Ngày hôm sau là thứ bảy, bọn họ lại có thể cả ngày đùa bỡn cô.
Vân Tô Tô hy vọng ba mẹ có thể phát hiện cô không ở nhà, nhưng bọn họ đi làm vội cơ hồ một tháng đều không có ở nhà, liền nghĩ những ngày cô không trở về nhà, căn bản họ cũng sẽ không phát hiện.
Chờ đến lúc tỉnh ngủ, lại là hãm sâu trong địa ngục.
“Tiểu Tô Tô, hôm nay phải phụ đạo một khoá cho chúng tôi a, em không phải là học bá sao? Giảng đề cho chúng tôi cũng không vấn đề gì đi?”
Cô hơi kinh ngạc, cho rằng chỉ đơn giản là giảng bài thôi.
Nhưng cô lại nghĩ sai rồi, đám nam sinh kia tựa như lang như hổ, sao có thể buông tha mình.
Trên tấm thảm ba tư mềm mại đặt lên đó một cái bàn, năm người nam sinh ngồi ở một bên, trên bàn còn bày bài thi cùng một ít bài tập, Vân Tô Tô hướng tới bọn họ bò qua, chiếc dây vòng cổ nằm trong tay Trịnh Nghị, hung hăng mà kéo về phía trước, cô bò đến tốc độ cũng nhanh hơn.
Bị Trịnh Nghị ôm vào trong lòng ngực, cô sợ hãi, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể rụt cổ lại cúi đầu.
Trịnh Nghị bóp cằm cô ép buộc ngẩng đầu, cười khẽ, “Tiểu Vân Nhi hôm nay muốn tới giúp chúng ta phụ đạo nha, thay phiên tới, miệng dùng để nói nên không thể cắm a, cho nên chúng tôi chỉ dùng phía dưới thao em, để em vừa bị cắm vừa giảng đề, hiểu không?”
Cô cắn răng sợ hãi lắc đầu, nhìn đến ánh mắt cảnh cáo chính mình của hắn, yên lặng thu hồi ý nghĩ.
“Người đầu tiên là tôi, đến đây đi Vân lão sư, có đề này em không hiểu thưa cô!”
Hắn nói một bên kéo xuống khoá quần, tách đùi cô ra, chân mở rộng ngồi trên người của hắn, đưa lưng về phía hắn, dưới thân côn ŧᏂịŧ nóng rực để ở miệng huyệt sưng đỏ của cô, chậm rãi mà hướng vào trong thâm nhập.
Đường đi khô khốc, nhất thời không thể thích ứng, sợ hãi muốn hét chói tai, lại hung hăn cắn chính mình mu bàn tay đè ép tiếng thét trong miệng.
Bị Hứa Tân kéo tay xuống, “Kêu ra, không mở miệng thì làm sao giảng bài đây, xem đề bài này a! Nếu giảng sai sẽ bị trừng phạt”
Ánh mắt mông lung chứa đầy nước, chịu đựng hạ thân đau đớn mà cắm vào, cô cần phải tập trung tinh lực xem đề mục.
“Ân…… Đau, có điểm đau ô, thật lớn.”
Nghe được âm thanh như cổ vũ của cô, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nguyên cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào, không lưu một giọt nước, bên trong huyệt non khẩn trí đem hắn cắn đến sướиɠ phát điên.
“Tê, em thật mẹ nó da^ʍ a! Cắn tôi chặt như vậy, còn nói chính mình không phải tao hóa, có phải nghĩ đến bị tôi thao làm? Phải không?”
“Ân a…… Thật lớn, cứu mạng, cứu mạng đau quá a! Buông tha tôi ô ô ô……”
Cô vặn cái bàn liều mạng bò đi phía trước, hướng tới đối diện Đàm Lam vươn tay xin giúp đỡ, tuyệt vọng đau đớn ánh mắt, làm tâm tình mỗi người nhìn phải đều run lên.
Trịnh Nghị túm cánh tay đem cô kéo lại, trở tay nghĩ cho cô một cái tát, nhìn đến trên mặt cô ngày hôm qua sưng đỏ, còn không có giảm bớt, cắn chặt răng nhịn xuống.
