Trình Tầm bị tiếng chuông đằng xa đánh thức. Nàng ngồi dậy, cởϊ áσ ngủ để lộ thân hình thiếu nữ đang ở thời điểm phát dục. Vừa qua sinh nhật mười ba tuổi, vóc dáng nàng liền cao lên thấy rõ, trái lại chỗ đằng trước ngực chỉ mới hơi phồng lên.
Nàng duỗi tay lấy dải màu trắng buộc ngực trên đầu giường, bao lại. Dùng hai tầng che lấp rồi mặc quần áo to rộng lên, trước ngực liền thành vùng đất bằng phẳng. Trình Tầm vỗ nhẹ ngực, sau khi xác định không có sơ hở, lúc này mới vừa lòng cong cong khóe môi.
Đổ nước chút nước ấm từ trong phích ra, nàng rửa mặt súc miệng rồi nhìn vào gương búi tóc.
Gương đồng hiển nhiên không thể so sánh cùng kính thuỷ tinh tráng bạc của đời sau, nhưng bề mặt vẫn rất trơn nhẵn, có thể phản chiếu rõ ràng dung mạo của nàng. Mày liễu mắt hạnh, da trắng như tuyết mặt đẹp như hoa, tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra xác thật là một tiểu mỹ nhân.
Đáng tiếc, nàng lại không thể dùng gương mặt này đi gặp người. Nàng cúi đầu mở ngăn kéo, lấy cây bút chì kẻ mày màu đen ra, sửa cho hình dáng lông mày thô hơn, rồi cẩn thận thoa một lớp phấn màu tối lên mặt, trên tay. Ngay cả cổ cũng không bỏ qua, giống như bôi kem chống nắng ở kiếp trước vậy, cực kỳ nghiêm túc.
Chờ làm xong ổn thỏa hết thảy, Trình Tầm mới đi ra khỏi phòng, đóng cửa, lon ton chạy đến trước viện.
Nàng bước khá vội vàng nên suýt chút nữa đã đυ.ng phải một phụ nhân mỹ mạo khoảng ba mươi tuổi ngoài cửa tròn.
Phụ nhân đó chính là mẫu thân đời này của nàng, họ Lôi.
Lôi thị lui về phía sau một bước, mỉm cười nói: “Chạy cái gì? Cẩn thận ngã đấy.”
Trình Tầm đang muốn trả lời, chợt nghe tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Nhưng khác với lần đầu, lúc này rất dồn dập. Vẻ mặt nàng liền thay đổi: “Nương, trước không nói nữa, bị muộn rồi. —— lại tái phạm, phu tử sẽ phạt con!” Nàng còn chưa dứt lời, người đã mất hút.
Nàng chạy như bay một đường, cuối cùng cũng đi vào học đường ngay lúc tiếng chuông vừa dứt. Nàng thầm cảm thấy thật nguy hiểm trong lòng, canh thời điểm phu tử không chú ý lẩn vào chỗ ngồi.
Nhưng mà Trình Thẩm vừa mới ngẩng đầu lên đầu, ngay lập tức liền thấy phu tử trẻ tuổi tuấn lãng cầm thước trên tay đang lẳng lặng nhìn mình.
Phu tử này không phải ai khác, mà chính là nhị ca nàng Trình Khải. Phụ thân bọn họ Trình Uyên là sư trưởng của thư viện Sùng Đức, sau khi Trình Khải trúng cử liền không tiếp tục tham gia khảo thí nữa, mà lưu lại dạy học trong thư viện.
Phu tử nơi đây mặc dù không ít, nhưng làm Trình Tầm sợ nhất vẫn chính là người ca ca này.
Nhị ca Trình Khải mặc bộ áo dài, mặt mày hơi giống phụ thân. Hắn lạnh mặt: “Lại đến muộn.”
Trình Tầm theo bản năng phủ nhận: “Không có, thời điểm ta tiến vào, tiếng chuông còn vang, không tính đến trễ…… Đi?”
