“3 người…” Thái Thành Tể xếp khoảng 10 tấm ảnh ra bàn thẩm vấn: “Trương Lương… Từ khi anh bị bắt vào tù đến khi bị thương được phép chấp hành án ngoài nhà tù là sáu năm, phần lớn trong khoảng thời gian này Bùi Toa Toa đều sống và làm việc ở thành phố Giang Nguyên, mà 3 vụ gϊếŧ người này cũng chưa tìm ra được hung thủ, anh muốn nói là lúc trong tù anh vượt ngục ra gϊếŧ người à?”
Đáp lại anh ta là sự im lặng đến nghẹt thở.
Tô Ngôn nắm góc áo Thái Thành Tể, anh ta quay đầu nhìn cô suy nghĩ chốc lát rồi đến ngồi cạnh Hạng Dương, để cô một mình đứng đối mặt với Trương Lương.
Cô bỗng cười một tiếng, khuôn mặt vốn thanh tú dễ nhìn lại càng thêm sinh động: “Trương Lương, anh làm vậy là vì cái gì? Mặc dù chúng tôi không lý giải cụ thể được mối quan hệ giữa anh và Bùi Toa Toa, nhưng cô ta đột nhiên bỏ rơi anh, anh còn không hiểu sao?” Tô Ngôn khẽ chồm người lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng: “Anh đã trở thành “con rơi” của Bùi Toa Toa rồi.”
“Cô nói bậy!” Trương Lương đã gần 30 tiếng không chợp mắt, lại bị những tấm ảnh kia là rối loạn tâm trí, hắn vô thức thốt lên. Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã thấy biểu cảm trên mặt Tô Ngôn tựa như đang cười, dù kịp im miệng nhưng ít nhiều vẫn tiết lộ ra một manh mối cho cảnh sát, câu trả lời vừa rồi chính là sự đồng ý trong tiềm thức của Trương Lương về mối quan hệ với Bùi Toa Toa.
“Vị cảnh sát này, các người làm cảnh sát nói chuyện phải có căn cứ! Tôi và Bùi Toa Toa không có quan hệ nào cả, tất cả đều do các người tự đoán mò.” Hắn ta muốn sửa lại những lời vừa thốt ra mới nãy: “Mỗi lần thẩm vấn đều được ghi hình lại đúng không? Cẩn thận tôi tố cáo các người ác ý dẫn dụ và tra tấn nghi phạm đó.”
“Ồ.” Tô Ngôn mặt không chút biểu cảm đáp lại, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm những tấm ảnh trên mặt bàn: “Vậy ra anh Trương là muốn nói với tôi rằng những vụ án xảy ra ở thành phố Giang Nguyên đều là do Bùi An gây ra sao? Nhưng căn cứ vào khẩu cung của anh trước đó, sau khi anh ra tù trở về thôn Đại An mới quen biết Bùi An rồi bắt đầu hợp tác gây án, anh giải thích chuyện này sao đây?” Cô bắt được một điểm liền bám theo.
Trên trán Trương Lương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, song hắn vẫn mạnh miệng: “Ai biết được, có lẽ là vì Bùi An thấy được kiệt tác trước đó của tôi, muốn mô phỏng lại? Như vậy càng chứng tỏ hai chúng tôi trời sinh là tri kỷ!”
Đúng vậy, rất nhiều kẻ gϊếŧ người hàng loạt trên thế giới có người hâm mộ, những kẻ đó thậm chí còn bắt chước lại hành vi gây án để bày tỏ lòng sùng bái với thần tượng. Tất nhiên đó đều là những trường hợp “danh chấn thiên hạ”, sau khi bị bắt cảnh sát mới công bố ra ngoài về chi tiết gây án, nhờ vậy mà những kẻ đó có thể học được 7, 8 phần. 3 vụ án của Trương Lương vẫn chưa kết án, thậm chí còn chưa được xếp vào án gϊếŧ người hàng loạt, cảnh sát tất nhiên sẽ không công bố chi tiết, làm sao có chuyện bắt chước?
“Vậy thì hai người quả thật rất ăn ý.” Tô Ngôn tùy tiện rút một tấm ảnh ra từ đống ảnh trên bàn, là tấm ảnh chụp phần tay người chết, cô chỉ vào vị trí lỗ kim trên cánh tay: “Ngay cả vị trí lỗ kim cũng không lệch chút nào, nhưng trong vụ án đầu tiên ở thành phố Giang Nguyên vết thương ở gáy nạn nhân vụng về như vụ đầu tiên của anh vậy. Theo tôi, có vẻ như ai đó trong lúc anh vào tù… đã rời bỏ anh.”
Cơ mặt Trương Lương không khống chế được mà co rúm lại.