“Chớ chọc tôi tức giận! Hảo hảo để tôi thao, xem đề cho tôi, hôm nay giải không ra, tôi chính là sẽ không bỏ qua em, chỉ cần giải xong, tôi liền rút ra.”
Cô ô ô nghẹn ngào mà hít cái mũi, bị bắt dựa vào hắn ngực thượng, đôi tay run run cầm sách luyện tập, hắn một trên một dưới thọc vào rút ra, nghiêm túc nhìn đề mục, thanh âm đều đang run rẩy.
“Ngô, ô đề này. Muốn giải phải áp dụng công thức…… A, đau quá, đừng nhúc nhích cầu xin cậu, thật sự đau quá.”
“Ít nói nhảm!”
Bàn tay to hướng trên mông cô đánh ra, nhéo phía trước âm đế cho cô kɧoáı ©ảʍ, làm cô chảy ra càng nhiều nước da^ʍ, bằng không hắn cũng không chịu nổi, một lúc lại kẹp chặt hắn, cắn đến gắt gao, nếu không phải hắn ý chí thực tốt, sợ là đã sớm bắn ra đi.
Vân Tô Tô một tay cầm bút, trong miệng nghẹn ngào thanh âm, ân ân nha nha, muốn đem công thức liệt kê ra, nhưng bị hắn làm cho từ trên xuống dưới, liền bút cô đều cầm không xong, chữ số viết ra quanh co khúc khuỷu, như là hình vẽ ẩn hiện đường cong.
“Ô…… Dùng, dùng cái này, áp dụng vào bài trên, sau đó...,a a!”
Hắn hung hăng mà véo âm đế, nhướng mày cười.
“Tao bức chảy nước, không phải thực thoải mái sao? Thật là cái trời sinh dâʍ đãиɠ a.”
Cô ngồi ở trên người hắn,đùi mở rộng, thậm chí làm người đối diện cũng có thể thấy rõ dưới thân cảnh sắc giao hợp, Vân Tô Tô cảm thấy thẹn phẫn nộ đỏ mặt, nhưng cô hoàn toàn không có biện pháp, khóc cũng lợi hại hơn.
Trên bụng bị hắn đỉnh cắm gồ lên hình dáng một cái côn ŧᏂịŧ, cơ hồ muốn nứt vỡ bụng cô, hướng trong hung hăng mà chọc, dùng qυყ đầυ đỉnh phá miệng tử ©υиɠ, tư thế thâm nhập làm hắn có thể cung giao.
“Thật là khó chịu…… Ô thật là khó chịu, cứu cứu tôi!”
Hai quả trứng đánh lên hạ thân, thanh âm càng ngày càng vang, chung quanh tựa như một đám khán giả đứng xem, mắt không chớp mà nhìn một màn này, thậm chí đã nhịn không được nắm lên dươиɠ ѵậŧ chính mình dưới thân.
“Thao, thật mẹ nó da^ʍ mà!”
“Tao âʍ ɦộ kẹp thật khẩn a.”
Trịnh Nghị hướng trong hung hăng đỉnh tiến, “Tiếp tục a, như thế nào không làm bài? Tôi vẫn đang nghe đây, tiếp tục nói!”
Cô chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, dùng nét bút viết ra công thức xuống phía dưới, đem mặt trên con số chậm rãi áp dụng vào, ân ân nha nha giải thích.
“Cầu…… Cầu giá trị, giải ra kết quả, a ân, là, mười ba a……”
Hắn căn bản là không chú tâm nghe, chỉ lo hướng trong thọc vào rút ra, một bên Hứa Tân bắt được hắn cánh tay.
“Đã đến giờ,cô ấy trước mắt đã giải xong đề, nên đến lượt bọn tôi a”
Trịnh Nghị đình chỉ động tác, cười lạnh một tiếng, hung hăng mà bóp núʍ ѵú của cô, “Thật là học bá, vừa bị người ta thao mà vẫn có thể làm bài, tốc độ đều nhanh như vậy, em quả nhiên là cái trời sinh dùng để thao làm tiểu da^ʍ oa! Chờ lát nữa lại thao chết em!”
