Nhặt Được Một Chàng A

Chương 37

Lúc nãy Tạ Thời Tân chỉ muốn quay lại hỏi Đường Trụ muốn ăn bánh kem vị gì, anh nghĩ buổi tối Đường Trụ đã uống trà sữa vị đào rồi, có lẽ sẽ muốn đổi khẩu vị khác.

Nhưng anh không ngờ lại nghe được đoạn nói chuyện của Đường Trụ với Đường Trạch.

"Nghe hết rồi?" Đường Trạch từ phòng bệnh đi ra, trở tay đóng cửa phòng, nhỏ giọng hỏi Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân trầm giọng: "Nghe được."

Đường Trạch không quay đầu nhìn Tạ Thời Tân: "Nghe được rồi có phải nên ngẫm nghĩ lại đàng hoàng hay không?"

Tạ Thời Tân không nói lời nào.

Đường Trạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Tuy nói như vậy, nhưng Đường Trạch không có ý trách móc nặng nề với Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân cau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới nói: "Có lẽ có một chút hiểu lầm."

Đường Trạch chỉ ừ một tiếng.

Mấy ngày qua, Đường Trạch cũng từng phỏng đoán, chuyện trước kia của Đường Trụ và Tạ Thời Tân, có lẽ cũng không hẳn như anh nghe được.

Nhưng dù sao anh cũng là anh họ của Đường Trụ, anh không có cách nào chỉ dùng lý trí mà nhìn chuyện này, những gì mà Đường Trụ trải qua mấy năm nay trong mắt anh cũng bị phóng đại lên.

Anh mặc kệ Tạ Thời Tân, không có nghĩa là anh đã chấp nhận người này.

"Đường Trụ ngủ rồi," Đường Trạch nói: "Tác dụng của thuốc kia sẽ làm nó ngủ đến sáng mai, anh muốn đón nó về cũng có thể, ở lại đây cũng được, nhưng tôi kiến nghị nên ở lại đây, nơi này có hộ sĩ, hôm nay tôi cũng trực ca đêm, lỡ như nửa đêm có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp đỡ."

Tạ Thời Tân nghiêm túc nghe xong mới gật đầu: "Ừm."

"Tôi còn có việc, về văn phòng trước đây." Đường Trạch dặn dò câu cuối: "Tôi có cái tủ lạnh nhỏ, nếu anh đi mua bánh kem, có thể đặt trong tủ lạnh của tôi trước, đừng đánh thức nó."

Tạ Thời Tân vẫn: "Ừm."

"Nếu đã yêu nhau, vậy anh nên nói cho nó chuyện kia sớm một tí." Đường Trạch tạm dừng một chút, nhưng vẫn nói tiếp: "Lúc nãy ở văn phòng tôi đã gạt anh, triệu chứng bệnh của nó thật sự là vì anh, tôi nghĩ anh cũng đoán được lý do là gì."

Giọng của Tạ Thời Tân vô lực: "Tác dụng thuốc của em ấy là ngăn em ấy đến gần tôi?"

Đường Trạch: "Gần như vậy, chỉ cần nó động tâm với anh, thân thể sẽ có phản ứng." Đường Trạch buông tiếng thở dài, lại nói: "Tự anh nhìn rồi làm đi."

Đường Trạch nhấc chân muốn đi, Tạ Thời Tân lại ngăn anh lại.

Tạ Thời Tân nắm lấy cổ tay Đường Trạch: "Năm đó, Đường Trụ bị tôi đánh dấu."

Đường Trạch cười cười, một chút kiên nhẫn và thương cảm lập tức biến mất.

"Tác phong sinh hoạt của Tạ tổng thật đúng là tùy tiện, bản thân đã đánh dấu ai cũng không biết?"

"Thật sự là tôi?" Tạ Thời Tân nhíu mày: "Anh biết cụ thể lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đường Trạch không kiên nhẫn: "Không biết, lúc đó nó không nói với tôi, là bạn của nó nói với tôi nó bị anh đánh dấu."

Tạ Thời Tân: "Triệu Miểu sao?"

Đường Trạch: "Anh quen biết Triệu Miểu?"