Tô Ngôn lại rút ra ba tấm ảnh khác, trực tiếp đẩy tới trước mặt khiến hắn không muốn xem cũng không được: “Anh Trương, anh nhìn quần áo trên người 3 người chết mặc đi, kiểu dáng rất đẹp đó. Anh phải biết, thẩm mỹ của một người sẽ không dễ thay đổi.”
“Anh có bao giờ nghĩ tại sao trên thế giới này chỉ có mình anh đối xử với cô ta tốt như vậy, có thể giúp cô ta hoàn thành khát vọng sâu trong nội tâm, vậy mà cô ta lại lựa chọn rời bỏ anh không?” Lời nói của cô càng thêm sắc bén, không chút lưu tình: “Đó là vì anh đã biến thành một tên phế vật, phế vật vô dụng, thậm chí còn lại một tên phế vật khiến cô ta phải tự tay làm tất cả! Đời này của anh chỉ có thể trốn trong thôn Đại An, thân thể phải nhờ người khác chăm sóc, anh không thể giúp cô ta vứt xác, cũng không có năng lực tìm cho cô ta một người thay thế! Để tôi đoán một chút nhé… Hai nạn nhân ở thôn Đại An, Chung Ngọc và Nghê Duyệt, đều do Bùi Toa Toa tự chọn đúng không?”
“Anh còn ôm mối ảo tưởng đó làm gì nữa? Sự thật là cô ta lợi dụng anh, thành công giải quyết Bùi An rồi thì cũng bỏ rơi anh, từ nay về sau cô ta không còn liên can gì nữa, sau đó đi tìm người đồng phạm khỏe mạnh cường tráng ở thành phố Giang Nguyên! Anh nghĩ họ sẽ đi đâu? Trước đây mạng lưới của hệ thống an ninh công cộng chưa được mở rộng mới có thể cho cô ung dung gây án ngoài vòng pháp luật, nhưng giờ đã khác rồi. Tôi nghĩ chắc họ sẽ cùng nhau du lịch vòng quanh thế giới chăng?”
Tô Ngôn vòng qua bàn thẩm vấn đi tới bên cạnh Trương Lương, hơi cúi người ghé sát tai hắn khẽ nói: “Còn anh, lần này cũng không phải là đánh nhau gây thương tích nữa rồi, cho dù anh có là người tàn tật đi chăng nữa thì đây cũng là 5 mạng người, sớm sẽ bị phán tử hình thôi. Lúc anh bị tử hình thì họ đang vu vi ở đâu nhỉ? Tỉnh H? Tỉnh X? Dù đi đâu cũng không liên quan gì tới anh nữa, Bùi Toa Toa cũng sẽ rất nhanh quên đi rằng đã từng có người như anh ở bên cạnh cô ta. Anh… bị bỏ rơi rồi.”
“Không có!!! Con mẹ nó, tất cả đều là nhảm nhí! Nhảm nhí! Từ lúc cô ấy còn nhỏ ông mày đã ở bên cạnh, không một ai có thể thay thế tao, không một ai!!!” Mắt Trương Lương đỏ bừng như chảy máu, đột nhiên vươn tay muốn túm lấy cổ cô, miệng điên cuồng la hét.
Tô Ngôn nhanh chóng lách người thoát khỏi, vì hai tay đối phương đang mang còng tay, hoạt động cũng bị hạn chế, thêm nữa nửa người dưới đã bại liệt nên mất đà mà ngã sấp xuống đất. Lúc ngã xuống hắn tựa hồ không còn cảm nhận đau đớn nữa, chỉ dùng ánh mắt muốn ăn thịt người hung hăng trừng Tô Ngôn: “Tao muốn gϊếŧ mày, tao muốn gϊếŧ chết mày!!!”
Thái Thành Tể và Hạng Dương thấy xảy ra chuyện liền lao đến, một người kéo Tô Ngôn ra, một người khống chế Trương Lương đang nằm dưới đất.
Hạng Dương kéo Tô Ngôn ra khỏi phòng thẩm vấn, chân mày nhíu chặt, giọng điệu không chút khách khí: “Lá gan em cũng quá lớn rồi!!!” Thậm chí anh ta còn có chút sợ hãi, mặc dù biết sinh viên chính quy từ trường cảnh sát sẽ không như nữ sinh trói gà không chặt bình thường, nhưng vừa rồi thật sự quá nguy hiểm rồi: “Chỉ là thẩm vấn thôi mà, em cứ từ từ không được sao? Sao lại ép hắn tới mức này! Em phải biết nếu là hắn là người bình thường thì lúc nãy em có thể bị thương, thậm chí mất mạng đấy. Em đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Mặc dù đội trưởng Giang cho phép em chính thức tham gia điều tra vụ án này, nhưng tôi tin anh ấy sẽ không đồng ý với cách này của em.” Anh ta có thể hiểu cô là sinh viên mới ra trường nên trong lòng có ý muốn theo đuổi chính nghĩa mãnh liệt, nhưng chỉ có kẻ già đời như họ mới biết được làm ngành này chuyện bảo đảm chính mình an toàn mới là điều tiên quyết, nếu mất mạng rồi thì lấy gì bảo vệ quốc gia, phục vụ nhân dân?
