Vo gạo cho vào nồi nấu, bật cơm xong, Lâm Lạc mở tủ lạnh tính xem làm món gì.
Kết quả vừa mở cửa tủ lạnh, Lâm Lạc sốc.
Bởi vì nguyên liệu trong tủ lạnh nhà Tinh Ngộ, rất nhiều thứ cậu chưa từng thấy qua, tất nhiên cũng không biết làm.
Trước đây trong nhà không có tiền, ăn cũng là thứ bình thường nhất.
Sau khi có tiền lại ăn ở canteen trường.
"Đây......đều là những cái gì?" Lâm Lạc lấy ra vài thứ mình không nhận ra, quan sát một chút.
Sau đó lựa chọn bỏ cuộc.
Cậu quyết định chọn thức ăn mình biết để làm.
Rửa sạch, thái thức ăn, sau đó cho vào nồi xào, động tác của Lâm Lạc thành thạo, hiển nhiên là thường nấu ăn.
Bố mẹ Tinh Ngộ đều không biết nấu ăn, thức ăn trong nhà đều là mời bảo mẫu làm.
Sau khi Tinh Ngộ lớn lên chuyển ra ngoài sống một mình, bình thường là mời người nấu ăn, ngẫu nhiên cũng thử tự mình xuống bếp, có điều trù nghệ anh rất bình thường, chỉ giới hạn ở trạng thái mình đói không chết.
Bởi vì thời gian không sớm nữa, Lâm Lạc lo lắng Tinh Ngộ đói, vì vậy nấu đều là món ăn đơn giản lại ngon, không có phức tạp.
Trứng chưng, thịt xào, rau xào xì dầu, cộng thêm canh cà chua trứng gà.
3 món một canh, mặn nhạt phối hợp, cơm đã nhảy xong.
Lâm Lạc gọi Tinh Ngộ tới bưng thức ăn.
Bưng thức ăn tới trên bàn ăn, Lâm Lạc đưa cho Tinh Ngộ đôi đũa.
"Thử xem" Lâm Lạc nói "Trong tủ lạnh của anh có vài nguyên liệu em chưa thấy qua, không biết làm liền làm vài thứ bình thường, nhưng mùi vị có lẽ vẫn là khá ổn."
"Xem xem trù nghệ của em như thế nào."
Lâm Lạc mong đợi nhìn đối phương.
Trong đầu nhảy ra một câu: Muốn nắm bắt trái tim người đàn ông thì trước phải nắm lấy dạ dày của anh ta — Nhưng Lâm Lạc đoán chừng bản thân vẽ tới vẽ lui thì không rảnh nấu cái gì ăn, lúc không vẽ còn có thể.
Lúc Lâm Lạc vẽ tranh, đừng nói nấu ăn, ăn cơm đi ngủ đều không quan tâm.
Tinh Ngộ thử một thìa trứng chưng, hấp rất trơn mềm, rót chút xì dầu, rắc chút hành lá, lại không cho quá nhiều gia vị, cũng không có phương thức nấu nướng phức tạp bao nhiêu, lại rất hợp khẩu vị.
Tinh Ngộ cười: "Rất ngon."
Lâm Lạc cười nói: "Hôm nay thời gian gấp, sợ anh đói, vì vậy thức ăn làm đều tương đối đơn giản."
"Anh nếu như muốn ăn, ngày khác em lại làm cho anh cái khác."
"Được" Tinh Ngộ đồng ý "Vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ."
Lâm Lạc mím môi cười rộ lên, nấu ăn là thứ yếu, chủ yếu là còn có thể lại tới nhà Tinh Ngộ.
Lâm Lạc cảm thấy mình cách Tinh Ngộ càng ngày càng gần rồi.
Ăn cơm tối xong, bát đũa bỏ vào máy rửa bát, Lâm Lạc bèn giục Tinh Ngộ mang cậu lên tầng đi phòng sưu tầm, xem tác phẩm sưu tầm của anh.
Tinh Ngộ một mình ở một căn biệt thự, rất nhiều phòng đều trống.
Tầng hai mở một phòng sưu tầm diện tích rất lớn, đặc biệt dùng để bày tranh Tinh Ngộ sưu tầm.
