“Cho dù là ở đâu, quả nhiên sư tôn vẫn là chấp niệm của ta”. Chấp niệm quá lớn, cho dù là hận y, hay si mê y đều là chấp niệm. Lạc Băng Hà quả nhiên vẫn là Lạc Băng Hà, dù trước đây hay sau này, dù cho là ở thế giới này hay ở nơi an bình hạnh phúc kia thì trong tâm hắn, lấp đầy được cũng chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu.
Hậu cung ba ngàn giai lệ, dung nhan nào mà sớm đã chẳng nhìn qua, thế nhưng khắc họa từng nét mi mục thanh tú rõ ràng trong tâm khảm lại chính là sư tôn mà hắn tâm tâm niệm niệm ngày đêm ghét bỏ. Hắn cũng không phải là đứa trẻ bị bỏ lại cô độc một mình quỳ gối ở trong trúc xá năm xưa nữa, thế nhưng tận sâu trong tim của Lạc Băng Hà, có lẽ hắn vẫn luôn khao khát hơi ấm của Thẩm Thanh Thu.
Chợt nhớ về một ngày hạ của rất nhiều năm về trước, lúc hắn hẵng còn là một thiếu niên chưa hiểu được thế nào là bi hoan, thế nào là tình ái. Có một lần sư tôn nắm lấy tay của hắn, phó mặc cho hắn kéo đi giữa biển người mờ mịt, không hung ác gọi hắn là tiểu súc sinh, cũng không nhìn hắn như nhìn sâu bọ, chỉ là an an tĩnh tĩnh nắm chặt lấy tay hắn băng qua biển người mà thôi.
Lạc Băng Hà tưởng như bản thân đã sớm đem thứ ký ức đó phong bế vào trong những vết thương chồng chẩt tận sâu trong đáy lòng của hắn, thế nhưng hóa ra không phải là hắn đã quên đi, mà hơi ấm của người kia vẫn luôn luôn ở đó, hóa thành muôn vàn chấp niệm si mê theo đuổi cả một đời đằng đẵng.
“Thân thể ta đã chất đầy những lời nguyền rủa, ngay cả những vết thương trên xá© ŧᏂịŧ cũng đầy ắp tội lỗi của ta, cho dù đến kiếp sau cũng không gánh nổi linh hồn của những kẻ vì ta mà bỏ mạng. Ngươi lại còn muốn đem cho ta thêm thứ gì nữa đây?” Thẩm Thanh Thu chua xót nói, cho dù gương mặt vẫn là ba phần cao lãnh bảy phần bất cam, thế nhưng giọng điệu lại thê lương như ngàn vạn mũi kim ra sức đâm xuyên qua da thịt.
“Vậy thì, có thêm một ta nữa cũng chẳng hề gì đúng không?” Lạc Băng Hà khẽ dụi vào cần cổ của y, nơi xương quai xanh tinh tế và làn da trắng nõn mềm mại đến tê người. Thẩm Thanh Thu muốn đẩy y ra, cơ thể bị chặt đứt linh lực lại trở nên yếu đuối biến thành một hình ảnh vô lực cùng đường, muốn cao giọng hô một tiếng “Cút” chưa kịp đưa lên miệng đã bị một thứ gì đó mềm ấm chặn lấy, đầu lưỡi như yêu xà nhanh nhẹn tiến nhập vào sâu trong khoang miệng, ra sức mυ'ŧ liếʍ tham lam.
Thẩm Thanh Thu thất thần hồi lâu mới nhận ra bản thân đang rơi vào tình cảnh gì, ra sức giãy dụa lại bị Lạc Băng Hà chế trụ mạnh tay hơn, giống như cá nằm trên thớt chỉ có thể quẫy đạp trong vô vọng. Tiểu súc sinh mà y từng ghét bỏ, cũng vô cùng thù hận y đột nhiên lại thay đổi nói ra những lời này với y, đối với Thẩm Thanh Thu mà nói, cũng chẳng khác nào là một loại giày vò tra tấn. Có chăng so với việc bị giam lỏng dưới tầng tầng đất đá trước kia thì hiện tại y được Lạc Băng Hà “thận trọng” chăm sóc kỹ càng mà thôi.
Y muốn cay độc cắn lấy lưỡi Lạc Băng Hà, lại nhận ra cả cơ thể yếu ớt vô lực, xà yêu trong miệng không ngừng khuấy động, muốn cắn xuống căn bản là không thể. Bàn tay không an phận của Lạc Băng Hà luồn vào trong nội sam, những nơi nhạy cảm nhất đều có thể chạm đến, ngay cả với một người lúc nào cũng thích tỏ ra dáng vẻ cao cao tại thượng như Thẩm Thanh Thu cũng nhịn không nổi mà tan vỡ. Hai gò má đỏ ửng lên, hô hấp rối loạn, bụng dưới không ngừng đau nhức khó chịu, thế nhưng đối với một phế nhân như y có thể dùng cách gì mà đẩy ra đại ma đầu Lạc Băng Hà đang ở ngay trước mắt đây?
“Quả nhiên là mùi vị giống nhau” Lạc Băng Hà bỏ dở một câu, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc không hiểu được là hắn đang so sánh mình với ai, trong ba ngàn hậu cung giai lệ của Lạc Băng Hà y cũng không hề có quan hệ huyết thống, một câu này là có ý tứ gì?