“Anh Hạng, là tôi sai rồi.” Tô Ngôn rất ranh mãnh, nhanh chóng nhận sai với thái độ thành khẩn làm người ta không còn lời nào để nói: “Tôi cũng quá hấp tấp rồi, nhưng nếu đúng như chúng ta dự đoán thì Bùi Toa Toa có thể rời khỏi thôn Đại An bất cứ lúc nào, đến lúc đó chúng ta muốn tìm cô ta coi như khó như lên trời!” Cả nước rộng như vậy, đối phương lại là một kẻ gian xảo, có kinh nghiệm phản trinh sát nhiều năm, như vậy chẳng phải là cá về biển lớn, mặc sức vẫy vùng sao?
Hạng Dương thấy hơi nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ có thể thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ vai cô: “Nói thật thì em cũng không sai.” Anh ta đã cũng đấu cùng Trương Lương một thời gian, trong thâm tâm cũng biết hắn cứng miệng tới cỡ nào, chỉ có một màn náo loạn hôm nay mới thật sự thu được kết quả.
“Qua bên kia ngồi chút đi, từ từ bình tâm lại.” Hạng Dương chỉ vào khu nghỉ ngơi bên cửa sổ cách đó không xa, sau đó tự mình đốt một điếu thuốc đứng ở cửa sổ nhỏ xem tình huống bên trong.
Tô Ngôn vốn muốn nói mình không hề sợ, thật ra phản ứng này của Trương Lương vốn nằm trong dự liệu của cô, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cô chỉ lên tiếng đáp lại rồi lẳng lặng đi qua chỗ ngồi.
Tất nhiên Hạng Dương rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù hơi bốc đồng một chút nhưng tính tình vẫn khá tốt, thanh niên trẻ tuổi mà… Làm sao có thể không xúc động đây? Anh ta thậm chí còn bắt đầu nhớ lại mình lúc mới tham gia công tác, khóe miệng hơi cong lên.
Vài phút sau lúc Hạng Dương sắp rút ra điếu thuốc thứ hai thì Thái Thành Tể bỗng kéo cửa thò đầu ra, biểu cảm phức tạp nhìn Hạng Dương rồi lại nhìn Tô Ngôn đang ngồi bên cửa sổ, sau đó nói: “Tôi cảm thấy chắc là phải điện thoại gọi đội trưởng Giang về rồi.”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Hạng Dương vội vàng dập điếu thuốc trong tay, đi đến nhìn vào.
“Không phải.” Thái Thành Tể nuốt nước bọt, miệng hơi đắng: “Trương Lương nói hắn quyết định tố cáo Bùi Toa Toa!”
!!!
…
Giang Ly rất nhanh về tới, trong vòng nửa tiếng đã khí thế hừng hực bước ra khỏi thang máy. Lúc Tô Ngôn theo sau anh vào lại phòng thẩm vấn thì Trương Lương đã không còn bộ dạng điên cuồng kia nữa, thay vào đó, hắn bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Ôi? Em gái, em nói có lạ không? Hắn bị em kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên đành chịu buông bỏ sao?” Thái Thành Tể bước đến dựa vào tường bên cạnh chỗ Tô Ngôn ngồi, nhỏ giọng thầm thì: “Không hổ là con chó trung thành của Bùi Toa Toa, con mẹ nó, đúng là loại người thích khổ da^ʍ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải em nói kẻ phục tùng sẽ không phản bội người điều khiển sao?”
“Không phải phản bội đâu… Hắn ta chỉ là không chấp nhận được chuyện bên cạnh Bùi Toa Toa có một người thay thế được hắn. Không chỉ người điều khiển có ham muốn chiếm hữu với kẻ phục tùng, thật ra ham muốn chiếm hữu của Trương Lương đối với Bùi Toa Toa còn đáng sợ hơn gấp bội. Có một câu anh Thái chắc cũng đã nghe qua: “Ăn không được phá cho hôi”*.” Tô Ngôn nhỏ giọng đáp lại.
(*) Bản gốc: 得不到就毁掉 nghĩa là nếu không có được thì phá hủy nó để không ai có được.
Tôi yêu em đến vậy, sao em có thể có người khác được? Chuyện đó không quan trọng, em có người khác cũng không sao, nhưng em nhất định phải thuộc về tôi, trên thế giới này trừ tôi ra không ai có thể cho em điều em muốn, vậy nên cùng đi chết với tôi đi.
