“Không thể” Hoa Cường nói một cách dứt khoát, ông mới không muốn nhà họ Trương tới, ỷ vào thân phận bên ông bà ngoại, ức hϊếp cháu gái ông.
Ông xem như đã hiểu, có đôi khi thân thích nhiều khi không nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chính họ mới là người bắt nạt ngươi nhiều nhất.
Sau đó bất luận bà Trương cầu xin như thế nào, Hoa Cường đều không có nhả ra. Mẹ chồng nàng dâu Trương gia, sau khi ăn cơm trưa xong, cũng không còn cách nào khác, đành trở về.
“Cứ sảng khoái mà đi như vậy hả?” Hoa Chiêu nhìn bóng lưng hai người, ngoài ý muốn nói. Sau khi ăn xong, các bà vậy mà không bắt cô là tiếp quần áo, lúc đi ra cũng không nói muốn hái đồ ăn trong vườn, chỉ là Tôn Xuân Anh trước khi đi, đã hái được một chum nho vừa đi vừa ăn rồi. Cái sức chiến đấu này, so với khi cô còn bé còn kém xa.
Trong trí nhớ có rất nhiều hình ảnh, đôi mẹ chồng nàng dâu này mỗi lần tới, đều là hết ăn uống lại cầm đồ, lại khích bác làm tổn thương cha Hoa Chiêu. Cha Hoa Chiêu cũng đã từng có ý muốn phản kháng qua, nhưng mặc kệ ông có làm như thế nào, dù có châm biếm như thế nào, cũng không ngăn cản được người nhà họ Trương. Điều này làm cho quan hệ vợ chồng của cha mẹ Hoa Chiêu rất không tốt. Hoa Chiêu thấy, Trương Quế Lan ngay sau khi chồng vừa chết đã thoải mái tái giá, cũng vì nguyên nhân này. Tóm lại nhà họ Trương cũng không phải là loại người rút lui dễ dàng như vậy.
Hoa Cường ngược lại không biết mấy chuyện mẹ chồng con dâu này, ông cũng không để ý, chỉ cần ông còn sống một ngày, ai cũng không thể bắt nạt cháu gái ông. Đợi ông chết rồi…còn có Diệp Thâm đây này.
“Lần trước gửi anh đào khô qua bưu điện cho Diệp Thâm, chắc hẳn đã nhận được rồi a, cháu cũng không nói với nó ngâm nước uống cũng rất ngon?” Hoa Cường hỏi.
Ông rảnh rỗi nhàm chán, lại rất thích nghe ngóng thông tin hàng ngày của vợ chồng son….Nhìn xem bọn họ người tới ta đi viết thư tặng đồ, ông liền cao hứng, ngẫu nhiên có thể tham gia một chút.
“Nói nói!” Hoa Chiêu nói ra, tại Đông Bắc đã sớm vào mùa anh đào rồi, quả tươi không có cách nào gửi qua bưu điện được, cô đem sây khô, bất kể để ăn vặt hay ngâm với nước, đều tốt hơn nhiều so với dự định.
Mà Diệp Thâm gửi về cho cô một bao trà dại. Vị vậy mà cũng rất tốt, mùi thơm ngát xông vào mũi, dư vị kéo dài. Nghe nói là anh lúc nghỉ ngơi tự mình lên núi hái đấy, sau đó nhờ người đồng hương ở địa phương đó hỗ trợ sao chế.
Hoa Chiêu lập tức gửi thư lại, nói anh lần sau gửi bưu điện một gốc cây trà hoang về, không cần anh lo lắng đến vấn đề có sống hay không, cứ gửi là được.
Mà Diệp Thâm lúc này, chính là đến chân núi đào cây trà…Cô đã điểm danh muốn cây trà, cũng không phải việc lớn gì, nghe theo là được rồi.
“Bây giờ gửi hăn cái gì?” Hoa Cường có chút chờ mong mà hỏi thăm.
Hoa Chiêu chỉ vào chum đựng nước trong sân: “Đưa hắn cá khô con làm.”
“Tốt tốt tốt!” Cái này Hoa Cường đã thử ăn rồi, tin tưởng cái này cháu rể nhất định sẽ rất thích.
…..
Mẹ chồng con dâu nhà họ Trương trở về nhà, mọi người vậy mà đều ở trong nhà trông mong.
Hiện tại đã là giữa tháng 6, cày bừa vụ xuân bận rộn nhất đã đi qua, lúc này muốn ở nhà nghỉ ngơi không ra công cũng được, sẽ không bị khấu trừ công điểm, đương nhiên cũng không đc thêm công điểm.
Nhưng hầu hết người bình thường cũng không thích nghỉ ngơi vào lúc này, trên cơ bản mỗi ngày đều là 8 công điểm, lúc ít việc thì không làm, lúc nhiều việc lại làm? Bọn họ ngốc sao?.
Bình thường mấy người nhà họ Trương cũng không nghỉ ngơi, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng nha.
“Mẹ, thế nào rồi?” Anh cả Trương Đại Phú hỏi.
Anh ba Trương Đại Toàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của mẹ cùng chị dâu, lập tức không hỏi, chắc không thành.