Tạ Thời Tân: "Không quen biết," Tạ Thời Tân buông Đường Trạch ra: "Tôi sẽ đi mua bánh kem, nhưng không trở về nhanh được, cần phải xử lý một vài việc, nhờ anh chăm sóc em ấy."

Đường Trạch: "Không cần anh nói."

Từ bệnh viện ra ngoài, lên xe, chuyện thứ nhất Tạ Thời Tân làm là gọi điện thoại cho Tiểu Bình.

Thật vất vả mới nghỉ một ngày, lúc này Tiểu Bình đang đi hát KTV với bạn bè, cậu cầm microphone hít một hơi sâu, chuẩn bị tiến vào đoạn cao trào, ánh mắt lại bị di động đặt trên bàn lóe lên thu hút.

Hai chữ "Tạ tổng" chói lóa hiện lên màn hình.

Một hơi này của Tiểu Bình lập tức thở ra, còn bởi vì thở quá nhanh, bị sặc nước miếng.

"Khụ khụ khụ," cậu đưa microphone cho bạn bên cạnh: "Cậu hát đi, tôi đi nhận điện thoại cái đã."

Từ phòng đi ra ngoài, Tiểu Bình lại nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh, mới nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Tạ tổng." Tiểu Bình nói.

Tạ Thời Tân bên kia nói thẳng: "Ba chuyện, chuyện thứ nhất, trong vòng mười phút, gửi cho tôi số điện thoại của Triệu Miểu, bạn của Đường Trụ, chuyện thứ hai, mau chóng hỏi hiện tại Ngô Ninh ở đâu, tôi muốn gặp cậu ta, chuyện thứ ba, nửa tiếng sau đến công ty."

Tiểu Bình: "Vâng."

Tiểu Bình làm việc trước giờ vẫn luôn đáng tin cậy, nói mười phút, nhưng ba phút đã gửi số điện thoại của Triệu Miểu đến điện thoại của Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân click mở wechat của Tiểu Bình, nhìn 11 số trên màn hình, do dự hồi lâu mới gọi đi.

Lần đầu tiên không có ai nhận, Tạ Thời Tân lại gọi lần nữa, Triệu Miểu mới nhận điện.

"A lô xin chào?"

Tạ Thời Tân: "Xin chào."

Triệu Miểu không nhận ra giọng của Tạ Thời Tân: "Anh là?"

"Tạ Thời Tân."

Giọng điệu bên kia lập tức không kiên nhẫn: "Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Tạ Thời Tân: "Có tiện không? Hỏi một ít vấn đề về Đường Trụ, có lẽ sẽ làm chậm trễ cậu một lát."

Đại khái là do Tạ Thời Tân đột nhiên lễ phép như vậy, Triệu Miểu bên kia sửng sốt vài giây, mới không tình nguyện mà nói: "Hỏi đi."

"Năm Đường Trụ học năm hai bị tôi đánh dấu phải không?" Tạ Thời Tân cũng không vòng vo.

Triệu Miểu bên kia lập tức nổi xung: "Anh cũng giỏi quá nhỉ? Anh có đánh dấu cậu ấy hay không anh cũng không biết nữa hả?"

Tạ Thời Tân thấp giọng: "Có thể cho tôi biết cụ thể đã xảy ra cái gì không?"

Triệu Miểu: "Anh mắc cười thật đó Tạ Thời Tân? Anh đừng nói với tôi là anh mất trí nhớ đấy nhá?"

"Tôi..." Tạ Thời Tân xoa xoa giữa mày: "Chuyện này có lẽ có hiểu lầm gì đó, ngại quá, phiền cậu nói cho tôi biết tình huống cụ thể được không?"

Triệu Miểu bên kia suy nghĩ hồi lâu, tuy rằng cậu không nhìn được vẻ mặt của Tạ Thời Tân, nhưng giọng của Tạ Thời Tân cậu nghe ra được sự bất đắc dĩ và hối lỗi.

Thậm chí Triệu Miểu cảm thấy, cậu nói xong mấy chuyện đó, Tạ Thời Tân sẽ quỳ xuống trước mặt Đường Trụ nhận lỗi.

