Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 20: Sính Lễ

Khách ăn đến tận hứng, hơn nữa thời điểm khi ra về, còn mang theo một chén đồ ăn.

Riêng của thím Mã đặc biệt phong phú, tràn đầy một chén thịt. Người ta cống hiến 4 vắt dưa chua đây này.

“Không cần, không cần! Cháu giữ lại mà ăn!” Thím Mã cười lớn từ chối.

“Cầm lấy! Cháu không thể lại ăn thịt nữa, đều đã béo thành dạng này rồi.” Hoa Chiêu cười nói: “Nếu lại ăn, đàn ông nhà cháu liền không nhìn ra cháu nữa rồi”

Xung quanh nghe thấy, gương mặt mọi người liền cứng đờ, lời này cũng nói được, giống như người ta đã chọn trúng cô vậy.

Hiện tại cơ hồ toàn bộ người trong thôn ai cũng biết Hoa Chiêu được gả cho một người vóc dáng đặc biệt dễ nhìn, cũng biết hai người thực ra là đính ước từ bé, Hoa Cường lúc còn trẻ đã cứu mạng ông nội người ta.

Còn biết đây thật ra là hôn lễ bổ sung, ngày được ghi trên giấy đăng ký kết hôn là ngày mà người trẻ tuổi kia đến,người ta ngày đó đến là để kết hôn đấy. Tuy nhiên vì đang có nhiệm vụ quan trọng trên người, nên không thể ở lại lâu hơn, hôm sau liền lên đường. Đây là Hoa Cường cùng Hoa Chiêu tiết lộ ra ngoài. Nhất là Hoa Chiêu, đối với thời gian này một mực khăng khăng, bởi vì dù sao ngày đó bọn họ cũng đã làm “chuyện đó”, cho nên mới có đứa trẻ.

Hiện tại nếu không chuẩn bị tốt, tương lai bọn nhỏ liền không thể nói rõ rồi. Vì thế cô còn giả vờ ngây ngô vụиɠ ŧяộʍ thỉnh giáo mấy thím bọn họ một vài vấn đề “xấu hổ”. A như thế nào mà đau mấy ngày liền? còn chảy máu vài ngày? Có phải không bình thường hay không? Cũng làm cho mấy người thím lập tức kinh ngạc đến bang hoàng, như vậy mà vẫn hạ thủ được? Hoá ra không phải vì miễn cưỡng mới chọn a…

Kinh ngạc qua đi thì bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm. Đứa trẻ không mẹ thật là đáng thương, nên bọn họ chỉ có thể chăm sóc nhiều hơn thôi.

Đối với lý do thoái thác của hai ông cháu, tất cả mọi người đều tin, không có một điểm nghi ngờ, ngoại trừ một điều “có nhiệm vụ trên người”.

Người ta nhất định là thấy “đứa bé” này thân thể tuyệt đối không phải là một đứa bé, sợ hãi bỏ đi và không muốn ở lại lâu hơn.

Những người trông thấy Diệp Thâm rời đi nói, bước đi rất nhanh, bóng lưng rất vội vã.

Bất quá người ta đến cùng cũng cùng gấu đen..à không, cùng tiểu Hoa “xử lý chính sự”, hiện tại còn bổ sung hôn lễ, đưa nhiều đồ đạc như vậy. Đây là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm cỡ nào a.

Các cô gái cùng con dâu nhỏ trong thôn ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, đều muốn ghen tị chết rồi. Nhất là Hoa Tiểu Ngọc, hung hăng ăn hết hai chén cơm lớn.

…….

Nhà Hoa Cường có việc, ban đầu nhà Hoa Sơn chỉ có vợ Đại Ngưu và vợ Nhị Ngưu tới, kết quả nghe xong bên này muốn mời khách, cả nhà già trẻ đều đến, chỉ trừ vợ của Hoa Sơn. Hiện tại những người khác đi rồi, bọn họ còn chưa đi.

“Đều ngồi làm gì? Không biết giúp đỡ tôi làm một chút việc sao? Nên dọn bàn thì dọn bàn, nên dọn bát đũa thì dọn bát đũa, kiểm tra xong còn phải nhờ người đưa về đây này.” Hoa Chiêu hướng bọn họ hô.

Mời toàn bộ thôn ăn cơm, tuy nhiên mỗi nhà không sai biệt lắm chỉ một người, nhưng cũng phải sắp xếp 5 bàn, mà nhà Hoa Sơn đã ngồi hết 2 bàn.

Chính nhà cô bàn ghế, bát đũa đều không đủ, đều phải mượn hàng xóm đấy, đến lúc còn phải trả lại. Mượn của người ta đương nhiên là phải trả lại sạch sẽ đầy đủ.

“Đứa nhỏ này vậy mà còn sai sử ông ba của ngươi làm việc? sao lại bất hiếu như vậy?” Vợ Đại Ngưu ngồi đó không động đậy, còn quở trách Hoa Chiêu.

“Cháu cũng không sai sử ông ba” Hoa Chiêu nói.

Vợ Đại Ngưu còn muốn lên tiếng.

Hoa Chiêu lại nói: “Cháu cũng không sai sử thím, cháu sai sử anh chị không được sao? Bọn họ cũng không phải trưởng bối, cũng không thiếu tay thiếu chân, làm chút việc cũng không được sao?”

Đem vợ Đại Ngưu nghẹn tốt.