“Tôi đã nói, nước đến chân mới nhảy, chắc sẽ không thành.” Anh hai Trương Đại Quý nói.
Bà Trương trên mặt một vẻ hiền lành, vừa bước qua cánh cửa vào trong nhà, ánh mắt liền thay đổi.
“Phi! Mày còn biết là muộn! Ai mà không biết trước nước đến chân mới nhảy? Thế nhưng mà tới lúc tao cho mày đi ôm chấn thối của nó, mày đi sao?” Bà lão Trương mắng đứa con thứ hai.
Trương Đại Quý cúi đầu ngồi chổm hổm trên mặt đất không lên tiếng, mặc kệ có chuyện gì, mẹ nó, tự nhiên mắng ông ta! Trước kia? Trước kia bà ấy đã có lúc nào từng nói qua sẽ đến thôn bên kia thăm con nhóc Hoa Chiêu? Những thứ mà chị gái ông ta gửi, lần đó không phải là để cho bà làm chủ bí mật giấu đi, bà đã lúc nào từng nói qua muốn tặng Hoa Chiểu hả?.
“Mẹ, cái việc giá đỗ kia, có thật không vậy?” Đứa con thứ ba, Trương Đại Toàn hỏi: “Một tháng thật sự có thể kiếm được 300 đồng?”
Bà lão Trương cùng Tôn Xuân Anh cùng gật đầu.
Bầu không khí trong nhà Trương gia lập tức thay đổi.
“Nãi, ngươi nhanh nghĩ biện pháp ah!” Trương Đại Phú thúc dục đứa con thứ hai Trương Thuận. Hăn năm nay 18 tuổi, đã đến tuổi lấy vợ, nhưng vì Trương gia bọn họ không giàu có, danh tiếng lại không tốt, nên đến bây giờ vẫn chưa lấy được vợ. Nhưng nếu mỗi tháng nhà hắn kiếm được hơn 300 đồng, vậy dạng con dâu nào mà không tìm được.
Bà lão Trương ngồi trên giường gạch, chậm rãi mà cuốn cái tẩu hút thuốc, hút một hơi, chủ ý bà đã sớm nghĩ ra.
“Cháu dâu cả, ngày mai ngươi liền mang theo Đại Nha, Nhị Nha, qua nhà Hoa Chiêu tán gẫu đi, dạy nó cách sinh con dưỡng cái, cũng không cần đề cập đến bất kì việc gì khác.” Bà Trương nói.
Tạm thời nước tới chân mới nhảy không dùng? Con bé kia, từ giờ trở đi cứ hợp lại, ấp nó mấy tháng, không phải chỉ là tạm thời sao?.
“Đã biết” Trong góc tường một cô gái nâng cao bụng ôm một đứa bé, sau lưng cõng một đứa bé nhỏ giọng nói.
Trương Đại Phú có 2 trai 2 gái, chỉ có con trai trưởng Trương Hiếu kết hôn với Triệu Tiểu Hồng, hơn nữa đã sinh hai đứa trẻ đều là con gái, nên không thể gặp người. Cả ngày ở trong nhà, một câu cũng không dám nhiều lời, mặc kệ chuyện gì cũng không dám phản đối, bằng không thì không bị đánh cũng phải chịu đói.
……….
Ngày hôm sau, Triệu Tiểu Hồng làm xong bữa sáng cho nhà, đem hai đứa trẻ thu thập sạch sẽ, cõng trên lưng một đứa, ôm một đứa, đi nhà Hoa Chiêu.
Người này Hoa Chiêu hoàn toàn không nhận ra, nhưng sau khi nghe xong cô ta ấp úng tự giới thiệu, đã biết rõ ý đồ cô ta đến rồi.
“Đến đây ngồi đi, đi xa như vậy, còn mang theo trẻ nhỏ, mệt muốn chết rồi a?” Hoa Chiêu không phải rất nhiệt tình, nhưng cũng không có làm mặt lạnh mà mời người tiến vào sân nhỏ.
Cô cũng không muốn làm điệu bộ với người nhà họ Trương, ngược lại cũng không khó xử một phụ nữ mang thai cùng hai đứa nhỏ.
Hai mươi dặm đường núi, cũng đủ làm người mẹ này khó thở.
Không bị đuổi ra ngoài, cũng không bị đánh chửi, Triệu Tiểu Hồng lập tức thở phào một hơi.
Hoa Chiêu này, xác thực giống như bà nội nói, không hung hãn giống như lời đồn, hơn nữa căn bản cũng không béo và xấu như vậy.
Bên ngoài nhiều lời ong tiếng ve như vậy…nhất định là ghen ghét với điều kiện tốt của nhà Hoa Chiêu, nên nói bậy đấy.
Triệu Tiểu Hồng đem con đặt trên giường gạch, lặng lẽ dò xét bày biện trong phòng, giường tủ mới tinh, bàn mới tinh, bên cạnh tủ còn có máy may trong truyền thuyết, trên đó còn có một bộ áo quần đang làm giở.
Hoa Chiêu này, thực sự là mệnh tốt.