Như là chứng minh lời nàng nói vậy, “Đương” một tiếng chuông vang át tiếng đọc sách lanh lảnh của các trò, truyền vào tai bọn họ.
Học đường im lặng một chút.
Trình Khải trừng mắt nhìn nàng, có chút không kiên nhẫn: “Còn không mau về chỗ ngồi! Thất thần làm gì?!”
“Hả? Vâng vâng.” Trình Tầm ngẩng đầu lộ ra một nụ cười tươi về phía huynh trưởng, ba bước thành hai bước, đi đến vị trí dựa vào cửa sổ phía sau, ngồi xuống. Nàng mở sách ra đặt ở bên trái án thư, nhìn lướt qua rồi lớn tiếng đọc lên:
“Sơn hữu xu, thấp hữu du. Tử hữu y thường, phất trì phất khu……”*
Cái này đời trước nàng rất quen thuộc, nên đời này chỉ cần ôn tập một chút, là đã có thể thuần thục ngâm nga. Bất giác âm thanh đọc sách của nàng dần thấp xuống, trái lại bụng liên tục vang lên từng trận.
Nàng đè đè bụng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Càng lá cây liễu tốt tươi, nhánh của nó vươn dài rũ ở trên song cửa sổ, đung đưa qua lại ở trước mặt, làm đầu óc nàng cũng theo đó phiêu phiêu.
Đây là triều Đại Chu, tuy nhiên không phải cái nàng quen thuộc. Vừa mới đầu, Trình Tầm dựa theo trình độ phát triển về sản xuất phán đoán, cảm thấy khả năng là cùng loại với triều Minh; Nhưng là nếu xét theo phong tục cho đến văn hoá mà phỏng đoán, lại có điểm giống triều Tống; chính là khi xem trên bản đồ lãnh thổ quốc gia, lại rõ ràng khác hẳn với bất luận triều đại nào. —— rối rắm nửa ngày, về sau Trình Tầm mới thông suốt, này còn không phải là hư cấu trong truyền thuyết sao?
Thư viện Sùng Đức là do một tay Tằng tổ phụ nàng lập nên, tổ phụ, phụ thân cũng là nhà nho nổi danh của trong nước. Lên mười tuổi Trình Tầm đã đưa ra ý đi thư viện nhà mình đọc sách, muốn đi học, nhưng bị cả nhà trên dưới đồng thời phản đối.
Trong thư viện đều là nam tử, nào có cô nương gia đến đọc sách?
Trình Tầm không có biện pháp, đành phải khoe ra một ít, biểu hiện chính mình có thiên phú phi phàm, đồng thời còn nguyện ý cải trang nam nhi khi học ở thư viện. Nàng sẽ cẩn thận, tuyệt đối không cho ai phát hiện.
Phu nhân nguyên phối của Trình Uyên mất sớm lưu lại hai nhi tử, mà Lôi thị vợ kế so ra nhỏ hơn ông mười mấy tuổi. Khi U U ra đời, Trình Uyên đã sắp già.
Chỉ có duy nhất một nữ nhi, ngày thường ngoan ngoãn lanh lợi, Trình Uyên không thể nói không yêu thương nàng. Chịu không được nàng quấn quýt nũng nịu, lại thấy nàng quả thực thông qua khảo thí nhập học của thư viện, liền gật đầu đồng ý.
Nhưng là, tiến thư viện đọc sách thì cũng có thể, bất quá ông muốn nữ nhi phải thực hiện được ba điều.
Thứ nhất, không được bại lộ thân phận nữ tử.
Thứ hai, không được tiếp xúc quá gần với bạn bè cùng trường.
Thứ ba, đọc sách ở thư viện chỉ là kế sách tạm thời, qua mấy năm nữa, lớn chút, không thể lại đến nữa.
Trình Tầm một lòng muốn đi học, sao không biết đạo lý? Nàng vui sướиɠ đáp ứng, còn tự lấy tên Trình Tầm cho chính mình. Nàng nữ giả nam trang, suy cho cùng cũng không thể giữ tên Trình U U được? Vẫn là tên kiếp trước của nàng trung tính hơn một ít.
