*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 58: Kỳ mẫn cảm của anh đến rồi.
Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm hai chữ cuối cùng trên giao diện trò chuyện, trái tim nhỏ mắc trong cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng nó như rơi vào một đống kẹo ngọt, khiến cả cơ thể anh đều bay bổng.
Lục Hoang Chi thấy anh sửa nickname wechat, Lục Hoang Chi còn gọi anh là "cục cưng".
Đường đường là một đứa con trai cao 1m78 gần 1m8, sao có thể bị gọi là "cục cưng" được, cũng đâu phải trên giường đâu.
Gọi "cục cưng" chỉ có thể là lần đầu tiên và vô số lần, anh quyết không thể để Lục Hoang Chi nuôi thành thói quen này.
【 Triệu Dã Tây: Ừm. 】
【 Lục Hoang Chi: Còn không ra? 】
Đừng hỏi, hỏi là lại rụt rè.
【 Triệu Dã Tây: Chờ một chút. 】
【 Lục Hoang Chi: Dám đổi tên tình nhân mà không dám gặp bạn trai? 】
Nhìn thấy hai chữ "bạn trai", Triệu Dã Tức lại thoi thóp lần nữa.
【 Triệu Dã Tây: Cậu phiền quá đi. 】
Lúc Triệu Dã Tức đang cúi đầu chọn gói meme, cửa phòng quần áo chợt mở ra. Anh ngẩng đầu, bất thình lình chạm phải tầm mắt Lục Hoang Chi.
Lục Hoang Chi cầm điện thoại trong tay, biểu cảm được quản lí khá tốt, ít nhất không giống như anh, mặt đỏ thành trái cà chua bự.
Lục Hoang Chi thấy Triệu Dã Tức ngồi trong tủ quần áo của mình, đột nhiên im lặng, muốn nói một chữ cũng không nói được.
Triệu Dã Tức: "......"
Sao không nói gì hết vậy hả Lục Bưởi Nho. Bình thường không nói cậu nói giỏi lắm sao, câu nào câu nấy đều cợt nhả, bây giờ không khí xấu hổ thế này, vậy mà cậu không nói một câu nào luôn?
Nhưng Lục Hoang Chi vẫn cứ không nói tiếng nào, chỉ rũ mắt nhìn anh, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Triệu Dã Tức có một ý nghĩ.
Đừng thấy Lục Hoang Chi thoạt trông ngầu ngầu, nói không chừng bây giờ cậu ấy cũng giống mình, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, vừa thẹn thùng vừa thấp thỏm, không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì.
Trở nên... cứng ngắc.
Nhớ tới tần suất tim đập của Lục Hoang Chi vào lần hôn môi trước đó, Triệu Dã Tức cảm thấy có thể lắm chứ. Tưởng tượng đến Lục Hoang Chi có cùng cảm nhận giống anh, dường như anh lại không căng thẳng thế nữa.
Bình tĩnh Triệu Dã Tức, mày không phải chiến đấu một mình. Mày lớn hơn Lục Hoang Chi, mày là anh trai, lúc này mày phải đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Cậu..."
"Em..."
Hai người đồng thời lên tiếng. Triệu Dã Tức nhanh chóng nói: "Anh nói trước."
Lục Hoang Chi mím môi, làm tư thế "mời".
"Ừm thì là, sau này anh chính là bạn trai của em." Triệu Dã Tức cố gắng để mình biểu hiện như một anh trai thành thục chững chạc, "Xin được chỉ giáo thêm?" Nói xong, anh đứng lên, vươn tay về phía Lục Hoang Chi.
Vừa duỗi tay ra, Triệu Dã Tức liền hối hận.
Anh đang làm gì vậy hả! Đây là yêu đương, không phải bàn chuyện làm ăn, bắt tay để làm quái gì chứ.
Nhưng mà không phải ai cũng bảo yêu đương nên có thái độ nghiêm túc sao, anh cảm thấy bắt tay thì nghiêm túc lắm.
Lục Hoang Chi muốn bắt hay không đây, không bắt anh sẽ lập tức rụt tay về, duỗi mãi mỏi quá đi mất.
Chợt nghe Lục Hoang Chi khẽ cười một tiếng, vươn tay bắt lấy tay anh đồng thời kéo anh vào trong lòng: "Xin được chỉ giáo thêm, bạn trai ạ."
