Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 33: Gầy

Có một lần, khi Hoa Chiêu đang cùng các thím, các chị dâu ngồi nói chuyện phiếm và cắn hạt thông, đột nhiên nôn oẹ không ngừng. Tỏ ý “chuyện tốt” đã qua một tháng rồi còn chưa tới, đám bọn họ đều kích động rồi.

“Cháu thực sự có rồi hả!” Thím Mã kích động nói: “Một lần là có, cháu cũng quá may mắn rồi!”. Vài người khác bị nhắc nhở, ánh mắt không tự giác cảm thấy kỳ quái trong chốc lảt. Người bình thường, sự trùng hợp như vậy thật sự quá ít.

Hoa Chiêu đành phải giải thích cho mình, ngữ khí nghiêm túc nói ra: “Không phải một lần, nếu như theo cách tính mọi người đã dạy cháu, đêm hôm đó năm sáu lần đấy.”

“PHỐC!” Bảy tám người cùng nhau phun ra, nhìn Hoa Chiêu, mặt cũng đỏ lên, mắt cũng đỏ lên.

Đây là người đàn ông nào a? Sao lại vừa ý Hoa Chiêu vậy? Ah, người ta là đính hôn từ bé, không còn cách nào rồi. Hoa Chiêu này, cũng quá may mắn.

Đột nhiên, một người phụ nữ hơn 30 tuổi, chị dâu Lưu nhỏ giọng hỏi: “Một đêm năm sáu lần, cảm giác thế nào?”

Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, chân thành nói: “Mệt mỏi a.”

“PHỐC!” Mọi người lại phụ ra.

Chị dâu Lưu nhưng lại nói tiếp: “Chỉ bằng cái thể trạng này của em, có thể làm cho em mệt mỏi, nhất định không phải là mệt mỏi bình thường!” Hoa Chiêu là người có thể xả nước cho 750 giỏ rau giá mà không phải nghỉ xả hơi lấy một lần.

“Ồ! Nói đến vóc dáng, các cô có nhìn thấy Hoa Chiêu gầy hơn không?” Thím Mã đột nhiên nói ra.

Mọi người lại nhìn về phía Hoa Chiêu, bộ quần áo vốn dĩ bị đẩy lên hết cỡ, cúc áo bất cứ lúc nào cũng muốn bung ra, hiện tại mặc trên người cô, thậm chí có chút lỏng lẻo. Dáng người hình quả lê ngày xưa, bây giờ nhìn vào, không giống quả lê, giống bắp ngô. Trên dưới to như nhau, nhìn cả người trông rất cường tráng, nhưng không thể gọi là mập rồi. Một thân thịt mỡ đã bớt đi không ít.

Hoa Chiêu thoả mãn mà vỗ vỗ cơ thể của mình, sau một tháng vài ngày cố gắng, cô đã giảm mỗi ngày 1kg, tổng được gần 40kg mỡ! Ngày hôm qua cô vào thôn đứng lên cái cân lớn, 80 kg rồi~ Phối hợp với chiều cao 1m7, tuy vẫn có chút béo, nhưng tốt xấu gì cũng như người bình thường rồi. Hơn nữa cô vẫn sẽ tiếp tục giảm béo! Tương lai thật đáng mong đợi!

“Còn nữa, mọi người xem, Tiểu Hoa nhi cũng trắng hơn rồi.” Thím Mã đột nhiên hô to. Mọi người lại nhìn xem, thực sự đúng vậy.

Hoa Chiêu vốn dĩ mặt béo, lại lớn, thịt đều tràn ra giống như hình tam giác. Mà bây giờ, thịt thừa đã không còn, mặt cô liền biến thành mặt trứng ngỗng, tuy nhan sắc chưa đạt đến trứng ngỗng tiêu chuẩn, nhưng cũng không thể nói người ta da đen nữa rồi.

Chị dâu Lưu đột nhiên nghiêng người qua, cùng Hoa Chiêu mặt kề sát mặt, hỏi mọi người: “Các người nhìn xem, hai chúng tôi ai trắng hơn?”

Mọi người nhìn kỹ, da hai người vậy mà không khác nhau lắm. Chị dâu Lưu này thời trẻ thực sự rất xinh đẹp, ưu điểm lớn nhất là làn da trắng, tuy đã hơn 30 tuổi, mỗi ngày làm việc nặng nhà nông, người đã tiều tuỵ già nua, nhưng so với những người cùng lứa tuổi, cô ấy vẫn còn trắng hơn. Hiện tại Hoa Chiêu đã ngang hàng với cô rồi, ai còn dám nói cô ấy đen?

“Tiểu Hoa ! Em đã dùng kem bảo vệ da hả?” Một chị dâu khác hỏi, các cô không cần so cũng biết mình bây giờ đen hơn Hoa Chiêu.

“Cung tiêu xã trên thị trấn có bán đấy, 5 mao tiền một lọ” Hoa Chiêu nói ra: “Nhưng em cảm thấy không phải do kem dưỡng da, vì trước kia em cũng dùng nhưng không trắng hơn. Em cảm thấy mình trắng hơn vì mỗi ngày đều ăn giá đỗ”

“Có lý có lý” Thím Mã đột nhiên nói ra: “Tôi từ khi học ủ giá, mỗi ngày đều ăn, mấy ngày nay cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn, đây đúng là đồ tốt.”