Ngày đầu tiên nàng đi học, ông trời liền đưa cho nàng một phần đại lễ. Trình Tầm mới vừa tiến vào học đường, trước mắt bỗng nhiên nhảy ra một cái logo Tấn Giang, phía dưới logo thoáng hiện một loạt chữ khải màu đen: Kích hoạt hệ thống, đọc nội dung trong tiểu thuyết……
Nàng lúc ấy lập tức ngẩn ngơ. Trước kia nàng chỉ cho rằng chính mình là xuyên qua, không nghĩ tới, thế nhưng lại mang theo hệ thống xuyên qua! “Đọc nội dung trong tiểu thuyết”? Nàng đây là xuyên sách? Xuyên qua sách gì?!
Bất quá, không quan hệ, dù sao nàng có hệ thống, có cốt truyện, hẳn là không sợ.
Trình Tầm tưởng tượng thập phần tốt đẹp, đáng tiếc cái câu “Đọc nội dung trong tiểu thuyết……” Hiện ở trước mắt nàng ba năm rồi, nhưng trước sau vẫn cứ đoan đoan chính chính ở chỗ cách ngay trước mặt nàng ba mươi cm, bảo trì trạng thái luôn trong tầm mắt.
Nàng đi đến nơi nào, nó liền tự theo tới đó, chính là không có chút biến hoá nào mà thôi.
Nàng có thể làm sao đây? Đọc mỗi cái nội dung mà đã sắp ba năm. Này nên là như thế nào trường thiên tác phẩm lớn?
Đọc thì đọc, ba năm, từ thấp thỏm bất an, tràn đầy chờ mong lúc ban đầu thì hiện tại đối với hàng chữ kia liền biến thành trực tiếp làm như không thấy. Dù sao người khác cũng không được, hơn nữa khi nàng vào thư viện trở về sau cũng rất bận.
Thư viện Sùng Đức ở dưới núi Lão Quân, bên sông Song Tuyền, cách kinh thành ước chừng ba mươi dặm, lưng dựa vào núi, trước mặt là sông nên phong cảnh cực kỳ đẹp. Người sáng lập thư viện tằng tổ phụ nàng nói: “Trên Sùng Đức có thể, cầu thật phải cụ thể”, ở đây ngoại trừ tứ thư ngũ kinh, tình hình chính trị đương thời, lịch sử, thơ từ ngoại, lễ, nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, gì cũng đều có. Mỗi ngày chương trình học của nàng rất dày. Nếu không, mới sáng sớm, ngay trước giờ ăn sáng, còn thêm một khoá nửa canh giờ kìa.
Trong lòng nàng cân nhắc, cũng sớm đọc không sai biệt với đời sau lắm.
Thật vất vả chờ tan học tiếng chuông vang lên, Trình Tầm khép sách vở lại, theo đám người đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, vai phải bị người ta vỗ một cái, Trình Tầm quay đầu, nhìn về phía thiếu niên cao hơn nàng nửa cái đầu: “Kỷ Phương? Ngươi làm gì thế?”
Kỷ Phương mười bốn tuổi ngũ quan còn mang theo tính trẻ con, đôi mắt đào hoa hơi hơi xếch lên, đuôi mắt nheo lại như có như không cười. Tay hắn đáp ở nàng đầu vai, thanh âm ép tới cực thấp: “Ai, thương lượng cùng ngươi chuyện này. A Tầm, ngươi nói chúng ta có phải bạn tốt hay không? Ngươi có thể nghĩ biện pháp mỗi ngày mang cơm từ nhà sơn trưởng cho ta chứ? Ta trả bạc cho ngươi, lần tới sau khi nghỉ lễ kết thúc, ta sẽ cho ngươi……”
Trình Tầm quăng cái tay hắn để trên vai, đang muốn trả lời, lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của nhị ca: “Trình Tầm, Kỷ Phương, làm cái gì đó? Kề vai sát cánh, còn thể thống gì!”
