Năm Nguyên Tội

Chương 16 Dập đầu cầu thao (H)

“Cầu…… Cầu xin chủ nhân.”

Cô lôi kéo ống quần hắn, Trinh Nghị ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía cô.

“Sao?”

Không phải có ý muốn cô cầu hắn, mà là muốn nhìn xem cô nhục nhã dập đầu cầu xin hắn.

Cô kẹp chặt hai chân ngăn không cho nước da^ʍ cuồn cuộn chảy ra, đầu chậm rãi cúi rạp xuống, đến khi cái trán chạm xuống nền gạch lạnh lẽo, cũng trong phút chốc ấy lấy đi hết tự tôn của cô.

“ Cầu xin chủ nhân, thao nô ɭệ, cầu xin người.....”

Tiếng khóc nức nở có bao nhiêu đáng thương, nghẹn ngào đến không thở nổi.

Trịnh Nghị đạp lên đầu cô, dùng sức áp xuống, làm cô quỳ gối thần phục dưới chân hắn, thanh âm lạnh băng ,”Nói lại”

“Ô cầu xin chủ nhân, thao nô ɭệ, cầu xin người!”

Trên mặt đất lạnh lẽo mặt cô cơ hồ bị ép xuống đến vặn vẹo, nghĩ muốn ngẩng đầu lên nhưng đều không thể đứng dậy, nghe thấy tiếng mấy người chung quanh.

“Được rồi, Trịnh Nghị!”

Cô càng ngày càng cảm thấy uỷ khuất, chỉ là dưới thân động dục, căn bản cũng không làm sai cái gì, lại phải chịu loại nhục nhã này, đem tự tôn của cô nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, làm cô mất đi tư cách làm người.

Lực nặng trên đầu biến mất, tay hắn nắm lấy tóc cô kéo, bắt buộc ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt, hốc mắt sưng đỏ hàm chứa nước, môi cắn đến tái nhợt, ánh mắt nhìn qua thật đáng thương làm cho nam nhân yêu thích.

Hắn hầu kết vừa động.

“Đem mông nhấc cao lên”

Nâng cao mông lên, Quý Đỗ ở phía sau vuốt ve hai cánh mông mềm mại của cô, ở trong tay nhéo hai cái, lại kéo không ra chút nào thịt thừa.

“Tốt, côn ŧᏂịŧ lớn muốn thao tiểu cɧó ©áϊ.”

Dưới thân ngứa ngáy đến khó chịu, cô nâng mông lên cao, “ô ô mau thao, tiểu cɧó ©áϊ thật là khó chịu, mau thao chết cɧó ©áϊ đi.”

Hắn sớm đã gấp không chờ nổi, cởi xuống quần áo, lấy ra côn ŧᏂịŧ thô to cứng đến doạ người, để trước miệng huyệt nhấp hông một cái đỉnh đi vào, huyệt động ướŧ áŧ do được bôi trơn nên hắn dễ dàng thâm tiến, thẳng đến miệng tử ©υиɠ.

“A! Thật thoải mái, ư ưm thật thoải mái a, côn ŧᏂịŧ lớn cắm huyệt da^ʍ thật thoải mái.” Cô sướиɠ đến tay chân cuộn tròn lại, biểu tình trên mặt thập phần gợi cảm câu dẫn lòng người.

Trịnh Nghị bóp cằm cô cười lạnh, “Con mẹ nó thật là da^ʍ, miệng kêu tiện như vậy, nước cũng chảy thật nhiều,em còn gì để nói nữa đây?”

Vân Tô Tô thần sắc trầm luân, rên rĩ mở miệng, “Muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn, chủ nhân cho tao hoá côn ŧᏂịŧ lớn ăn nha, ư ưm thoải mái quá, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ uống nướ© ŧıểυ của chủ nhân, muốn quá đi, tao hoá muốn quá.”

Hai tay rũ ở một bên không khống chế được, bộ dáng sắc tình dâʍ ɭσạи, không biết là thật hay giả vẫn thành công khơi gợi hứng thú của bọn họ.

“Đồ đê tiện”

Mấy người ở bên cạnh sớm đã không nhịn được.

“Trịnh Nghị, cơ hội ở ngay trước mặt cậu, nếu cậu không muốn chúng tôi có thể tới trước nha!”

Hứa Tân đã kéo quần mình xuống, tay cầm dươиɠ ѵậŧ, chuẩn bị tuỳ lúc có thể thọc vào trong miệng cô.

Hắn nắm chặt nắm tay ngồi ở chỗ kia trầm mặt, Hứa Tân cười một tiếng, xoay mặt Vân Tô Tô lại.

“Lại đây tiểu da^ʍ oa, tôi cho em ăn côn ŧᏂịŧ lớn, ăn cho tốt nha, chờ lát nữa sẽ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho em, liếʍ tốt cũng có nướ© ŧıểυ cho em uống, phải xem biểu hiện của em nếu làm tốt, tất cả đều cho em.”

Cô nuốt vào càng lợi hại, đầu lưỡi linh hoạt ở trong khoang miệng cùng qυყ đầυ của hắn không ngừng chuyển động, hỗn hợp nước miếng ọt ọt chảy ra thanh âm làm người khác nghe xong đều muốn cứng lên, ô ô nuốt xuống, tựa như ăn được món ngon, hận không thể nhét hết vào trong miệng, liều mạng thọc vào trong cổ họng.

Phía sau là Quý Đỗ, bị bộ dáng dâʍ đãиɠ của cô câu dẫn đến không chịu nổi, nắm chặt eo cô, mông nâng lên cao thao lộng càng thêm dùng sức, căn bản không xem cô là người mà làm càng thêm ác liệt.