“Đúng rồi! Nghe bác nói tôi cũng cảm thấy như vậy! Tôi trước kia đầu óc hay choáng váng, mơ hồ, lúc nghiêm trọng còn muốn ngất. Mấy ngày nay đột nhiên không còn cảm giác này nữa, tôi nghĩ mã cũng không ra nguyên nhân, hoá ra là do giá đỗ.”

“Tôi cũng như vậy ah!”

Mấy người càng nói chuyện càng cảm thấy giá đỗ thần kỳ, sau đó nhìn Hoa Chiêu lại càng thuận mắt. Đây chính là măy mắn Hoa Chiêu mang đến cho bọn họ.

“Mọi người nhìn xem, tiểu Hoa nhi gầy đi nhìn thật xinh đẹp.”

“Xem đôi mắt to này, trong veo như nước, lông mi dài cong vυ't.”

“Còn cái mũi vừa cao vừa thẳng.”

“Cái miệng nhỏ, môi thật đỏ.”

“Còn tóc nữa, vừa đen lại bóng”

Mọi người một bên khoa trương khen, một bên phát hiện, Hoa Chiêu kỳ thật không xấu. Các đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp và hài hoà, tuy vẫn mập, nhưng gầy lại khẳng định lại càng đẹp mắt.

“Hoa à, về sau cháu nên giữ miệng, ăn ít một chút, ăn nhiều lại mập, sinh con rất mất sức!” Thím Mã bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm.

“Cám ơn thím, cháu đã biết!” Hoa Chiêu cười nói. Thanh âm ngọt ngào, lần này mọi người nghe lại không cảm thấy quái dị nữa. Ngay từ đầu, một thân thể cường tráng lại đen như một con gấu, Hoa Chiêu mới mở miệng, các bà liền muốn cười….

“Còn nữa, bình thường làm ít một chút, đừng để mệt mỏi, mấy tháng đầu, cần phải cẩn thận” Một thím khác nói.

“May mà trong huyện bên kia không cần nhờ cháu hỗ trợ nữa, bằng không thì muốn nghỉ ngơi cũng không được.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cháu bây giờ không chỉ sống một mình” Hoa Chiêu nói.

Vốn cũng muốm làm tốt sinh ý với cung tiêu xã, về sau mỗi ngày 200 cân, nhưng cô cũng thu tay lại rồi. Mặc cho bọn họ khóc lóc, hô hào đến Vương Mãnh bên kia, nhưng cô cũng không tiếp tục làm. Cung tiêu xã đã mở miệng nâng lên 1 ngày 1000 cân và sẽ tiếp tục tăng ở những đơn đặt hàng trong tương lại. Nói như vậy, mỗi ngày cô sẽ thu nhập khoảng 200 đồng, thậm chí là mấy trăm. Một ngày mấy trăm? Cũng không giấu được tin tức, cô cũng không muốn bị đem làm chim đầu đàn.

Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, cô vẫn nên nhịn xuống.

Đừng nói hiện tại là năm 76, đến đầu năm 80, việc quản lý kinh doanh hộ cá thể cũng rất hỗn loạn, chưa có quy luật thống nhất.

“Hoa à, đợt trước chồng cháu đến vào ngày mấy?” Thím Mã đột nhiên hỏi.

“Ngày 25 tháng 4” Hoa Chiêu đáp vô cùng chính xác. Đây là ngày cô xuyên đến, nên nhớ rất rõ ràng.

“Bác tính cho cháu khi nào thì sinh.” Thím Mã nói. Bảy tám người phụ nữ cùng tính một lượt, cuối cùng định ra ngày dự sinh, đại khái là giữa tháng Giêng dương lịch năm sau. Còn rất chuẩn. Hoa Chiêu dự vào phương pháp khoa học tính ra, cũng vào khoảng thời gian đó.

Nhưng trong trí nhớ lại không phải, nguyên chủ mang thai đôi, sinh non, sinh ra hai đứa bé yếu ớt, suy nhược. Lần này cô phải chăm sóc thật tốt, nuôi hai bảo bảo có một cơ thể thật khoẻ mạnh, cô phải trở thành một người mẹ cho các con những điều tuyệt vời nhất. Cùng mọi người trao đổi một đống kinh nghiệp dưỡng thai, Hoa Chiêu mĩ mãn trở về nhà.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên là nói cho cha bọn nỏ biết tin tức này. Hoa Chiêu viết lá thư thứ hai cho Diệp Thâm. Suy nghĩ thật kỹ rồi viết, vừa muốn lên thị trấn gửi qua bưu điện, vừa ra cửa liền truyền đến tiếng chuông xe đạp. Chiếc xe đạp duy nhất trong thôn không phải là của nhà cô sao?

Hoa Chiêu quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trước cửa lớn dựng một chiếc xe màu xanh sẫm, bên cạnh là một người mặc đồng phục màu xanh, trên tay cầm một lá thư.

Lời edit: Từ chương này mình sẽ quy đổi cân nặng của Hoa Chiêu theo cân nặng Việt Nam. Ban đầu Hoa Chiêu nặng hơn 100 kg. Đã giảm gần 40k, hiện tại chỉ còn 80kg nữa. Mình sẽ sửa lại dần các chương trước. Xin lỗi các bạn vì sai sót này. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.