Đột nhiên trong đầu lờ mờ ra một đáp án dọa người, Thẩm Thanh Thu tức giận ngồi bật dậy túm lấy cổ áo Lạc Băng Hà. “Súc sinh! Ngươi ra tay với “Thẩm Thanh Thu” kia rồi?!”
Lạc Băng Hà bị người ta lớn tiếng vậy mà cũng không hề nổi giận, phải biết dám nắm lấy cổ áo hắn là một việc đại nghịch đến nhường nào. Thế mà giờ đây Lạc Băng Hà chỉ cười đến vô cùng vui vẻ, đến mức Thẩm Thanh Thu muốn một quyền đấm nát nụ cười kia của hắn.
“Sư tôn không vui sao?”
Dù cho là ở bên kia, “Thẩm Thanh Thu” với y không có quan hệ, thế nhưng đều là cùng một người, một gương mặt, một thân phận, cảm giác tra tấn ngày càng mãnh liệt trong óc, cho dù biết Lạc Băng Hà thấu hận y đến không thể đo đếm được nhưng mà loại chuyện đại nghịch bất đạo này Thẩm Thanh Thu nhịn không nổi, có thể để Lạc Băng Hà đánh, để Lạc Băng Hà khi dễ mình cũng không muốn bản thân phải dang chân ở dưới thân thể hắn cầu hoan.
“Ta cái gì cũng chưa làm”
Lúc này tay của Thẩm Thanh Thu mới hơi buông lỏng, lại nhìn vẻ mặt vô tội của Lạc Băng Hà quả thực là khiến người ta phải câm miệng, nửa ngày cũng không truy vấn thêm được câu nào.
“Thế nên hiện tại sư tôn có thể bù đắp cho ta không?” Lạc Băng Hà ranh mãnh ôm lấy thắt lưng của Thẩm Thanh Thu, trong đầu Thẩm Thanh Thu chợt kêu lên “Không ổn!” thế nhưng Lạc Băng Hà là kiểu người mà sẽ dễ dàng mà nghe lời ngươi sao? Đó chính là si tâm vọng tưởng!
Thế nhưng trái lại với dự đoán của Thẩm Thanh Thu, y không trả lời Lạc Băng Hà cũng không tùy tiện động, dây dưa không dứt nơi vòng eo tinh tế của y, lại nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn thủy sắc. “Nếu sư tôn không muốn…”
Thẩm Thanh Thu giật mình, Lạc Băng Hà vậy mà lại chịu nhượng bộ? Ngay khi bản thân còn chưa vui mừng đủ, Lạc Băng Hà đã đẩy ngã Thẩm Thanh Thu xuống, phủ thân thể kiện tráng của mình lên, khóe mắt phát sáng. “Vậy đệ tử xin phép thất lễ”
Rèm buông đèn tắt, ở nơi sâu thẳm trong Ma điện vang lên những âm thanh đầy ái muội triền miên không dứt, trong lúc vô thức, Lạc Băng Hà nắm chặt lấy tay của Thẩm Thanh Thu, mười ngón tay đan xen vào nhau quyến luyến không rời như sợi chỉ rối, trói chặt một đời của hắn và y lại cùng với nhau. Hơi ấm quen thuộc ngày xưa có lẽ từ nay cũng sẽ chẳng cần góp nhặt những mảnh vụn vỡ từ quá khứ để tìm về nữa, bởi lẽ Lạc Băng Hà tin tưởng, Thẩm Thanh Thu chính là tâm niệm cả đời mà y vẫn luôn gìn giữ không bao giờ muốn rời xa.
Trăm năm rồi lại trăm năm trôi qua, chuyện cũ đã trôi vào dĩ vãng sớm trở thành những lời đồn đại trà dư tửu hậu, ở nơi đó có phong chủ của Thanh Tĩnh Phong tội nghiệt chồng chất ai oán khắp thiên hạ, có ma đầu Lạc Băng Hà điên cuồng ngạo nghễ hợp nhất giới nhân ma, chẳng ai biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra sau đó, đành chép miệng, cảm thán “Quả nhiên là một đoạn nghiệt duyên” để rồi những tiếng khóc than biến tan vào thinh không vô tận.
Trăm năm rồi lại trăm năm trôi qua, chuyện cũ đã trôi vào dĩ vãng sớm trở thành những lời đồn đại trà dư tửu hậu, ở nơi đó có phong chủ của Thanh Tĩnh Phong tội nghiệt chồng chất ai oán khắp thiên hạ, có ma đầu Lạc Băng Hà điên cuồng ngạo nghễ hợp nhất giới nhân ma, chẳng ai biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra sau đó, đành chép miệng, cảm thán “Quả nhiên là một đoạn nghiệt duyên” để rồi những tiếng khóc than biến tan vào thinh không vô tận.
Có lẽ chỉ là một giấc mộng đeo đuổi đến một đời một kiếp chưa bao giờ ngừng lại, thế nhưng chút ấp ám lưu luyến kia lại chưa bao giờ là giả dối. Đem người chôn vùi thật sâu trong tâm khảm, chỉ để ngày sau lại có thể tóc hoa mai bạc trắng cùng người nắm tay xướng một khúc niệm thư vang vọng cuồn cuộn chảy vào trong tai lặng nghe một đời phiêu bạt.