Con Rể Là Thần Y

Chương 11: Ngọc Bích trong suốt

Sùng Châu, thành Cổ Ngoạn.

Sùng Châu chỉ là một vùng nhỏ, nhưng vùng nhỏ này lại có tới mấy con đường, một vài cái thì có lịch sử mấy ngàn năm, vì vậy đương nhiên sản sinh ra nghề kinh doanh đồ cổ tương đối nổi tiếng.

Thành Cổ Ngoạn là một trong những điểm đến ở Sùng Châu, các bộ phim truyền hình ly kỳ đều được dàn dựng ở đây mọi lúc, chuyện chọn đồ bị lừa, chuyện mua đồ bị người ta lừa đảo, hoặc là trúng được giải thưởng lớn, cuộc đời muôn màu muôn vẻ, đều có thể tìm thấy ở nơi đây.

Tới cổng vào thành Cổ Ngoạn, bước xuống xe, Từ Ly đưa chìa khóa cho một người họ hàng nhà họ Từ đã đợi ở đây từ sáng sớm, nhà họ Từ cũng có đầu tư vào nơi này, đó là một cửa hàng đồ cổ tên là Tụ Bảo Trai, ngày thường phụ trách việc thu thập một vài thứ đồ tốt cho Từ Thái.

"Cô chủ, chúng ta trực tiếp đến cửa hàng sao? Hay là để tôi dẫn cô chủ dạo một vòng quanh thành Cổ Ngoạn này?"

“Anh thấy sao?” Từ Ly không thèm để ý tới người họ hàng kia, mà quay đầu nhìn Lâm Thần đang ở một bên mà hỏi ý kiến của anh.

Lâm Thần suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đến thăm Tụ Bảo Trai trước đi."

“Dẫn đường đi!” Từ Ly truyền đạt suy nghĩ của Lâm Thần sang cho người họ hàng kia.

Người họ hàng nhà họ Từ kia vẫn luôn sống và làm việc ở thành Cổ Ngoạn này, cho nên không hề quan biết Lâm Thần, nhưng nhìn thấy cô chủ nhà mình coi trọng Lâm Thần như thế, có lẽ anh ta cũng biết thân phận của Lâm Thần cao quý dường nào.

Vì vậy, không nói một lời mà cúi đầu dẫn đường, không lâu sau đã dẫn hai người họ đến cửa cửa hàng đồ cổ Tụ Bảo Trai được nhà họ từ đầu tư ở thành Cổ Ngoạn.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đồ này là đồ thật đấy, đây chính là bảo vật được gia đình tôi truyền lại qua biết mấy trăm năm rồi, mấy người dựa vào cái gì mà nói đây là đồ giả chứ?"

"Xin lỗi cô, mấy vị kiểm định viên bậc thầy chỗ chúng tôi đều đã xem qua vật này rồi, xác định đích thực là đồ giả, nhưng cũng có thể xem là thứ đồ giả bắt chước rất tinh vi, vì vậy Tụ Bảo Trai chúng tôi vẫn sẵn sàng ra giá để mua vật này..."

"Không thể nào! Không có một ngàn vạn, thì tôi tuyệt đối sẽ không bán vật này đi đâu!"

Vừa bước tới cửa Tụ Bảo Trai, thì mấy người Lâm Thần đã nghe thấy tiếng cãi vã từ trong vọng ra, ông chủ họ hàng với nhà họ Từ kia lập tức cau mày, suy nghĩ làm sao có thể để cô chủ nhà mình thấy những chuyện như vậy, nhỡ ảnh hưởng đến tâm trạng của Từ Ly và vị khách quý kia thì biết làm sao?

"Cô chủ, xin cô chủ đợi một chút, tôi đây sẽ đi sắp xếp cho các vị..."

“Không cần đâu, chúng ta cùng vào xem đi.” Từ Ly cũng không ngổ ngáo như vậy, hơn nữa, xảy ra chút tranh cãi ở cửa hàng đồ cũng là chuyện bình thường, cô ấy biết Lâm Thần không phải kiểu người hẹp hòi như vậy, không thể để tâm đến mấy chuyện này.

Người họ hàng nhà họ Từ nghe xong thì chỉ đành gật đầu đồng ý với tâm trạng bất an không chắc: "Vậy thì...vậy đi, xin mời cô chủ và vị khách quý đây cùng tôi vào trong tham quan Tụ Bảo Trai."

Lâm Thần gật gật đầu, đi theo sau Từ Ly bước vào Tụ Bảo Trai, đập vào mắt là những món trang sức có chút lộng lẫy và cổ kính, những chiếc kệ để đồ xung quanh đều được đặc biệt làm bằng gỗ Giáng Hương, chạm trổ rồng phượng, rất có ý cảnh.

Thứ quan trọng nhất vẫn là những món đồ cổ được trưng bày trên những kệ hàng này, đều tinh xảo như nhau, sau khi Lâm Thần nhìn lướt qua, thì có vài món bảo vật trị giá hơn ngàn vạn.

Đẳng cấp của những món đồ đặt trên kệ ở bên ngoài cũng không kém gì, có thể tưởng tượng được bên trong ẩn chứa biết bao nhiêu là bảo vật tốt, Tụ Bảo Trai này cũng thật xứng với cái tên của nó!

"Họ là ai vậy? Chẳng phải tôi đã nói qua rồi sao? Trong lúc chúng tôi bàn về việc buôn bán này thì đừng cho người khác vào..."

Vốn dĩ Lâm Thần không hề quan tâm chút nào đến tiếng tranh cãi vừa rồi, cho nên dù những người đó ngồi cách mình không xa, thì cũng không thèm để ý tới.

