Tại Thế Giới Mới

Chương 1: Sự cô đơn

Trên con đường vắng bóng người qua lại, có một cô gái đang ung dung đi vào một tiệm sách nhỏ. Bước vào cô đi nganh qua các hàng sách lớn và dừng chân lại ngay trước quyển sách nằm một góc mà chẳng ai để ý. Bề ngoài của quyển sách đó không có vẻ gì là nổi bật , bìa sách màu xanh rêu cùng những hoạ tiết màu vàng đồng, trông nó khá là cũ kĩ, có lẽ vì nằm trong góc của hàng sách nên chẳng ai quan tâm. Cô tò mò cầm lên và đọc tên của quyển sách, ‘Thế giới mới’ tên của quyển sách khá lạ, cô cầm và đi đến quầy tính tiền. Về đến nhà cô nằm ườn lên chiếc giường sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cầm quyển sách vừa mua, cô dở từng trang đọc, mặc dù trông kì lạ nhưng nội dung cũng không gọi là hay, cảm thấy nhàm chán cô cất quyển sách và tắt đèn ngủ thϊếp đi...

•Sáng hôm sau•

Mở mắt dậy, cô mò lấy chiếc điện thoại rồi tắt cái tiếng báo thức ồn ào đi, lười biếng đi vệ sinh cá nhân. Vẫn như thường ngày cô mặc cho mình một cái áo sơ mi trắng và chiếc quần tây ống rộng, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác dài. Đi đến trạm xe rồi lại đến công ty, ở công ty cô luôn phải nghe những lời càu nhàu vủa cấp trên, nghe những câu nhờ vả và soi mói của đồng nghiệp, thời gian cứ thế trôi. Đến tối, cô tan làm đi về sau một ngày nhàm chán như bao ngày khác. Đúng vậy, cuộc sống của cô chỉ có sáng dậy đến công ti, tối về nằm ngủ, chẳng có một người tâm sự, chẳng có một lời quan tâm, cuộc sống của cô chỉ toàn sự cô đơn. Đang đi qua đường thì bỗng đằng xa có một chiếc xe tải lao nhanh đến chỗ cô, vì bất ngờ nên cô mà không kịp né mà đứng đực ra... *RẦM!*....Máu, máu từ từ lan ra thành một vũng nước đỏ tươi, chiếc áo sơ mi trắng giờ đây lại thấm đẫm màu đỏ của vũng máu tươi kia, * lách tách lách tách*... mưa rơi rồi, ồ ông trời đang khóc thương vì sự ra đi của cô hay đang thương hại vì khi cô chết hay sống thì vẫn chẳng có nổi một người ở bên?... Cô khẽ nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn xung quanh, cô cảm thấy khá ấm lòng khi có những người khóc thương cho cô và nhanh chóng gọi cấp cứu, nhưng cô cũng rất đau buồn khi nhìn những kẻ thờ ơ đi qua mà chẳng thèm liếc một cái... Cô mỉm cười nhẹ, hai dòng nước mắt lại tuôn ra dưới trời mưa nặng hạt. Cô cười vì khi chết vẫn có người quan tâm, nhưng sao cô lại khóc, vì cô sợ rằng mình sẽ chết sao? Mặc cho xung quanh hỗn loạn, cô vẫn thanh thản nằm cười và đặt câu hỏi cho mình mà từ từ nhắm mắt, có lẽ đã không kịp cứu cô nữa rồi. Đến đám tang, họ hàng và ba mẹ đều đến dự đầy đủ...nhưng tại sao? Tại sao gương mặt họ chẳng có gì là đau buồn? Tại sao họ lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt cho cô? Cô không là gì với họ sao? Đến cả ba mẹ cô, hai người họ chỉ đứng nói chuyện với họ hàng chứ cũng chẳng thèm bân tâm đến cái con người trong chiếc quan tài kia. Mái tóc nâu đã được chải chuốt kĩ càng, mặc dù đã 24 tuổi nhưng thân hình lại khá nhỏ nhắn, đôi lông mi cong dài, đôi mắt khẽ hở ra làm lộ hai con ngươi màu hạt dẻ nhưng chẳng có một sự sống nào trong đôi mắt ấy, gương mặt trông hờ hững với đôi môi thâm lại không lấy một giọt máu nào, nước da trắng hồng trước kia giờ đây lại được thay bằng một màu trắng bệch, thân hình nhỏ nhắn gầy gò ấy nằm trong chiếc quan tài màu đen huyền cô đơn không ai để ý. Bỗng có một người con trai mặc vest đen trông khá ôn nhu, lịch lãm với mái tóc đen bước đến bên cạnh, đôi mắt màu đen u buồn nhìn chằm vào cái con người cô đơn đang nằm ngay ngắn trong chiếc quan tài đen huyền kia, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc màu nâu gọn gàng của cô rồi từ từ vuốt nhẹ hai đôi mắt còn đang khẽ hở xuống. Anh chầm chậm bước ra khỏi cái đám tang của những con người giả tạo ấy, ngước lên bầu trời đêm, giọng anh có chút run rẩy như muốn khóc khẽ nói nhỏ đủ để anh nghe thấy “Makoto Yukio...”, đúng vậy đó là tên của cô gái đang ngủ một giấc ngủ sâu không bao giờ thức dậy trong chiếc quan tài u ám. * Lách tách* từng giọt từng giọt nước mắt có chút mặn của muối rơi xuống hai bên gò má anh, anh khóc rồi... khóc thương cho người con gái mà anh đã luôn yêu thương... nhưng từ ‘yêu’ của anh có chút đặc biệt, từ ‘yêu’ ấy anh chỉ duy nhất dành cho người con gái đó thôi...

——————————————————

Trình vẫn còn non mong có ai đó cmt góp ý💦

2/10/2021