũng tiếp lời hết sức tự nhiên: “Bác đang định nói đây, Sơ Nguyệt ra chọn đồ đi nào.”
Khương Uyển Phồn mỉm cười, dẫn cô vào phòng trong.
Những chiếc gương dài hình vòm được đặt ở giữa phòng, bên cạnh là những bộ sườn xám đủ mọi kiểu dáng được treo lên tựa như thác nước rực rỡ sắc màu, hòa với giấy dán tường màu xanh lá tạo nên một cảm giác thật tuyệt vời làm sao.
Khương Uyển Phồn kiên nhẫn giới thiệu, cô ấy kéo một góc vải lụa ngọc trai màu trắng rồi dịu dàng ướm lên ngực cô: “Cô vừa đến thì tôi đã thấy màu này rất hợp với cô rồi.
Đám cưới thì phải mặc màu đỏ nhưng nếu đính hôn thì đây cũng là lựa chọn hoàn hảo.”
Lâm Sơ Nguyệt thẹn thùng, nghe như thể chuyện kết hôn đã gần lắm rồi.
Khương Uyển Phồn khẽ nói: “Cô Ngụy nói với tôi nhiều lần rồi, nhờ tôi chú ý đến trang phục với chất lượng vải.
Tôi thấy cô ấy thích cô lắm.”
Cô đáp lại với sự biết ơn vô vàn.
Cô hiểu, một người dịu dàng thì cách an ủi của người ấy cũng sẽ ấm áp đến như vậy.
Khi đi ra khỏi phòng thì thấy trong tiệm xuất hiện thêm một người nữa.
Áo trắng quần đen, phong cách thoải mái mát mẻ.
Gương mặt ấy cực kì đẹp trai nhưng ánh mắt thì cũng đa tình không kém.
Ngồi một chỗ thôi mà trông hệt như cậu ấm chơi bời đi gieo rắc tai họa khắp nhân gian.
May mà giờ anh đang ngồi thẳng nên thấy đứng đắn hơn hẳn.
Anh mỉm cười nghe Lâu Thính Bạch nói chuyện, thi thoảng thì gật đầu phụ họa theo bác, không bất lịch sự chút nào.
“Gái yêu của bác ra rồi, cháu cứ ngồi đi.” Lâu Thính Bạch đi dậy, anh cũng đứng lên theo, hơi khom người xuống: “Cô Lâu đi thong thả, hôm nào rảnh cháu đến tám chuyện với Ngụy Sinh sau.”
Nói rồi anh quay sang nhìn Lâm Sơ Nguyệt, lịch sự gật đầu như một lời chào hỏi.
Bước ra ngoài Giản Yên, Lâu Thính Bạch kể chuyện hết sức tự nhiên: “Hình như Tiểu Khương nhỏ hơn cháu một tuổi đấy, cơ mà con bé kết hôn rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên: “Dạ?”
“Cái đứa nói chuyện với bác vừa rồi là con thứ hai nhà họ Trác.
Hồi trước Trác Dụ nó sống trên trời lắm, cũng là cái đứa suốt ngày làm xằng làm bậy.
May mà gặp được Tiểu Khương, cho thằng bé có gậy như ý nên hai năm nay thấy cũng cải tà quy chính, yêu thương Tiểu Khương thật lòng.” Bác gái nói vậy nhưng thật ra bác rất thiên vị Khương Uyển Phồn chứ bác chỉ đang công nhận chồng cô ấy một cách miễn cưỡng thôi.
Cô tò mò: “Thế thì hai người họ cũng phải yêu nhau lắm.”
Song, Lâu Thính Bạch lại cười giễu: “Có yêu nhau lắm không thì để sau rồi nói chứ lúc Trác Dụ tán con gái nhà người ta, thằng bé mặt dày không tưởng.
Cũng may mà Tiểu Khương hiền đấy, không so đo mấy cái chuyện khốn nạn mà thằng bé gây ra.
Cưới được cô gái như thế thì thằng bé cũng phải thắp nhang cảm ơn trời.”
Câu chuyện kết thúc tại đây.
Bởi dẫu gì ấy cũng là chuyện của người khác, mình hỏi nhiều rồi bàn tán rôm rả thì nó cũng không hay.
Sau khi lên xe, Lâu Thính Bạch dặn tài xế lái đến quảng trường Trung Hằng.
Bác dẫn Lâm Sơ Nguyệt đi cắm hoa, trước cô còn nghĩ những người vợ nhà giàu thường sẽ ở nhà vun vén tình cảm gia đình.
Đến khi tới nơi thì cô mới nhận ra sự thật khác hẳn những gì cô tưởng.
Những thú vui thế này cũng rất hợp với hình tượng của Lâu Thính Bạch.
Nhưng bác! Không biết làm!
Hoa cỏ gì gì đó phải cầm nhẹ nhàng, hoa ở trên thì bung xòe còn nhành ở dưới thì chụm lại.
Mặc dù cô không chuyên nhưng hồi đại học cũng thấy bạn cùng phòng cắm hoa mấy lần.
Cơ mà nhìn Lâu Thính Bạch thì trông bác chả thích thú gì.
Khi thấy ánh mắt khó hiểu của Lâm Sơ Nguyệt thì bác mỉm cười rồi lắc đầu: “Mấy cái việc tao nhã thế này bác không học được.”
Cô bật cười, gãi gãi chóp mũi: “Thế sao bác lại dẫn cháu đến ạ?”
Có nỗi sầu muộn vương trên hàng lông mày của bác: “Mấy bạn cũ của bác toàn cao thủ, tay nghề giỏi lắm.
Mọi người giảng cho bác nhiều quá mà bác có làm được đâu nên lo cũng phải thôi.”
Cô chớp mắt, vừa cười vừa cảm động.
Cô chủ động ôm cánh tay bác, giọng nói thay đổi, thầm thì với bác: “Bác, cháu cảm ơn bác ạ.”
Cảm ơn bác đã đặt mình vào hoàn cảnh của người ấy, cảm ơn bác đã đối xử dịu dàng với người ấy, cảm ơn bác vì lòng trắc ẩn của mình.
Ở bác, Lâm Sơ Nguyệt đã cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà cô đã thiếu vắng suốt nửa đời người.
Cô tựa như một đứa trẻ phải gắng gượng mãi mới giành được viên kẹo cho mình rồi cứ ngửi viên kẹo ấy trong sự thấp thỏm, chỉ biết ăn dè sẻn từng chút một và khi vị ngọt len lỏi vào cổ họng thì ngạc nhiên đến tròn mắt.
Hóa ra, thế gian không chỉ có mỗi cay đắng mà cũng ngọt ngào đến vô cùng.
Không cần phải nói ra tất cả, Lâu Thính Bạch cũng hiểu được những suy nghĩ của cô.
Bác vỗ lưng cô, nói tỉnh rụi, tranh thủ hộ cho con trai mình: “Đừng nói cảm ơn, trở thành người một nhà rồi mình làm gì cũng được hết.”
Cô tò mò hỏi: “Bác gái, thế bình thường bác thích làm gì ạ?”
“Bác á?” Lâu Thính Bạch hơi ngại, hắng giọng: “Đu phim, đu mấy chương trình thực tế.”
Bác vừa dứt lời thì im lặng đã thoáng qua.
Hai người nhìn nhau rồi bất ngờ đồng thanh: “Chúng ta đi xem phim đi!”.