Phía dưới bị rút ra, Hứa Tân tiếp nhận thân thể của cô, cô giống như trôi nổi giữa không trung thân thể mềm như bông, tuỳ ý bọn họ đùa bỡn, vừa mới hư không hạ thân, thực mau bị cắm vào một cái cực đại côn ŧᏂịŧ khác, lấp đầy toàn bộ âʍ đa͙σ đang đói khát.
“Đến đây đi tiểu Tô Tô, còn có đề này.”
Hứa Tân vẫn như cũ cho cô đưa lưng về phía chính mình ngồi ở trên người hắn, một cái tay khác vờn quanh trước ngực, nắm lấy bộ ngực sưng đỏ của cô, ở trong tay chơi đùa vui vẻ vô cùng, ước lượng trọng lượng, cặρ √υ' sữa mềm mại ở trong không trung đong đưa.
Vân Tô Tô cầm lấy bút, còn chứa có bắt đầu viết, hắn côn ŧᏂịŧ liền thọc vào rút ra, làm cô ô ô xin tha.
“Không cần…… Không cần.”
“Tiểu huyệt ướt như vậy còn nói không cần? Rõ ràng cắn tôi thực chặt, thật là vật nhỏ thích khẩu thị tâm phi, huyệt da^ʍ thiếu làm, có phải hay không thao em không thoải mái a?”
Miệng cô vô lực xin tha không thành tiếng, biện pháp duy nhất chính là nhanh chóng giải cho xong cái đề trước mặt mới có thể giải thoát.
Nhưng cô đã quên, giải xong một đề này, còn có mấy người tiếp theo, trừ phi làm cho bọn họ đều bắn ra tới, nếu không cô cả ngày liền phải ở đây chờ đợi họ luân phiên thao làm, bất luận cô giải được bao nhiêu đề.
Tất cả mọi người mắt trông mong chờ, năng lực chính là, học bá không hổ là học bá, cho dù bị thao đề bài vẫn được giải xong với tốc độ nhanh nhất, cũng chỉ tầm năm sáu phút, nên một người còn chưa có thao thoải mái, trong nháy mắt liền phải thay người khác.
Cô thân mình như bay bổng, đầu óc không rõ rằng lắm, chỉ cảm thấy chính mình ở trong đám người qua lại thay đổi côn ŧᏂịŧ cắm, không biết cao trào qua bao nhiêu lần, trước mắt những bài tập đó xem đến hoa cả mắt.
“Thật là cái tao huyệt vạn năng a, qua lại bị cắm sướиɠ sao? Cảm thấy côn ŧᏂịŧ ai lớn nhất? Ai thao em thoải mái nhất, hả?”
Lam Đà bắt lấy vυ' cô hỏi.
Cô toàn bộ thân mình tê liệt ngã xuống ở trên bàn, thần sắc mê tình híp mắt, mông chu lên hướng hắn cắm vào rút ra, nức nở, “Đều…… Đều lớn, đều thoải mái, ô đều thật lớn.”
“A.” Lam Đà thấp giọng cười, đỉnh càng dùng sức, “Em còn biết người thao mình là ai sao, cũng khó trách, nhìn xem đem em thao qua một lượt đến đề đều không giải được, vậy phải làm sao bây giờ?.”
“Kia nếu miệng không thể giảng đề, cũng không thể nhàn rỗi a, mặt trên cũng có thể cắm, vậy để một người tới dùng đi.”
Vân Tô Tô vô lực rêи ɾỉ, cảm giác được có người nâng lên cằm cô, dùng hết toàn lực mà ngước mắt nhìn lại, phát hiện người trước mặt đúng là Đàm Lam, ở tính dục trước mặt, hắn không chút do dự kéo ra khóa kéo, đem du͙© vọиɠ đã nhịn một giờ, hung hăng mà chọc tiến vào cổ họng của cô.