Năm Nguyên Tội

Chương 1: Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи (hơi H)

Cô bị cưỡиɠ ɠiαи, cao trung lần tụ họp điên cuồng ấy, thế nhưng bị bạn học cùng lớp đem đến trên giường lớn trong phòng khách sạn, hung hăng mà làm.

Cho rằng nói dối say rượu là có thể tránh thoát, nhưng không nghĩ tới, chờ đến cô lại là ác mộng vĩnh viễn, một âm mưu cưỡиɠ ɠiαи.

Vân Tô Tô trời sinh tính tình mềm mại, đối với cô tất cả uy hϊếp, cô luôn là yên lặng trốn tránh không dám hé răng, đây cũng là nguyên nhân một số người luôn tìm tới cô khi dễ.

Cô coi như từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương cùng giáo dục của ba mẹ, khi lên cao trung đến thành phố lớn sinh sống, giọng nói cùng diện mạo của cô đều thuộc loại đáng yêu mềm mại, tính cách lại mềm yếu, mới có thể bị người ta dụ dỗ lừa gạt.

Cho nên hiện tại nhìn thấy bức ảnh lỏa thể của chính mình,cô bị dọa đến ngây người, động cũng không dám động.

Là ngày đó ở khách sạn bị người ta cưỡиɠ ɠiαи rồi chụp hình lại, cưỡиɠ ɠiαи cô không phải chỉ có một người, mà là rất nhiều, chính cô cũng không nhớ có bao nhiêu.

Trên ảnh chụp tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân phủ kín người cô, hơi thở thoi thóp mà nằm trên chiếc giường lớn, thân thể trắng noãn không có chỗ nào là lành lặn, tất cả đều là vết cào cùng dấu răng, phía dưới tiểu huyệt không một sợi lông đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trên mặt tái nhợt bị phun đầy chất dịch màu trắng dơ bẩn, trong miệng cũng chất lỏng ấy,mười mấy bức ảnh là các góc độ khác nhau,tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc đó, cả người cô như chết lặng.

Mà cô bây giờ, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia một cử động cũng không dám.

Đột nhiên, cửa sau phòng học bị kéo ra, truyền đến một trận tiếng cười vang của nam sinh.

Cô vội vàng đem ảnh chụp nhét vào ngăn kéo, quay đầu, trên mặt tái nhợt không mang theo một tia huyết sắc, chỉ ngơ ngác nhìn năm người bọn họ, ánh mắt quen thuộc lại mang đầy sợ hãi.

Nam sinh đi đầu híp mắt cười, mắt đào hoa chứa đầy âm mưu.

“Thì ra là ở đây, tìm được em rồi, Tiểu Vân Nhi.”

Sợ hãi, giãy giụa, cô cuộn tròn người lại.

Cô tránh ở phía sau chỉ có thể không ngừng khóc, vết thương đầy người, rũ xuống tóc mái trên trán, nước mắt dính dính vào khóe mắt, dùng đôi tay ôm lấy thân thể của chính mình, cắn đôi môi không còn chút máu, ánh mắt xin tha nhìn bọn họ, hai mắt đẫm lệ, không ngừng lắc đầu.

“Khóc cái gì?”

Trịnh Nghị túm lấy cánh tay non mịn của cô, đem cô kéo vào trong lòng ngực chính mình, dưới thân nóng rực côn ŧᏂịŧ phía sau hướng cô đỉnh, một cái tay khác vuốt ve trên cánh mông hồng nộn của cô một phen, phát ra tiếng cười nhẹ.

“Đã quên hai ngày trước ở dưới thân tôi kêu da^ʍ như thế nào? Không phải rất sướиɠ sao? Hôm nay lại tới thao một lần nữa được không ?”

“Không cần…… Buông tha tôi, cầu xin cậu…… Cầu xin các người, ô ô……”

“Hư.”

Ngón cái của hắn ấn xuống đôi môi cô, mắt đào hoa lộ ra vài phần không kiên nhẫn, từ tính thanh âm ở bên tai cô nói nhỏ.

“Chớ chọc chúng tôi không vui, bằng không liền hung hăng mà thao em, đem em thao chết!”

Hắn nói lời ác độc, làm cô rùng mình,sau lại nhướng mày, bộ dáng ôn nhu, “Bất quá chỉ cần em biểu hiện tốt, liền có khen thưởng, ai kêu Tiểu Vân Nhi lớn lên đáng yêu như vậy, chúng ta đều nhịn không được muốn làm em, thật không có biện pháp, đành phải cùng nhau thôi.”

Xem cô nước mắt đầy mặt, lại không đành lòng cười, “Phải ngoan, biết không? Không cần phản kháng.”

Phía sau bốn người không kiên nhẫn chờ, cởi ra quần áo thân thể trần trụi, bọn họ lộ ra bản tính nguyên thủy nhất, nhào lên giường lớn,chia ra bắt được đôi tay cùng hai chân của cô, làn da kiều nộn, làm cho bọn họ yêu thích không buông tay.

“Tô Tô ngoan, hôm nay lại làm một lần nữa, chỉ cần nghe lời, chờ lát nữa liền cho em ăn ngon.”