Triệu Dã Tức dán mặt lên trên ngực Lục Hoang Chi, nghe rõ tiếng tim đập siêu tốc của Lục Hoang Chi, anh không nhịn được lên tiếng: "Quả nhiên anh đoán không sai."
"Hửm?"
"Rõ ràng em cũng rất căng thẳng."
Lục Hoang Chi nói: "Đều là lần đầu tiên yêu đương, tại sao em không được căng thẳng?"
"Do em giấu quá sâu." Giọng nói Triệu Dã Tức rầu rĩ, "Suýt nữa anh đã không nhận ra."
Lục Hoang Chi im lặng trong chốc lát: "Sau khi phát hiện bản thân thích anh, em lúc nào cũng căng thẳng. Ôm cũng căng thẳng, hôn cũng căng thẳng, lúc làm còn căng thẳng hơn nữa."
Triệu Dã Tức sắp quên đi hai chữ【căng thẳng】luôn rồi. "Lúc làm cũng căng thẳng hả? Vậy sao em..." sao có thể nhịn lâu như vậy chứ. Không phải nói đàn ông căng thẳng sẽ dễ ra sớm hơn sao?
Lục Hoang Chi cười thành tiếng: "Có lẽ em tương đối có thiên phú."
Triệu Dã Tức bị Lục Hoang Chi ôm khiến sau cổ nóng lên. Anh chủ động đẩy Lục Hoang Chi ra kết thúc cái ôm này, cùng Lục Hoang Chi bốn mắt nhìn nhau, mặt lại nóng lên. Anh không biết nên nói cái gì, bèn hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lục Hoang Chi nhìn điện thoại: "Hơn 9 giờ."
"Có phải anh nên về rồi không?"
"Không phải."
Triệu Dã Tức: "..."
Lục Hoang Chi nói: "Em làm anh ảo tưởng sẽ cho anh về bao giờ?"
Triệu Dã Tức nghẹn lời: "Vậy em sẽ làm rất nhiều chuyện với anh hả?"
Lúc này đến lượt Lục Hoang Chi nghẹn lời. Nói không muốn không cần chính cậu cũng không tin, nhưng ngày đầu tiên quen nhau lập tức cuỗm người lên giường có phải không hay lắm nhỉ?
"Có nhanh quá không đó?" Triệu Dã Tức cau mày, "Hình như người yêu sau khi xác nhận quan hệ phải bao lâu mới có thể qua đêm với nhau?"
"... Không biết."
"Có điều chúng ta cũng không phải người yêu bình thường." Triệu Dã Tức tự thuyết phục bản thân, "Phòng ngủ của em là phòng nào?"
Giường trong phòng ngủ Lục Hoang Chi quả thật rộng thái quá, từ đầu giường lăn đến cuối giường cũng phải rất lâu.
Lục Hoang Chi nói: "Đi tắm?"
"Em đi đi," Triệu Dã Tức nói, "Anh... anh ngồi một lát trước đã."
"Ừm, vậy anh lên giường ngồi đi."
Triệu Dã Tức ngồi ở trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cảm thấy mình y như cô vợ nhỏ trong đêm tân hôn.
Trước khi chưa xác định quan hệ, bọn họ cũng không ít lần tiếp xúc thân mật, cơ bụng Lục Hoang Chi chẳng biết anh đã sờ bao nhiêu lần, lúc ấy anh miễn cưỡng có thể duy trì bình tĩnh. Bây giờ xác định quan hệ rồi, đừng nói sờ cơ bụng, anh chỉ đối diện Lục Hoang Chi thôi cũng cảm thấy thẹn thùng.
Đây là chuyện gì chứ hả.
Triệu Dã Tức mở điện thoại lên muốn dời sự chú ý đi, phát hiện vài phút trước Đào Kiều Sanh đã nhắn cho anh vài tin trên wechat.
【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: A a a a a!!! 】
【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: Bé con à cuối cùng cậu cũng sửa tên wechat rồi! Người cha già mừng muốn rớt nước mắt. 】
【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: TuT】
【 Triệu Dã Tây: (Cao chủ không nói nhiều lời.jpg) 】
【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: Nhưng mà có phải cậu gõ sai không thế, "Tức" của cậu đâu phải "Tây" này đâu. 】
【 Triệu Dã Tây: Là "Tây" trong "Bưởi nho". 】
*Bưởi nho = Tây dữu
【 Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: ??? 】
【 Triệu Dã Tây: Tự mình lĩnh ngộ đê. 】
Triệu Dã Tức có hơi khát nước, đứng dậy đi vào phòng khách nhỏ trong phòng ngủ rót nước. Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, anh không chú ý va đầu gối vào một góc bàn trà.