Đương nhiên, đó điều là suy đoán của cậu thôi.

Vì thế kế tiếp, Triệu Miểu lời ít ý nhiều mà nói hết những chuyện cậu biết cho Tạ Thời Tân.

Lúc đó Đường Trụ bị đánh dấu xong vẫn kiên trì đi thi, thi xong mới để Triệu Miểu đưa cậu đến bệnh viện, cho đến khi bác sĩ nói cậu bị dị ứng với pheromone của Alpha, Đường Trụ mới nói chuyện đã xảy ra cho Triệu Miểu nghe.

"Lúc cậu ấy ở bệnh viện nhờ tôi đi tìm anh, sau khi về ký túc xá lại nhờ tôi đi tìm anh lần nữa, anh không chịu gặp tôi, tôi trở về cũng không dám nói cho cậu ấy, sợ cậu ấy đau lòng."

"Sau đó cậu ấy khỏe hơn, tôi lại cùng cậu ấy đi tìm anh, anh vẫn không chịu gặp cậu ấy, không biết anh làm gì mà bận như vậy?"

"Tính tình Đường Trụ thật ra không tốt vậy đâu, nhưng tôi không biết tại sao cậu ấy lại dung túng anh như vậy, tôi bên này mắng anh, cậu ấy bên kia nói đỡ cho anh."

"Vốn dĩ tốt nghiệp xong mẹ cậu ấy muốn cậu ấy về thành phố Q, cậu ấy không chịu, một hai muốn ở lại, sau đó cũng không bàn bạc với người trong nhà mà đến công ty anh làm việc. Ba của cậu ấy không biết tại sao vô cùng không muốn cậu ấy đến công ty anh làm, sau khi biết chuyện cực lực khuyên cậu ấy trở về, khuyên bảo không được kết quả là phải đánh cậu ấy một trận, nói với cậu ấy nếu không rời khỏi công ty của anh thì đừng về nhà nữa. Cậu ấy thật sự không về luôn."

"Một tuần trước khi anh với Ngô Ninh tuyên bố đính hôn, cậu ấy lấy hết can đảm đến tầng 28 gì đó thổ lộ với anh, anh thì trực tiếp dẫm luôn thư của cậu ấy."

"Tạ Thời Tân anh có lương tâm không?" Triệu Miểu nói càng lúc càng giận: "Hiện tại biết phải theo đuổi lại? Sớm quá nhỉ? Đm muộn rồi nhá! Tôi nói cho anh biết anh cmn tránh xa cậu ấy ra, cậu ấy vất vả lắm mới quên được anh, anh suốt ngày lượn tới lượn lui trước mặt cậu ấy làm gì? Anh ăn no rửng mỡ sao? Anh không có nhà à? Một hai phải ở nhà cậu ấy?"

"Hôm nay sinh nhật của cậu ấy sao anh không dính với cậu ấy đi? Sao hả? Giống năm đó được đến tay rồi lại vứt bỏ sao? Đây là thú vui của anh sao? Tôi có thể xin anh buông tha cho Đường Trụ không?"

...

Triệu Miểu càng mắng càng nhiều, càng la càng hăng, càng chửi càng tệ.

Cậu đã sớm muốn mắng Tạ Thời Tân, hôm nay Tạ Thời Tân đưa đến cửa cho cậu mắng, còn không cãi lại. Triệu Miểu tựa hồ dồn hết sức lực, cuối cùng mắng cái gì cậu cũng không biết nữa.

Chờ đến khi hết đạn, cậu mới thở một hơi: "Anh nói chuyện coi đồ chó, đừng nói là anh không nghe tôi nói đó!"

"Đang nghe," Giọng Tạ Thời Tân rất thấp, anh nói: "Xin lỗi."

Triệu Miểu: "Xin lỗi tôi có ích gì, anh có lỗi với tôi sao?"

Tạ Thời Tân: "Không phải."

Triệu Miểu cắn răng, rõ ràng là Tạ Thời Tân sai, sao bây giờ nhìn cứ như cậu đang ăn hϊếp Tạ Thời Tân vậy?