“A đm, mẹ nó thoải mái thật mà, huyệt da^ʍ lại tiện như vậy, cắn tôi thật chặt, thao nhiều như vậy mà nước cứ chảy không ngừng, nhìn xem quần tôi đều bị em làm ướt, đợi lát nữa lại liếʍ sạch cho tôi nha!”

“Ọt....ưm, ọp ọp.” Bị cột thịt đỉnh tới yết hầu, cô vẫn cứ hướng vào trong mà nuốt, như là động dục đến phát điên, yết hầu xoắn lại kẹp chặt qυყ đầυ hắn, Hứa Tân sướиɠ đến mức nắm chặt tóc cô, cơ hồ muốn đem da đầu cô kéo tróc ra.

“Mẹ nhà nó....sướиɠ quá, cái miệng dâʍ đãиɠ này thao thật thoải mái, thao, thao chết con cɧó ©áϊ này! Thao chết nó!”

Hai bên miệng cô phồng to lên, thống khổ mặt càng thêm đỏ, không biết là do bị tìиɧ ɖu͙© điều khiển hay bị thao làm, có thể là cả hai, nếu không cũng sẽ không thoải mái mà chảy nhiều nước như vậy.

Lam Đà nhịn không được đi qua, ngồi xổm xuống, đem áo của cô vén lên, cởi bỏ áo ngực, lục lạc rung động leng keng vang lên, tay hắn nhẹ nhàng nắn bóp cặρ √υ' lớn, tiếng lục lạc vang càng lúc càng lớn.

“Xì, da^ʍ tiện như cɧó ©áϊ, nếu đeo thêm cái vòng cổ vào cho em, dẫn em đi trên đường lớn, chắc chắn sẽ có nhiều người vây xem.”

Thân mình cô không khỏi ngượng ngùng, tựa hồ không đồng ý lời hắn nói, rồi lại không dám thể hiện ra.

Côn ŧᏂịŧ trong cổ họng, ngăn chặn giọng nói, hướng phía trong hung hăng chọc vào, xuyên đến tận trong thực quản, làm cô hết sức buồn nôn, cơ hồ sắp hít thở không thông, muốn đẩy hắn ra lại bị Hứa Tân nắm chặt tóc kéo lại.

“Nôn cái gì mà nôn! Dươиɠ ѵậŧ tôi không thể ăn sao? Không phải em thích ăn nó nhất à? Liếʍ tốt cho tôi! Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong hút ra, liếʍ tôi thoải mái là có thể ăn, không phải em thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ sao!”

Hắn vừa nói vừa nắm tóc cô ra vào tới lui, xem miệng cô giống như cái âʍ đa͙σ giả, làm hắn sướиɠ đến mức thần trí mơ hồ không rõ.

Bụng thế nhưng bắt đầu phát trướng, phía sau Quý Đỗ vẫn không ngừng, cắm đến dạ dày cô đảo lộn quay cuồng, toàn thân trên dưới đều đau nhức, chỉ có thể giống như máy móc qua lại lắc lư, bọn họ mang đến cho cô trải nghiệm tìиɧ ɖu͙©, thoải mái làm cô cũng không muốn ngừng lại.

Lam Đà nắm chặt vυ' cô, giữa khe hở ngón tay là hay cái đồ chơi lục lạc, quan sát biểu tình của Vân Tô Tô, thật sự là muốn thao cô.

“Đúng là tiện nhân, dâʍ đãиɠ như vậy, động da^ʍ chỉ để người ta thao.”

Không chú ý tới tay hắn ngày càng dùng sức, đem đôi vυ' niết đến sưng đỏ.

Hứa Tân được liếʍ đến thoải mái, yết hầu cô co bóp một cái, làm hắn không giữ được nữa, mã mắt mở rộng, trực tiếp bắn vào miệng cô, rót sâu vào trong dạ dày.

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ em thích ăn, đều nuốt xuống hết cho tôi.”

“Ô ô ô....”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp còn chưa có nếm ra mùi vị, liền chảy vào trong bụng, hắn đương nhiên không có buông tha cô, sau khi bắn xong còn không có rút ra.

“Giữ cho tốt, nướ© ŧıểυ em thích nhất tới đây!”

Mùi vị gay mũi xộc lên, nướ© ŧıểυ đã tích cả ngày, tuôn trào ra như thác, cổ họng nuốt vào tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ hồ không còn nếm ra vị gì, xem nó như nước lã ừng ực mà nuốt xuống.

Dưới thân mông vẫn không ngừng đung đưa, Quý Đỗ thở hổn hển đánh lên mông cô, vỗ nhẹ một chút, phía dưới kẹp chặt hắn, lý trí sắp tan rã, mông bị đánh đến sưng đỏ không chịu được.Nuốt xuống một miệng nướ© ŧıểυ cuối cùng, cô rốt cuộc cũng có thể kêu ra tiếng, “A ưʍ.... ư đau quá, thao tôi, thao tôi a ư!”

“Đồ đê tiện! Kỹ nữ, đều bắn cho em, mẹ nó, thật là thiếu thao mà!”

Sau mấy chục lần đâm sâu vào, miệng tử ©υиɠ mở ra tiếp nhận tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙, cao trào đã không còn đếm được là lần thứ mấy, toàn thân cơ hồ đều run rẩy, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữ chặt ở bên trong.

Gân xanh trên trán Trịnh Nghị như muốn nứt vỡ ra, hầu như không còn nhẫn nại, nhìn qua đồng hồ, thời gian tiết này coi như gần hết.

Đàm Lam sớm đã miệng đắng lưỡi khô, cô sau khi bị thao qua hơi thở thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt nheo lại.

“Mang về nhà, tiếp tục thao.”