Đau đớn kịch liệt đánh úp. Kệ mẹ không văn hóa, một câu【đcm】 vang khắp đất trời.
Lục Hoang Chi mới vừa tắm xong, nghe thấy Triệu Dã Tức "đcm", áo còn chưa kịp mặc đã vọt ra ngoài. "Làm sao vậy?"
Triệu Dã Tức ngồi trên thảm, tay che lại đầu gối, vẻ mặt vặn vẹo, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng bâng quơ: "Té một phát thôi, không sao đâu."
"Em nhìn xem."
Lục Hoang Chi chỉ mặc một chiếc quần dài thể thao rộng thùng thình, Triệu Dã Tức trông thấy cơ bụng mà anh đã được sờ vài lần, ánh mắt hơi mơ màng.
Lục Hoang Chi nhìn đầu gối anh, nói: "Có thể sẽ sưng một cục."
Triệu Dã Tức chậm rãi nói: "À... không sao đâu, qua mấy ngày sẽ hết thôi."
Lục Hoang Chi bế Triệu Dã Tức lên giường: "Chắc trong nhà có thuốc, em đi tìm thử."
Cậu đang muốn xoay người, Triệu Dã Tức ma xui quỷ khiến nhấc tay lên, kéo dây rút trên chiếc quần thể thao của cậu lại.
Lục Hoang Chi cúi đầu nhìn tay Triệu Dã Tức, "Hửm?"
Triệu Dã Tức cứng đờ, cười cười cho qua: "Anh thấy dây rút cứ lắc lư mãi, nên không nhịn được phải nắm nó."
Lục Hoang Chi không nói gì.
"Thật đó, em đừng không tin."
Lục Hoang Chi cười nhẹ, nói: "Không phải không tin. Bé mèo nào cũng thích làm chuyện như này mà."
Gương mặt cậu em khóa dưới trong mắt phóng đại lên —— Lục Hoang Chi đè anh xuống dưới.
Triệu Dã Tức hãm vào không gian mềm mại, tay đặt lên bả vai Lục Hoang Chi.
Có lẽ là do không mặc áo, trên người Lục Hoang Chi rất lạnh, còn mang theo một chút hơi nước ướŧ áŧ. Nụ hôn ngày càng sâu thêm, bờ vai của cậu cũng càng ngày càng nóng, pheromone tỏa ra cũng càng ngày càng nồng.
Lục Hoang Chi hôn anh thật lâu, hôn đến mức anh sắp không thở nổi. Thời điểm môi hai người tách ra, điều đầu tiên Triệu Dã Tức nghĩ đến là: Đệch, thật sự hôn kéo chỉ bạc luôn.
Lục Hoang Chi giúp Triệu Dã Tức lau khóe miệng, hỏi anh: "Làm thực nghiệm không?"
Triệu Dã Tức thở gấp: "Không, không được."
Bị bạn trai từ chối – Lục Hoang Chi có ý kiến: "Tại sao không được?"
"Tôi sắp động dục rồi," Triệu Dã Tức thẹn thùng, "Chúng ta tích cóp thời giờ đi, gom góp cho đầy đủ."
Lục Hoang Chi hơi nhướng mày, nói: "Lần trước không phải nói còn bảy ngày nữa sao?"
"Nhờ em ban tặng, phải đến sớm."
"Sớm bao lâu?"
"Chắc một hoặc hai ngày."
"Em cảm thấy em không cần tích cóp."
Triệu Dã Tức tức khắc đanh mặt, thản nhiên nói: "Em không cần nhưng anh cần."
Anh vẫn nhớ rõ cái dáng vẻ chân mình mềm không thể đi nổi lúc ở homestay.
Lục Hoang Chi cười ra tiếng, không khí mập mờ lập tức tiêu tán không ít. Lục Hoang Chi ôm eo anh, mái tóc vẫn chưa khô cọ vào trên cổ anh.
"Đáng yêu quá, Triệu Chi Đào."