Tô Ngôn vốn đã sớm thấu hiểu được tâm lý của Trương Lương, cô mím môi cúi đầu nhìn chằm chằm vào cây bút trên tay nhưng toàn bộ sự chú ý lại dồn vào hướng bàn thẩm vấn.
“Bắt đầu nói từ lần đầu tiên anh và Bùi Toa Toa gây án đi.” Giang Ly ra hiệu cho Hạng Dương bên cạnh bắt đầu ghi chép, thản nhiên hỏi.
“Khi đó Toa Toa đã chuyển tới thành phố, tôi vì cô ấy cũng vào thành phố làm công.” Vẻ mặt Trương Lương trở nên dịu dàng đến lạ thường: “Sau khi kiếm được tiền tôi thường xuyên đưa cô ấy đi ăn những món cô ấy thích. Bỗng nhiên có một ngày cô ấy chỉ vào một nhân viên trong cửa tiệm nói: Trương Lương, em muốn cô…”
Cộc, cộc, cộc!
Giang Ly gõ ngón tay xuống mặt bàn 3 cái, cắt ngang hồi tưởng của hắn: “Trương Lương, nghe kỹ lời tôi nói, tôi muốn bắt đầu từ lần đầu tiên hai người gây án.”
Hạng Dương và Thái Thành Tể kỳ quái nhìn vẻ mặt trầm tĩnh như nước của Giang Ly, trong lòng không hiểu, Trương Lương đang nói về người bị hại đầu tiên mà, nghề nghiệp khi còn sống của cô ấy là nhân viên trong cửa hàng fastfood, đâu có gì sai.
Tô Ngôn ngẩng đầu lên, bỗng mở to mắt nhìn gáy của Giang Ly, lộ ra biểu cảm đã hiểu.
“…” Trương Lương bị cắt lời, cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía Giang Ly, sau một lúc lâu mới cười lạnh một tiếng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Anh biết rất rõ.” Giang Ly móc điện thoại ra, tìm một tấm ảnh sau đó tùy tiện ném lên mặt bàn, sau khi thấy biểu lộ sửng sốt của Trương Lương mới nói tiếp: “Hay là anh nói một chút về việc mẹ của Bùi Toa Toa làm thế nào mà chết đi?”
Hạng Dương và Thái Thành Tể đều đứng dậy nhìn màn hình điện thoại di động trên bàn, Tô Ngôn cũng đứng lên nhìn thoáng qua, thấy tấm ảnh đó có hơi quen mắt, hình như là vật chứng tìm ra trong nhà Bùi An. Vốn dĩ nó nằm trong một album ảnh cũ, Bùi Toa Toa lúc đó mới học tiểu học, người phụ nữ đứng cạnh Bùi An trạc tuổi 20, cười rất dịu dàng.
“Tôi đã đến đồn công an để tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Lý Vân Hương, mẹ Bùi Toa Toa. Bà ấy được vớt lên từ dưới nước, phần gáy có vết thương, nguyên nhân chết là chết đuối.” Giang Ly lạnh lùng nói: “Khéo thật, cả ba và mẹ đều bị chết đuối. Tổn thương ở gáy ban đầu được phán đoán là do rơi xuống đυ.ng phải đá ngầm dưới nước…”
Hai tay Trương Lương đặt trên đùi chậm rãi nắm chặt lại.
“Hơn 20 tuổi, giới tính nữ, tóc dài, chiều cao cũng ở trong phạm vi… Lại xem bức ảnh này, quần áo Lý Vân Hương mặc trên người cũng là phong cách tươi sáng, đúng là khiến người ta sáng mắt.” Giang Ly lướt vài cái trên màn hình, bên trong có vài tấm ảnh, có thể nhìn ra Lý Vân Hương đa phần đều mặc váy hoa, áo sơ mi và váy dài.
Nói như vậy thì… Bọn người Thái Thành Tể hơi sốc, nạn nhân đầu tiên của Bùi Toa Toa lại là mẹ mình sao? Sau đó cô ta lại lấy Lý Vân Hương làm hình tượng mẫu để lựa chọn nạn nhân tiếp theo?
Gϊếŧ một nạn nhân giới tính nữ sau đó lại lấy quần áo hóa trang người đó thành mẹ mình, điều này cho thấy trong lòng Bùi Toa Toa vẫn luôn tái diễn lại việc gϊếŧ chết mẹ mình, hết lần này đến lần khác.
“A… Ha ha… Ha ha ha ha…” trong phòng thẩm vấn yên tĩnh, Trương Lương cười lạnh bắt đầu trở thành cất tiếng cười to, cười đến chảy nước mắt, sau vài giây lại bỗng im bặt tiếng cười, ánh mắt thâm trầm độc ác: “Như vậy thì đã sao, thì đã sao? Hả?”