Đương nhiên, tác phẩm sưu tầm của Tinh Ngộ cũng không chỉ giới hạn ở tranh, còn bao gồm đồ cổ đồ sứ, bảng chữ mẫu cùng với các loại điêu khắc.
Vừa đẩy cửa bước vào, Lâm Lạc liền đối diện với tác phẩm sưu tầm đầy phòng chấn động.
Đồ vật bên trong thật sự là bày la liệt, đáp ứng không xuể.
Có tác phẩm của danh gia như Lâm Lạc, Cảnh Vân, cũng có một ít nhà nghệ thuật mà Lâm Lạc hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Trong đó có bức tranh treo ở vị trí tương đối dễ thấy, đó là một bức tranh siêu tả thực.
Trên tranh là một người thiếu nữ mặc áo len dệt màu be, tác giả tới lông nhung trên áo len cũng đều vẽ rõ rõ ràng ràng, nhìn trông giống như bức ảnh được in ra.
Tác giả lại là người Lâm Lạc chưa từng nghe qua.
"Đây là ai?" Lâm Lạc dừng chân trước bức tranh.
"Một hoạ sĩ tôi đã từng giúp đỡ." Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc sớm đã biết Tinh Ngộ trợ giúp không ít hoạ sĩ, có chút ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới anh còn sẽ thưởng thức tác phẩm như thế này."
Tinh Ngộ cười nói: "Tác phẩm của cậu ta rất có sức sống."
Thiếu nữ trong tranh có khí tức xanh tươi cơ hồ phá tan vải vẽ tranh, tới người xem cũng sẽ bị cảm hoá.
Lâm Lạc không tỏ rõ ý kiến.
Cậu không có cảm giác gì với chủ nghĩa siêu tả thực, tác phẩm như thế này và tranh ảnh có gì khác biệt? Nhà nghệ thuật lại có thể từ trong tác phẩm như thế này truyền tải ra cái gì?
Mà Tinh Ngộ còn khen cậu ta vẽ tốt, treo tranh của cậu ta ở vị trí bắt mắt như vậy.
Đương nhiên, C vị vẫn là "Biển" của bản thân.
Lâm Lạc đi tới trước tác phẩm của mình, ngẩng đầu nhìn xem.
Tác phẩm không hài lòng, Lâm Lạc sẽ không bán ra, phần lớn sẽ huỷ thi diệt tích.
Bày ở nơi này, trên cơ bản đều là tác phẩm Lâm Lạc tương đối hài lòng.
Nhưng thời gian qua đi nhiều năm nhìn lại, Lâm Lạc phát hiện bản thân lại có cách nhìn khác với tranh từ trước đây.
Cậu của bây giờ tới vẽ một bức tranh giống hệt sẽ cho ra hiệu quả khác.
"Anh thích Lâm Lạc như thế à?" Đáy lòng Lâm Lạc có chút đắc ý hỏi.
"Mười lăm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy tranh của anh ấy liền thích."
Tinh Ngộ lấy ra đồng hồ bỏ túi đó của mình, mở ra, bên trong là ảnh của Lâm Lạc, tóc quăn tán loạn, ánh mắt không kiên nhẫn, khoé môi ép xuống, đó là bộ dạng Lâm Lạc khi còn sống.
"Tôi vốn dĩ muốn đi gặp anh ấy." Tinh Ngộ nói "Đáng tiếc không thấy được."
"Tại sao?" Lâm Lạc kéo chiếc ghế chân cao, ngồi trước mặt Tinh Ngộ.
Trong phòng sưu tầm mở đèn sáng, ngoài cửa sổ là đêm tối đen ngòm, gió thu cuối mùa gào thét thổi qua, lá thu xoay tròn rơi xuống.
Nhiệt độ hạ thấp, một tia gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, Lâm Lạc rùng mình một cái.
"Lúc đó tôi muốn đi thành phố Vân Hải tìm anh ấy, nhưng tuổi quá nhỏ, mẹ tôi không cho tôi đi, nói bên ngoài không an toàn." Tinh Ngộ nói.
"Vậy tìm bạn bè hoặc người lớn đi với anh."