Trình Tầm thầm rùng mình, cọ cọ lui về phía sau mấy bước, né tránh Kỷ Phương.
Không chỉ mỗi nàng sợ Trình Khải, Kỷ Phương cũng có vài phần sợ hãi đối với phu tử trẻ tuổi này cũng có vài phần sợ hãi, hắn ngượng ngùng cười: “Không làm cái gì, không làm cái gì.”
Kỷ Phương xuất thân hiển hách, được nuông chiều từ bé, giờ bị trong nhà ném đến thư viện Sùng Đức, không khỏi hơi lười nhác vì thế toàn bị phu tử răn dạy. Cái nào Kỷ Phương khẽ cắn môi cũng có thể chịu đựng, nhưng riêng đồ ăn là hắn chịu không nổi.
Đồ ăn ở thiện đường chia làm thượng, trung, hạ, tam đẳng. Lần nào hắn cũng đều lấy thượng đẳng nhưng vẫn không được như ý. Ngược lại Trình Tầm sau bàn, hắn nghe nói là cháu trai bà con xa của sơn trưởng, mỗi lần đều cùng nhau dùng bữa tối cùng sơn trưởng. Nếu có thể làm Trình Tầm mang chút đồ ăn ở nhà sơn trưởng, hẳn là cũng không tồi.
Đáng tiếc, hắn mới vừa một mở miệng đã bị Trình phu tử đánh gãy. Kỷ Phương vội vội vàng vàng nói một câu: “Ta đi thiện đường trước đây”, rồi chuồn mất.
Chỉ để lại Trình Tầm ngước mắt nhìn hướng nhị ca cười.
Học sinh khác trong học đường đều đi về không còn nhiều lắm. Trình Khải nhìn tiểu muội, nhíu nhíu mày: “Đi thôi!”
Tiểu muội đã tuổi lớn, mấy năm nay cũng học được không ít, nàng lại không cần thi Trạng Nguyên, đến lúc nên rời học đường, quay về làm tiểu thư rồi.
Mà giờ phút này Trình Tầm còn chưa biết ý tưởng của nhị ca, nàng đi theo phía sau huynh ấy, xuyên qua đường nhỏ giữa rừng trúc, lại tiếp một quãng nữa về tới Trình trạch.
Cơm sáng đã chuẩn bị xong, cháo gạo kê, bánh tráng, vài món ăn đơn giản. Trình Uyên, Lôi thị, cùng với Trình Khải thê tử Lư thị đều có mặt.
Trình Khải nhìn thoáng qua muội muội đang vùi đầu ăn cơm, hạ quyết tâm muốn thương lượng cùng cha mẹ chuyện cho tiểu muội thôi học. Nhưng mà, hắn vừa định mở miệng, liền nghe phụ thân nói: “Văn Sơn, hôm nay thư viện sẽ đến một học đồ mới, là con trai của bạn cũ vi phu, con chú ý thêm một chút.”
Văn Sơn là tự của Trình Khải, hắn trầm mặc trong chốc lát, đáp: “Dạ.” Tính tình thẳng Trình Khải vốn ngay thẳng nên thích loại “Đặc biệt chú ý” này lắm. Muốn đọc sách ở thư viện, cần có bản lĩnh, coi chừng cái gì?
Trình Tầm cúi đầu ăn cơm nên không chú ý tới cuộc đối thoại giữa phụ thân cùng huynh trưởng. Chỉ là, nàng bỗng nhiên phát hiện, chữ trước mắt kia không hiểu đã thay đổi từ khi nào.
“Đọc xong nội dung tiểu thuyết.”
Nàng trừng lớn hai mắt, tim đập nhanh hơn vài phần.
* Trích từ tập thở Khổng Tử phần 1Nghĩa:
Trên núi có cây,
Dưới thấp có cây du.
Ngài có áo quần,
Mà không mặc.