Chương 9: Người trừ ma,
Hoa Sơn vẫn không lên tiếng.
Vợ Đại Ngưu chớp mắt, nhếch miệng: “Chậc chậc chậc, mọi người nhanh nghe một chút, đứa nhỏ này nói cái gì vậy, quả thực họ hàng thân thích tầm đó giúp nhau hái đồ ăn, vậy mà trở thành đòi hỏi đồ ăn rồi hả? giống như chúng ta là ăn mày vậy!”
Ở vùng núi, đất bằng thiếu, địa thế hẹp dài, hàng xóm cách nhau xa, nhưng Hoa Sơn hùng hổ đưa người đến nhà Hoa Cường, cũng có rất nhiều người nhìn thấy. Toàn bộ người xung quanh tổng cộng cũng không có mấy gia đình, hôm nay chính là đúng lúc nông nhàn nên cùng đến xem náo nhiệt. Chỉ có điều vì tính cách của Hoa Cường và Hoa Sơn nên lúc xem náo nhiệt họ đều tương đối yên tĩnh. Cái này nếu là nhà người khác náo nhiệt, bọn họ đã ở bên cạnh mở đại hội thảo luận rồi. Nhưng Hoa Chiêu nói lời này xác thực mất lòng người, thân thích bạn bè ông nội hái đồ ăn đều tuỳ tiện, gọi là tặng không nên nói là đòi.
“Thím Đại Ngưu nói chuyện thật dễ nghe, thật sự thân thích, lại giúp nhau hái đồ ăn?” Hoa Chiêu trên mặt cười nhưng trong không cười, giễu cợt nói: “Người nào mà không biết nhà cháu quanh năm không đủ ăn? Ông nội của cháu hàng tháng còn phải dùng tiền ra ngoài mua thức ăn! Mà người nhà các người để cho cháu đến hái đồ ăn rồi hả? Cháu bởi vì hái chút rau mà bị các người đánh qua rồi!”.
Đó là mấy năm trước, lúc nguyên chủ còn nhỏ, vườn rau xanh trong nhà không đủ cho cô ăn, cô cũng biết trong thôn, chỉ cần nhà thân thích có dư, đồ ăn trong vườn đều là đưa qua cho nhau đấy, kết quả nguyên chủ tới nhà Hoa Sơn xin ít rau, lại bị đánh.
Thím Đại Ngưu trên mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng cứng rắn, nhỏ giọng nói: “Nhà chúng ta tầm mười miệng ăn, chính mình còn chưa đủ đâu, làm sao mà dư thừa cho cháu.”
“Thím nói đúng!” Hoa Chiêu lớn tiếng nói: “Vốn là đạo lý này! Đồ ăn nhà mình chính mình còn chưa đủ ăn, làm sao còn dư thừa mà cho người khác.”
Lời nói này, quả thực chắn đến sít sao đấy, vợ Đại Ngưu bị nghẹn một trận thở không ra hơi. Mọi người trong gia đình Hoa Sơn chống cuốc, nhìn Hoa Chiêu lại nhìn Hoa Sơn.
Hoa Sơn nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu. Hàng xóm xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn Hoa Chiêu, thật sự không tưởng tượng được, những lời nói mạch lạc rõ ràng nghẹn chết người mà đứa cháu gái như con gấu đen của Hoa Cường có thể nói được.
Hoa Cường đã kích động muốn gạt lệ.
Hoa Chiêu lại nhìn Hoa Sơn nói thẳng: “Ông nội Sơn, nhà ông muốn thành tâm hỗ trợ, cháu gái cảm ơn ông. Nhưng nếu ông muốn lấy danh nghĩa hỗ trợ để chiếm lấy nhà của cháu thì mời đi thong thả, không tiễn.”
Xung quanh đều tĩnh lặng, không khí gần như đông đặc lại.
Hoa Sơn chăm chú nhìn Hoa Chiêu vài giây, đột nhiên hô lớn một tiếng: “Chúng ta đi.”. Cứ như vậy dứt khoát đi, không biết xấu hổ, một tiếng này tương đương với việc thừa nhận ông ta mang ý xấu mà đến. Nhưng Hoa Sơn căn bản không quan tâm, ông ta vốn là một tên lưu manh, không biết xấu hổ, nếu muốn mặt mũi thì đã không đảm đương nổi cái danh lưu manh. Gia đình Hoa Sơn cũng đồng loạt thu cuốc, theo sau ông ta đi ra ngoài. Thời điểm đi ra, mỗi người đều quay đâu lại trừng mắt nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Sơn có 5 con trai, trong nhà thực sự không ở nổi, nhưng cũng chỉ phân hai nhà con trai thứ ba và thứ tư ra ngoài, ba người còn lại đều ở một chỗ với ông ta, không ở riêng. Không ở riêng nên cũng không được phân nền nhà. Nhà Hoa Đại Ngưu 3 trai, Nhị Ngưu 3 trai 2 gái, nhỏ nhất Hoa Thái Ngưu 25 tuổi còn chưa kết hôn. Cả nhà 15 miệng ăn ở cùng một chỗ, một mẫu sân nhỏ quả thực không đủ ăn. Bọn hắn đã sớm để mắt đến nhà của Hoa Cường, chỉ đợi đến ngày ông tắc thở.
“Chậm đã!” Hoa Chiêu đột nhiên hô.Cả nhà Hoa Sơn đứng lại, quay đầu nhìn Hoa Chiêu: “Ông nội Sơn, ông cháu đang bệnh, không thể tức giận, hai nhà chúng ta cũng không có giao tình sâu như vậy, về sau nhà các người không có việc gì cũng đừng đến nhà, có việc lại càng không nên đến. Bằng không cháu sẽ hoài nghi, mọi người muốn cố ý chọc cho ông nội cháu tức chết, để chiếm phòng ốc nhà cháu.”