Lâm Lạc bỗng nhiên cũng nghĩ, nếu như mười năm trước Tinh Ngộ tới thành phố Vân Hải gặp được cậu sẽ như thế nào?
Tinh Ngộ của mười năm trước là bộ dạng gì?
Lúc đó tuổi anh quá nhỏ, bản thân chắc chắn sẽ không thích anh, ít nhiều không phải là kiểu thích bây giờ.
15 năm trước, Lâm Lạc 25, mà Tinh Ngộ mới 13.
"Tôi từng thử rồi, nhưng bà ấy không cho phép." Tinh Ngộ bất đắc dĩ "Tôi không phải nói qua rồi à, bà ấy luôn coi tôi là đứa trẻ 3 tuổi."
"Nếu như anh gặp được anh ấy, anh muốn nói cái gì?" Lâm Lạc lại hỏi.
Tinh Ngộ hơi ngẩng đầu nhìn về tác phẩm của Lâm Lạc treo trên tường, bức "Biển" đó.
Đây không phải là tranh Lâm Lạc, nhưng nó lại là tranh Lâm Lạc, ít nhất, Tinh Ngộ có thể từ trong bức tác phẩm này nhìn ra hình bóng Lâm Lạc, anh ấy sống trong bức tranh này.
Điều này khiến anh cảm thấy kì quái đồng thời lại ôm loại cảm tình phức tạp nào đó với nhóc lửa đảo lấy tác phẩm mô phỏng làm thành tác phẩm thật trước mặt này.
"Không biết" Tinh Ngộ nói "Năm đó có lẽ là có rất nhiều lời muốn nói đi, bây giờ không nhớ lại được tâm tình lúc đó."
"Chỉ là muốn gặp anh ấy, nói cho anh ấy tôi rất thích tranh anh ấy, bảo anh ấy nhất định phải tiếp tục kiên trì vẽ tranh."
Tinh Ngộ cười, cúi đầu xuống: "Nhưng bây giớ nếu như anh ấy còn cũng không cần thiết nghe những lời này của tôi đi, bây giờ nhiều người thích tranh của anh ấy như thế."
Không, anh ấy cần.
Lâm Lạc nhìn cô đơn trên mặt Tinh Ngộ, đột nhiên có chút buồn.
Cậu nghe thấy rồi, hơn nữa rất vui mừng.
Chỉ là anh sẽ không biết.
Lâm Lạc bỗng nhiên có chút cảm giác vận mệnh trêu ngươi.
Tinh Ngộ thích tranh của cậu như thế, muốn gặp cậu mà bản thân đứng trước mặt anh ấy, anh ấy lại không biết, mình cũng không thể nói.
"Thế nhưng anh chỉ nhìn qua tranh của anh ấy, tại sao lại có chấp niệm sâu như thế?" Lâm Lạc tiếp tục hỏi "Vài bức tranh mà thôi, cần phải chấp nhất thế à?"
Lời này của Lâm Lạc có chút mạo phạm.
Nhưng cậu chỉ là thật tâm biểu thị hoài nghi của mình.
Nhưng Tinh Ngộ cũng không vì thế mà tức giận, mà là nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:
"Không biết."
"Chỉ là muốn làm thế mà thôi."
"Tranh của anh ấy khiến tôi rất tò mò, tôi nghĩ, nếu như tôi gặp được anh ấy, chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành bạn rất thân."
Mới không phải là bạn, Lâm Lạc nghĩ, em muốn làm bạn trai anh.
"Ò." Lâm Lạc cúi đầu đáp một tiếng.
"Nặc Nặc" Tinh Ngộ chuyển ánh mắt tới trên người Lâm Lạc "Kì thực lúc vừa mới quen biết cậu, tôi luôn cảm thấy cậu rất giống Lâm Lạc, ánh mắt giống, tính cách giống, phong cách vẽ cũng giống."
"Có lúc tôi cảm thấy, cậu có phải là anh ấy chuyển sinh sống lại hay không."
Trong lòng Lâm Lạc hồi hộp một trận, á đù, cái này cũng cảm giác ra?! Anh không phải chưa từng gặp em à?