Triệu Dã Tức không có mang quần áo tới, sau khi tắm xong chỉ có thể mặc quần áo Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi lấy cho anh một chiếc áo thun. Sự thật chứng minh, cao hơn 15cm cũng chẳng phải chuyện to tát, quần áo Lục Hoang Chi anh mặc cũng rất vừa người nha.
Ngoại trừ cổ áo hơi rộng, lúc nào cũng trễ vai, vạt áo dài đến đùi anh, cái khác không thành vấn đề.
Tuy trước đây cũng đã từng trải qua chuyện cả hai đơn thuần nằm ngủ trên một chiếc giường. Mặc dù Lục Hoang Chi khó chịu, nhưng cũng không phải không nhịn được.
Cậu ôm Triệu Dã Tức từ phía sau, có thể cảm nhận nồng độ pheromone của đối phương đã sắp đến ngưỡng động dục.
Nếu Triệu Chi Đào đột nhiên phát tác vào nửa đêm, có thể trèo lên khi cậu đang ngủ giống lần trước không?
Triệu Dã Tức nói: "Đúng rồi, cái máy đo lường em đưa anh ấy, rốt cuộc là ở đâu ra?"
Lục Hoang Chi trở mình, vừa kéo tủ đầu giường ra vừa nói: "Đương nhiên là mua."
"Người khác có tiền cũng mua không được, dựa vào đâu em có thể mua?"
Lục Hoang Chi đem đồ đã chuẩn bị xong trước đó nhét xuống dưới gối, lơ đãng trả lời: "Dựa vào việc em đẹp trai?"
Triệu Dã Tức cười nhạo: "Em tự luyến quá đó."
Suốt một buổi tối, Triệu Dã Tức đều không trèo lên. Buổi sáng, Lục Hoang Chi mở to mắt, lập tức nhận thấy điều bất thường.
Trong phòng là hương Chi Chi Đào Đào che trời lấp đất, người trong lòng phát sốt nhẹ, cơ thể mềm mại như một con mèo.
Lục Hoang Chi ngồi dậy, thấy Triệu Dã Tức nhắm chặt hai mắt, cau mày, trên mặt nổi lên rặng đỏ bất thường.
"Bé cưng" Lục Hoang Chi đè nhẹ trên người Triệu Dã Tức, giọng nói khàn khàn, "Kỳ mẫn cam của anh đến rồi."
Triệu Dã Tức mơ mơ màng màng "ừm" một tiếng, vẫn không mở mắt ra, chỉ là chui vào trong lòng cậu – nơi có mùi bưởi nho.
"Không muốn dậy sao?"
"..."
Dưới tác dụng của pheromone Omega, Lục Hoang Chi hưng phấn dường như mất khống chế: "Mở mắt ra nào Chi Đào, chúng ta phải làm thực nghiệm."
Hay là, không mở cũng được? Nếu làm gì đó với lúc đàn anh nhỏ ngủ, có thể sẽ có cảm giác khác không —— như là cảm giác làʍ ŧìиɦ trong lúc ngủ chẳng hạn.
Triệu Dã Tức rung rung mí mắt, mở ra một khe hở, nhìn thấy gương mặt Lục Hoang Chi, bất giác duỗi tay muốn ôm một cái: "Khó chịu..."
Lục Hoang Chi phủ tay lên sau cổ đàn anh nhỏ: "Lập tức sẽ không khó chịu nữa."
Hai chiếc áo ném từ trong chăn ra. Tiếp theo, là hai cái quần.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên rất mất hứng —— là điện thoại của Triệu Dã Tức.
Lục Hoang Chi liếc nhìn màn hình, do dự hai giây, tiếp đó nhận điện thoại, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thế?"
Tiếng Hùng Sơ Mạt vang ra trong điện thoại: "Hình như tôi gọi điện cho cậu Triệu mà?"
"Anh ấy đang ở cạnh tôi."
Hùng Sơ Mạt như hiểu ra gì đó, nói: "Thuốc ức chế Omega thuận lợi thông qua kỳ thí nghiệm thứ hai, có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo. Cậu Triệu đã từng nói, cậu ấy muốn là người đầu tiên nhận thực nghiệm lâm sàng. Cho nên, lại đến lúc các cậu hiến thân cho khoa học rồi."
Chú thích:
1. Cao thủ không nói nhiều lời