"Được rồi, tôi lười nói chuyện với anh, còn chuyện gì không?" Triệu Miểu hỏi.

Tạ Thời Tân: "Không có gì, cảm ơn lúc trước cậu đã chăm sóc em ấy."

Triệu Miểu siêu lớn tiếng: "Không cần anh cảm ơn."

Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Thật xa xe đã đến dưới lầu, nhưng Tạ Thời Tân sợ lên thang máy sẽ không có tín hiệu không nghe được Triệu Miểu nói, nên vẫn cứ ngồi trên xe.

Cúp điện thoại xong, anh trầm mặc vài phút trên xe mới lên lầu.

Tiểu Bình đã đến, cũng đã tra được hiện tại Ngô Ninh đang ở đâu.

"Một quán trà ở phía Tây thành phố, cậu ta với bạn mình ở đó, tôi nói với thư ký cậu ta là ngài muốn gặp cậu ta, cậu ta rất..." Tiểu Bình nuốt hai chữ vui vẻ xuống, tiếp tục nói: "Cậu ra nói tiễn bạn đi sẽ có thể gặp ngài, hỏi ngài sắp xếp chỗ chưa, còn chưa chuẩn bị thì cậu ta sẽ sắp xếp cho."

Tạ Thời Tân nói: "Cậu gọi cho Triệu Diệp nói muốn một phòng riêng, bảo anh ta tắt hết camera theo dõi, nửa tiếng sau gặp ở chỗ đó, nói với cậu ta tôi muốn gặp mặt riêng."

Tiểu Bình gật đầu: "Được."

Tạ Thời Tân lại nói: "Hiện tại gọi điện thoại bảo giám đốc phòng bảo vệ," Anh click mở lịch, dò theo ngày Triệu Miểu nói: "Hỏi ông ta tháng trước từ ngày 11 đến ngày 19, hệ thống an ninh được bảo trì khi nào?"

Tiểu Bình: "Vâng."

Giám đốc đã tan tầm, Tiểu Bình muốn liên lạc cần phải có một chút thời gian, lúc này trong văn phòng, trừ Tiểu Bình đang nhỏ giọng nói chuyện, không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Yên tĩnh một lúc, Tạ Thời Tân mới phát hiện tâm trạng của mình tồi tệ thế nào, nơi trái tim của anh, trong ngoài như có cả trăm phiên bản chibi, bọn họ cầm cây búa và đinh, không có quy luật mà đóng vào, chỗ nào cũng đau.

Khi ở bệnh viện, anh đã mơ hồ đoán được một ít, sau đó Triệu Miểu nói chuyện, anh càng xác định hơn.

Bàn tay Tạ Thời Tân đang chống đầu, không khỏi siết chặt lại thành nắm đấm.

"Tạ tổng, ngày 14 hệ thống an ninh của công ty bị tấn công, hệ thống thang máy lầu 28 bị hack." Tiểu Bình cầm điện thoại đi tới.

Tạ Thời Tân: "Hack bao lâu?"

Tiểu Bình: "Hai tiếng, 10 giờ đến 12 giờ."

Tạ Thời Tân: "Đưa lịch trình ngày đó cho tôi."

Tiểu Bình lập tức mở máy tính bảng ra đưa cho Tạ Thời Tân.

Bảng biểu rất rõ ràng, Tạ Thời Tân chỉ nhìn lướt qua liền nói: "Gọi họ gửi video theo dõi ngoài hành lang từ 11h30 đến 11h40 lên."

Tiểu Bình: "Vâng."

Nếu Tạ Thời Tân đã chính miệng hạ lệnh muốn tra, phòng bảo vệ dĩ nhiên không dám chậm trễ, thậm chí những người cấp quản lý trở lên, đều bị giám đốc đánh thức đợi mệnh.

Tiểu Bình mới gọi đi một phút, video đã được gửi qua.

Ngay từ đầu Tiểu Bình còn chưa biết Tạ tổng hỏi mấy thứ này làm gì, cần mấy thứ này là muốn làm gì, nhưng sau khi cùng Tạ Thời Tân xem video được hai phút, cậu đã rõ.