Lời này cứng rắn làm cho không khí lạnh xuống ba độ. Hoa Sơn trừng mắt, hung ác nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lại không có nửa điểm sợ hãi. Kiếp trước cô là luật sư chuyên về các vụ kiện hình sự. Đặc biệt, sau vài năm danh khí càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng lợi hại, bị cáo của cô đều cùng một kiểu người mang sắc thái hung ác cực độ. Tất cả bọn họ qua tay cô đều nhận án tử hình, đến tù chung thân đều không có. Điều này khiến cô được đặt cho biệt danh “người trừ ma.”
So với những người kia, ánh mắt Hoa Sơn quả thực ôn nhu.
Hoa Sơn cau mày, không nghĩ tới cô vậy mà không sợ, cũng là một đứa ngốc lớn mật. Hoa Sơn nhìn về phía Hoa Cường: “Anh cả, anh muốn cùng em đoạn tuyệt quan hệ sao?”.
Hoa Cường cũng nhìn ông ta, bất động thanh săc hai giây, kéo khoé miệng thở dài: “Sáu mươi tám năm, tôi rốt cuộc cũng nghe thấy ông gọi tôi một tiếng anh cả, thật sự không thể tưởng tượng được.”
Sắc mặt Hoa Sơn sa sầm. Ông ta được cho đi khi mới sinh ra, cho tới năm 20 tuổi ông ta cũng không còn người nhà, về sau vì sinh tồn, ông ta lại nhớ tới Hoa gia. Nhưng lại không thân với anh chị, cũng không gọi bọn họ là anh chị, cả ngày luôn làm mặt lạnh, giống như cả nhà đều thiếu nợ ông ta.
“Ông ngóng trông thân nhân là tôi chết sớm như vậy sao, đừng mơ!” Hoa Cường đột nhiên hét lớn một tiếng: “Cút!”.
Một lão binh từ trong núi thây biển máu đi ra, khí thế không phải một kẻ lưu manh trong thôn có thể so sánh được.
Hoa Sơn không nói tiếng nào, quay đầu rời đi.
Người xem náo nhiệt bên ngoài sân nhỏ ngạc nhiên nhìn Hoa Chiêu một cái cũng rời đi.
Hoa Chiêu đỡ ông nội trở về phòng, ngẩng lên đã nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc đứng ở góc tường, cô ta vẫn chưa đi.
Hoa Tiểu Ngọc trừng to mắt nhìn bày biện trong phòng, quả thực sợ ngây người. Ổ heo của Hoa Chiêu sao lại sạch sẽ như vậy? Hơn nữa, người kia đâu?
“Chị Tiểu Hoa, anh trai hôm qua đến nhà chị đâu rồi? Đi rồi hả?”
Hoa Chiêu sững sờ nhìn nét mặt mang theo xấu hổ và thất vọng của cô ta.
Chậc chậc chậc.
“Làm sao cô biết là đến nhà tôi? Còn anh trai? Cô biết người ta ư, còn gọi thân mật như vậy, không biết xấu hổ hả?” Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Tiêu Ngọc lập tức đỏ mặt, vội la lên: “Anh ta ngày hôm qua vào thôn nghe ngóng nhà của chị, vừa vặn em đi ngang qua gặp phải, nói cho anh ta. Là em dẫn anh ta đến nhà chúng ta, chị quên rồi sao?”.
Ah cái này thực sự không nhớ.
Nhưng Hoa Chiêu không hề cảm thấy xấu hổ vì oan uổng cô ta: “Về sau đừng nói nhà chúng ta, ai là nhà chúng ta với cô? Đây là nhà tôi. Người nhà cô ở bên ngoài vừa đi. Cô cũng đi theo nhanh lên!”
Hoa Tiểu Ngọc đỏ mắt, không nói gì nữa, cúi đầu đi ra ngoài. Cô ta không để ý lời nói hung ác của Hoa Chiêu, mỗi lần Hoa Chiêu tâm tình không tốt đều đánh cô ta, hoặc buông ra những lời độc ác, về sau thì thế nào? Còn không phải dỗ dành cô ta một hồi? Đúng là một kẻ đần!
“Chờ một chút!” Hoa Chiêu đột nhiên gọi cô ta lại.
Hoa Tiểu Ngọc đưa lưng về phía Hoa Chiêu bĩu môi, đúng, chính là như vậy, có khi quên mất dỗ dành cô ta! Như heo!
“Làm sao vậy chị Tiểu Hoa?” Hoa Tiểu Ngọc quay đầu lại, cười ngọt ngào với Hoa Chiêu.
“Tôi vừa rồi ở ngoài nói gì cô đều nghe thấy rồi chứ? Đối với cô cũng như vậy!” Hoa Chiêu nhặt cây cời lửa dưới đất lên: “Về sau cô đừng bước vào sân nhỏ nhà tôi một bước…Đứng ở hang rào bên ngoài gọi vào cũng không được! Bằng không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong cô chỉ dùng hai ngón trỏ và ngón cái nắm cây gậy, sau đó nhẹ nhàng bẻ ra, cây gậy đã bị cô bẻ gãy. Đối với sức lực của cô, Hoa Tiểu Ngọc đã có hiểu biết sâu sắc, xem ra hiện tại hình như cô rất nghiêm túc, tuy rằng Hoa Tiểu Ngọc kinh ngạc nhưng không dám phản bác, cúi đầu bước nhanh đi.