Nhưng bà chủ của bên có liên quan lại nói chuyện như vậy, điều này lại thu hút được sự chú ý của Lâm Thần, anh thực sự có chút tò mò không biết thứ tốt đẹp gì có thể khiến con người này lo lắng như vậy, chắc hẳn là vật ở đẳng cấp khác, huống hồ là đồ giả, dù là đồ thật, thì Lâm Thần cũng không quan tâm nhiều!

Có điều không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì sửng sốt, chỉ cần nhìn thoáng qua, sự chú ý của Lâm Thần đã bị một viên ngọc lục bảo trên bàn thu hút.

"Đây là...Ngọc bích trong suốt?"

"Ngọc bích trong suốt? Đó là cái gì vậy?" Từ Ly nãy giờ luôn chú ý đến động tác của Lâm Thần giống như một diễn viên phụ vậy.

Lâm Thần lên tiếng giải thích: "Ngọc bích trong suốt, là một loại ngọc bích có trữ lượng vô cùng quý hiếm, vì nguyên nhân về đặc thù tính chất, nó là loại ngọc bích yêu thích nhất của các bậc thầy điêu khắc ngọc bích thời cổ đại, viên ngọc bích trong bảo tàng Kinh Đô còn tồn tại, hiện tại có giá trị thị trường vào khoảng một tỷ!"

"Cái gì? Chỉ là một viên ngọc bích mà trị giá một tỷ sao?" Từ Ly sửng sốt, sau đó nhìn sang viên ngọc bích trên bàn kia, ánh mắt không tránh khỏi có chút nóng rực.

Cũng kinh hãi không kém cô ấy còn có người sở hữu của viên ngọc bích này, là một cô gái có vẻ trạc ngoài hai mươi, ăn mặc lôi thôi, xuề xòa, không nhìn thấy thân hình đâu, đội một chiếc mũ đen, còn đeo một chiếc khẩu trang, rõ ràng là không muốn để người khác nhận ra cô ta vậy.

Lúc này, cô ta vô cùng kích động mà đứng dậy nhìn Lâm Thần rồi hỏi: "Những gì anh vừa nói có thật không? Viên ngọc bích này của tôi thật sự đáng giá một tỷ sao?"

"Không phải, ý tôi là viên ngọc bích được cất giữ trong bảo tàng Kinh Đô trị giá một tỷ kia, đó cũng là bởi vì viên ngọc bích trong suốt đó đã được qua tay của bậc thầy điêu khắc ngọc bích bậc nhất thế giới, vô tiền khoáng hậu, Lâm Tứ Hải điêu khắc mà thành!"

"Lâm Tứ Hải? Lâm Tứ Hải!"

Tất cả mọi người có mặt đều đã từng nghe qua tên của vị bậc thầy này, nhưng họ không quá ngạc nhiên đến mức như vậy, nhưng Từ Ly thì khác, bởi vì cô ấy biết được Lâm Thần, đương nhiên cũng liên tưởng đến mối liên hệ có thể có giữa Lâm Tứ Hải này và Lâm Thần, nhưng mà họ “Lâm” này thực sự rất hiếm khi thấy!

“Lâm Tứ Hải là tổ tiên của anh sao?” Từ Ly rất kinh ngạc về chuyện này.

Tất cả những người có mặt hễ hiểu biết một chút về ngọc bích đều biết danh tiếng của Lâm Tứ Hải nổi tiếng biết bao trong giới ngọc bích.

Vì vậy, sau khi Từ Ly nói những lời này, thì những lão già vênh váo kiêu ngạo trước đó liền im lặng trong chốc lát.

Tuy nhiên, Lâm Thần lại không có ý định sử dụng một vị tổ tiên dòng họ Lâm đã qua đời không rõ bao nhiêu năm của mình để diễu võ dương oai.

Lâm Thần chỉ muốn cho cô gái kia biết rằng không phải mỗi viên ngọc bích trong suốt nào cũng đều đáng giá nhiều tiền, giống như viên ngọc trong tay cô ta, còn phải trong buổi đấu giá mới có thể đạt được cái giá một ngàn vạn.

"Chỉ có đồ bỏ đi như anh mới hiểu được mấy thứ này?"

Ngay khi mọi người ở đây cảm thấy ngạc nhiên vì câu nói của Lâm Thần là Lâm Tứ Hải là tổ tiên của anh, thì một giọng nói bất hòa đột nhiên truyền đến vào tai mọi người.

“Giang Thiên, sao anh lại đến chỗ này?” Lâm Thần và Từ Ly có chút kinh ngạc nhìn nhau.

Tuy nhiên, họ đã sớm phát hiện ra rằng không chỉ có Giang Thiên đến, mà Giang Ngưng và Vương Mai cũng đã đi theo, điều này khiến làm cho Lâm Thần có chút đau đầu.

Hôm nay lại hiếm thấy Từ Phong đi theo bám đuôi sau lưng Giang Ngưng, có lẽ là bởi vì cánh tay còn chưa được thu lại, Lâm Thần mà hành động thì cũng không có cách dễ dàng hồi phục như vậy.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Giang Ngưng nhìn thấy Lâm Thần, đồng thời cũng nhìn thấy Từ Ly đang ở bên cạnh anh, ánh mắt vốn dĩ sáng láng lại trở nên mờ mịt.

"Có chút chuyện ..." Lâm Thần vẫn ôn hòa với Giang Ngưng như vậy, nhưng luôn có người không muốn thấy Giang Ngưng nói chuyện với Lâm Thần.

Vì vậy, Lâm Thần còn chưa nói xong, thì Giang Thiên đã cắt ngang nói: "Cái gọi là có chút chuyện của anh chính là ở bên cạnh người phụ nữ khác sau lưng chị tôi sao?"