Trong video, người mặc áo sơ mi trắng và áo gi lê, trong tay cầm hộp quà và bức thư kia, không phải Đường Trụ thì còn ai nữa?

Tạ Thời Tân tạm dừng hình ảnh, chỉnh tốc độ như bình thường, lùi lại vài giây mới tiếp tục nhấn phát video.

Đường Trụ đi từ đầu hành lang lại đây, Tạ Thời Tân đi từ đầu hành lang bên kia tới, có lẽ là có tin nhắn quan trọng, lúc này Tạ Thời Tân vừa đi vừa cúi đầu đánh chữ.

Bước chân hai người không chậm, hình ảnh dần đến gần nhau.

Tiểu Bình ngưng thở, bàn tay Tạ Thời Tân đặt trên bàn phím vẫn không nhúc nhích.

Rõ ràng chỉ là một đoạn khoảng cách ngắn, nhưng trong mắt hai người lại giống như bị kéo dài ra, sợ họ đi xong, lại sợ họ đi không xong.

Nửa phút sau, Đường Trụ dừng trước mặt Tạ Thời Tân, sau đó cậu đưa bức thư trong tay qua.

Tạ Thời Tân ngẩng đầu lên một chút, nhưng chỉ là thoáng nhìn, có lẽ còn không đến nửa giây, lại cúi đầu xuống tiếp tục đánh chữ.

Camera lầu 28 có thể ghi lại âm thanh, trong văn phòng an tĩnh, có thể nghe được giọng của Đường Trụ truyền ra.

"Tạ, Thời Tân, em viết..."

Cậu còn chưa nói xong, giọng Tạ Thời Tân không kiên nhẫn cũng truyền ra.

"Bảo vệ lầu 28 sao lại thế này? Bây giờ con chó con mèo gì cũng có thể lên đây à?"

Tạ Thời Tân căn bản không để ý đến Đường Trụ, lúc đi qua còn quét vào tay Đường Trụ một chút, Đường Trụ cầm bức thư không chặt, nó rơi xuống đất.

"Cũng không nhìn lại bản thân được mấy cân mấy lượng, xứng hay không xứng."

Tạ Thời Tân lại bổ thêm một câu, rồi sau đó đặt điện thoại bên tai, ngay cả liếc mắt nhìn Đường Trụ một cái cũng không, trực tiếp bỏ đi, thậm chí anh cũng không biết mình đã dẫm lên bức thư của Đường Trụ.

Tiểu Bình nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, cậu cẩn thận liếc nhìn sườn mặt của Tạ tổng, hoàn toàn không dám thở ra tiếng.

Video còn đang chạy, Tạ Thời Tân đã nhanh chóng rời khỏi hành lang, mà người phía sau anh, đứng sững tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt bức thư dưới đất lên, phủi phủi bụi trên đó.

Nếu nói lúc Đường Trụ đến bước chân nhẹ nhàng và chờ mong, thì lúc cậu rơi đi, có thể nói vừa nặng nề vừa khổ sở.

Video sau đó không còn gì nữa, nhưng Tạ Thời Tân vẫn nhìn chằm chằm, thật lâu vẫn không tắt đi. TruyenHD

Cho đến một giây cuối cùng, hình ảnh nhảy đến quảng cáo, Tạ Thời Tân mới từ từ đưa tay, tắt phần mềm lại.

"Cậu nói xem ấy sẽ giận tôi sao?" đột nhiên Tạ Thời Tân mở miệng.

Không đợi Tiểu Bình nói chuyện, Tạ Thời Tân đã tự mình thì thầm: "Chắn chắn sẽ giận rồi."

Tiểu Bình cúi đầu, không dám nói sẽ không.

Sau đó Tạ Thời Tân lại nói: "Tôi quả thật là một tên khốn."

________________________

Tiếc ghê há, nếu không có trà xanh Ngô Ninh thì hai người đó sớm đến với nhau rồi. Chúng ta sẽ có một câu chuyện ABO, học đường, sủng ngọt:v

Nhưng yên tâm là sẽ có phiên ngoại bù đắp cho chuyện tiếc nuối này.

Chương kế xử thằng trà 😏