Vợ Tam Ngưu Khương Cần thả nắm hạt dưa trong tay xuống, nói ra: “Các anh họ cháu ở nhà chưa từng làm việc trong phòng bếp” Cô ta quay đầu nhìn Hoa Tiểu Ngọc: “Đi giúp chị họ ngươi làm việc.”

Hoa Tiểu Ngọc không tình nguyện mà buông chén, ngẩng đầu đáng thương nhìn cô út Hoa Diệp bên cạnh.

Hoa Sơn sinh được 5 trai 3 gái, hai người con gái trước đã đem cho, đây là người nhỏ nhất, năm nay 20 tuổi, thời điểm sau này cuộc sống cũng tốt hơn nên đem cô lưu lại. Nhưng Hoa Diệp ở nhà tồn tại như một người tàng hình, đi theo đằng sau mẹ, yên lặng mà lo liệu tất cả việc nội trợ.

Thấy ánh mắt Hoa Tiểu Ngọc, Hoa Diệp trầm mặc mà đứng dậy, thu thập bát đũa.

Hoa Tiểu Ngọc lại đến trước mặt Hoa Chiêu nịnh nọt nói: “Chị Hoa Chiêu nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi, thuận tiện xem anh rể đưa đồ gì tốt.”

Kết hôn, sao có thể không có sính lễ. Diệp Thâm đều cho bổ sung rồi. Nhưng những thứ này anh đều không hiểu, nên đã nhờ dượng giúp anh xử lý. Cái này Tần Hướng Đông hiểu a! Ông là người từng trải, hơn nữa là chính uỷ, từng tổ chức nhiều đám cưới cho những người đàn ông lớn tuổi còn sót lại. Lúc này có thể làm điều này cho cháu trai của mình, ông làm được non lành cành đào.

Biết rõ tình hình cơ bản của gia đình Hoa Chiêu, ông mua được cái gì đều mua.

Mấy khối vải vóc, mấy tấm chăn mền trải giường, hai chậu rửa mặt, hai cái phích nước nóng, còn một chút đồ sinh hoạt, kem đánh răng, khăn mặt, xà bông thơm…tất cả đều có đôi có cặp đấy.

Tại đây hầu hết cô dâu đều chuẩn bị đồ cưới, nhưng là Tần Hướng Đông cũng cho chuẩn bị. Nghe nói còn có mấy cái đại kiện: máy may, xe đạp, đồng hồ, radio! Đây mới là sính lễ chính thức của bọn họ. Nhưng Tần Hướng Đông nhắn nhủ quá gấp, bọn họ là một địa phương nhỏ bé trong khe núi, trong vòng một ngày căn bản gom không đủ. Tần Hướng Đông đành phải gọi bằng hữu ở tỉnh thành, nói hai ngày nữa sẽ cho đưa đồ tới.

Những điều này, mấy cán bộ đến làm việc đều lớn tiếng nói nhiều lần, nhà trai cho nhà gái mặt mũi như vậy, bọn họ can tâm tình nguyện nói thêm nhiều lời.

Toàn bộ thôn mọi người đều hâm mộ chết mất, nhất là Hoa Tiểu Ngọc.

Trong đó có một khối vải màu đỏ, có hoa văn thêu bằng chỉ vàng, ánh mặt trời chiếu lên, sáng long lánh.

Cô ta chưa từng thấy qua tấm vải nào đẹp như vậy. Nếu Hoa Chiêu đầu heo này mặc trên người, thực sự quá chà đạp rồi.

“Chị tiểu Hoa, chúng ta cùng đi xem đi!” Hoa Tiểu Ngọc thật sự nhịn khôn được, ném đi khăn lau trong tay, dặt Hoa Chiêu đi nhìn sính lễ.

Mấy con dâu nhà Hoa Sơn không đi, cũng đánh chủ ý này.

Nhiều thứ tốt cho Hoa Chiêu như vậy, thật muốn mù con mắt. Các bà cũng đang muốn cưới vợ cho con, phân cho các bà là vừa đủ.

Hoa Chiêu nhìn con mắt sáng lên của các bà, nghĩ một chút, rửa tay vào nhà.

Bên ngoài chỉ có một mình Hoa Diệp vẫn thu dọn bát đũa.

Vào phòng, Hoa Tiểu Ngọc đi thẳng tới chỗ khối vải kia, bị Hoa Chiêu một tay đè lại. Vải vóc loé sáng ánh hồng kim, một bàn tay đen, nhìn hết sức chói mắt. Ngay cả Hoa Chiêu nhìn cũng không chịu được. Cô phải đẹp! trở nên xin đẹp! trở nên xinh đẹp! mới mặc được vải đẹp như vậy.

Đừng nhìn bây giờ là năm 76, chất lượng vải có thể không tốt lắm, nhưng những đồ án cổ điển có thể truyền thừa qua mấy ngàn năm, làm một chiếc sườn xám cổ trang mặc ngày tết, khẳng định đẹp mắt. Hai tiểu bảo bảo mặc vào lại càng đẹp mắt, các cô ba người mặc vào đồ mẹ con, càng đẹp đến ngây người.

“Nhìn xem là được rồi, đừng động vào, không phải của mình thì đoạt cũng không được.” Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc.

Hoa Tiểu Ngọc mặt đỏ bừng: “em chỉ nhìn xem”

“Vậy thì xem đi” Hoa Chiêu lật kiện vải, cô muốn nhìn xem lớn bao nhiêu, có đủ để làm ba bộ trang phục mẹ con hay không.

Kết quả một đống tiền lớn rơi xuống. Làm một nhà Hoa Sơn nhìn đến ngây người.