Còn Có Thể Yêu?

Chương 14: Vực sâu tuyệt vong

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, các bác sĩ và y tá đang nỗ lực cấp cứu cho mẹ của Dương Tú Linh Chẳng bao lâu sau, một giấy báo bệnh nguy kịch được chuyển đến cho cô.

Họ cần chữ ký của Tú Linh để tiến hành phẫu thuật khẩn cấp cho bệnh nhân. Khi ký, tay của Tú Linh không ngừng run rẩy.Trong đầu cô lúc này vô cùng hỗn loạn, cô hoàn toàn không biết nên làm thế nào...

Dương Tú Linh hoảng sợ đến mức không cầm nổi bút Cô y tá cầm lấy văn bản đã ký rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Sau đó, bệnh nhân lập tức được chuyển vào phòng phẫu thuật.

Dương Tú Linh thất thần đi theo sau, vật vờ trước cửa phòng phẫu thuật như một bóng ma.Nhịp tim mẹ cô bỗng dừng đột ngột, nhưng bà vẫn thở, và máu vẫn chảy không ngừng......

Mỗi lần bác sĩ bước ra thông báo bệnh tình nguy kịch của mẹ đều khiến Dương Tử Linh trở nên đuôi sức Cuối cùng, đến chập tối ngày hôm đó, bác sĩ Triệu bước ra khỏi phòng mổ với gương mặt mệt mỏi và tiểu tuy, lặng lẽ mời Tủ Linh vào.

Vừa nghe bác sĩ mở lời, Dương Tú Linh lập tức lao như tên bắn vào phòng mổ. Nhưng trước mắt cô lúc này là cảnh tượng một mảnh vải trắng đang che kin người mẹ mình.Tủ Linh đứng ngây người bên giường, đôi mắt trừng lớn hết cỡ, bàng hoàng không dám tin vào mắt mình, cơ thể không ngừng run rẩy.

Ngay cả dũng khí giơ tay lật tấm vải trắng trên người mẹ cũng không còn Bác sĩ Triệu nhìn bóng lưng gầy guộc của cô, không biết làm sao để thuyết phục cô. Mãi một lúc lâu sau, Dương Tú Linh rốt cục duỗi ra bàn tay run rẩy.

Khoảnh khắc tấm vài trắng được vén lên, nhịp tim của cô như ngừng lại.Có máu trên khăn trải giường, và khuôn mặt của mẹ cô trắng bệch.Dương Tú Linhkhe nắm tay mẹ mình một cách thận trọng Tại sao thế này? Tay mẹ lạnh quá!Nó không còn chút hơi ẩm nào. "Bác sĩ Triệu, có phải ở đây đã bật điều hòa nhiều quá không?"

Cô vừa nói vừa cầm tay mẹ xoa nhẹ Cô muốn dùng hơi ấm của lòng bàn tay để sưởi cho mẹ mình. "Mẹ tôi còn yếu, sợ lạnh lắm, bác sĩ ... Bác sĩ ở bác sĩ làm ơn tắt máy lạnh được không?" Bằng nhiên có gì đó cay cay trong cánh mũi vị bác sĩ. Một năm. Anh đã biếtcô gái này được một năm.

Trong thời gian đó, dù có gặp bất kể khó khăn gì, kể cả khi túng quan nhất, cô ấy cũng sẽ mìm cười và nói nhỏ nhẹ không sao đâu!”

Dương Tú Linh này không từ bất kỳ phương cách nào để có thể kiếm tiền lo cho mẹ loại thuốc tốt nhất và phòng điều trị tốt nhất. Suốt một năm trời, anh nhìn cô luôn ở bên mẹ, chăm sóc và lo lắng cho bà ấy Anh không bao giờ ngờ rằng, một năm sau, ngay khi bệnh nhân vừa có chuyển biến tốt hơn thì lại xảy ra tai nạn như vậy Tâm trạng của bệnh nhân dao động quá mức và đột nhiên nôn ra máu... "Cô Dương, mẹ cô... mẹ cô đi rồi, cô hãy nén đau buon." "Không! Bác sĩ nói dối. Mẹ tôi vẫn ở đây! Bà ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi!"