"Có điều" Tinh Ngộ nói tiếp "Nhưng quen biết một thời gian dài sau đó thì phát hiện các cậu cũng không phải hoàn toàn tương đồng."
"Cậu có sinh khí hơn so với anh ấy."
Phí lời — Lâm Lạc kiếp trước sống thành cái đức hạnh kia, trong tác phẩm chỉ sót lại hận đời, làm gì có sinh khí?
Lâm Lạc hỏi: "Vậy anh càng thích anh ấy hay là càng thích em?"
Đây là một vấn đề rất gian xảo.
Lâm Lạc trái lại cũng không phải rất muốn nghe đáp án của Tinh Ngộ, chính là muốn làm khó đối phương một xíu.
"Tôi càng thích tranh của anh ấy" Tinh Ngộ cười, dung túng chút bướng bỉnh này của Lâm Lạc "Nhưng càng thích con người cậu hơn, thế này có thể rồi chứ?"
Vì vậy cũng nghĩa là tranh và người đều thích nhất.
Lâm Lạc rất hài lòng, từ trên ghế chân cao nhảy xuống, hỏi: "Vậy bức tranh phác hoạ em tặng anh, anh để đâu rồi?"
"Sẽ không phải làm mất rồi đi?" Lâm Lạc ngờ vực.
Tranh phác hoạ của của Lâm Lạc cũng giá trị không ít tiền đâu!
"Không có, ở trong văn phòng công ty."
"Tại sao lại để ở văn phòng?" Lâm Lạc tò mò.
Tinh Ngộ liếc nhìn cậu, không nói chuyện.
Đương nhiên là để luôn luôn có thể nhìn thấy.
Thời gian Tinh Ngộ ở văn phòng còn nhiều hơn thời gian ở nhà.
"Thời gian không còn sớm nữa, cậu đi tắm rửa rồi ngủ đi.: Tinh Ngộ mang Lâm Lạc ra khỏi phòng sưu tầm đi tới cửa phòng tắm "Nước nóng bật xong rồi đấy."
Anh liếc nhìn Lâm Lạc từ trên xuống dưới: "Nhà tôi có đồ ngủ mới, cậu mặc có lẽ to, mặc tạm chút đi."
Lâm Lạc cười hi hi nói: "Cũ em cũng không ghét bỏ."
Mặc quần áo của Tinh Ngộ, đó không phải là phúc lợi người bình thường có được!
"Có phòng khách sạch sẽ, ở bên kia" Tinh Ngộ chỉ xuống cuối hàng lang "Chính là căn phòng đó, tôi đi thu dọn cho cậu một chút."
"Vậy anh ngủ đâu?" Lâm Lạc hỏi.
"Đối diện cậu." Tinh Ngộ nói.
Lâm Lạc "ồ" một tiếng, con ngươi chuyển động, cảm giác thế này cũng được.
Cũng không thể đêm đầu tiên về nhà người ta đã đồng sàng cộng chẩm......không quá hợp lí.
Nghĩ một lúc, không có gì cần bàn giao, Tinh Ngộ bèn nói: "Cậu tắm rửa đi, tôi đi thu dọn phòng cho cậu."
Trong nhà ít khi có khách tới, phòng khách vẫn luôn để trống, Tinh Ngộ còn phải lâm thời đi trải giường cho Lâm Lạc.
—Anh không mời bảo mẫu ô sin gì, không thích nhiều người như thế trong nhà, chỉ ngẫu nhiên mời người quét dọn tới quét dọn một chút.
"Này, đợi chút." Lâm Lạc kéo tay Tinh Ngộ, cười hỏi anh "Vậy qυầи ɭóŧ thì sao, em không mang cái gì hết, cứ đi cùng anh, không có gì thay."
Tinh Ngộ: "......"
Ánh mắt Tinh Ngộ liếc nhanh xuống nửa người dưới Lâm Lạc rồi thu về.
"......Cũng có cái mới" Tinh Ngộ cân nhắc nói "Cậu mặc có thể......có thể không quá thích hợp, có điều, cũng có thể mặc tạm một chút."
Lâm Lạc cảm giác mình bị coi thường!
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nặc Nặc bị coi thường: Nếu không hai chúng ta so xem?