Vừa nói, Tú Linh vừa siết chặt bàn tay mẹ, xoa thật mạnh, mạnh hơn nữa "Mẹ tôi thật sự rất sợ lạnh, làm ơn hãy tắt điều hòa "Bà ấy sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tình lại......." "Cô Dương, cô hãy bình tĩnh, mẹ cô ... bà ấy thật di!" su di rói."

Nhìn thấy Dương Tú Linh đau lỏng như vậy, các bác sĩ và y tá cũng rất thông cảm. Cô gái này mới chỉ hai mốt tuổi, cô vẫn còn quá trẻ "Không!" Dương Tú Linh ngồi gục bên giường, miệng khẽ thì thào.

Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay, trong phút chốc, đã hoàn toàn mất kiểm soát "Không! Mẹ tôi chỉ ngủ một chút thôi, bà ấy chỉ ngủ thôi! Bà ấy vẫn ở đây! Bà ấy sẽ không bỏ rơi tôi "Cô Tú Linh... " "Không ai được phép động vào mẹ tôi, không ai được phép! Tôi không cho phép!"

Nói xong, cô vội vàng chạy tới để giật lấy một ống dưỡng khí. "Mẹ tôi cần thở oxy, bác sĩ, tại sao anh lại rút ống thở của bà ấy?" "Mẹ tôi cần dưỡng khí, không có nó, bà ấy sẽ không thở được!" "Cô Tú Linh, xin hãy bình tĩnh, bình tĩnh"

Bác sĩ Triệu thấy có kích động như vậy, lập tức cùng hai y tá đi tới giữ cô lại.

Dương Tử Linh vẫn không ngừng giãy dụa. "Buông tại ra, tôi muốn ở cạnh mẹ tôi! Buông tôi ra!"

Bác sĩ Triệu cương quyết ôm lấy hai tay cô, lớn tiếng nói: "Cô Dương Tú Linh, mẹ cô chết thật rồi. Hãy tỉnh táo lại đi

Mẹ đã chết? Vừa nghe lời nói của vị bác sĩ, Dương Tú Linh bỗng ngừng giãy dụa, cả người yên lặng, mềm nhũn Cô khẽ hít một hơi sâu, bình tĩnh lại, nhưng hai mắt đã mở mit, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng. Lúc này cô giống như một nụ hoa bị gãy khỏi cảnh, tàn lụi và khô héo rơi trên mặt đất yên lặng.….... "Bác sĩ, mẹ tôi..chết thật rồi sao?"

Cổ họng bác sĩ Triệu như nghẹn lại. Anh biết phải nói gì đây?Nhìn bộ dạng của cô bây giờ, câu hỏi này anh hoàn toàn không thể trả lời được. "Nhưng mà, bà ấy là người thân duy nhất của tôi."

Dương Tú Linh thất thần nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, đôi mắt ngập nước. "Chúng tôi đã nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, sao bây giờ bà ấy nỡ bỏ tôi lại một mình?"

Đột nhiên, cả người Tủ Linh cứng đờ, nhìn chằm chấm thi hải mẹ trên giường bệnh, một ngụm máu trong miệng cô bỗng trào ra Máu nhuộm quần áo của có thành một mảng đỏ tươi, “Cô Tử Linh! Cô không sao chứ?"

Bác sĩ và y tá đều hoàng hết là lớn. Nhưnglúc này bên tại Dương Tú Linh đã không còn nghe thấy gì nữa.Sự tuyệt vọng như đại dương bao la vô tận nuốt chứng cô hoàn toàn. Tại sao mẹ lại rời bỏ cô như vậy?

Mẹ mất rồi, sau này số phận cô sẽ ra sao?Cô tổn tại trên cõi đời này liệu còn ý nghĩa gì nữa?