Edit: thanh
Trưa ngày thứ Năm trời đổ mưa bất chợt.
Từ Nghiễn Thanh đang ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ trong nhà ăn bệnh viện, những hạt mưa đập vào khung cửa sổ, uốn lượn chảy xuống.
Gió thổi mưa nghiêng, Từ Nghiễn Thanh bị cảnh mưa cuốn hút.
Sau khi tan làm vào buổi tối, Từ Nghiễn Thanh đến gặp cô Mạnh.
Cô Mạnh sẽ được xuất viện vào ngày mai, đêm nay là đêm cuối cùng của bà trong bệnh viện.
“Trời mưa to như vậy con có mang theo ô không?” Cô Mạnh biết con trai mình thường đi bộ giữa khu nhà cho thuê và bệnh viện.
Từ Nghiễn Thanh mỉm cười: “Ở nhà và bệnh viện con đều có ô dự phòng.”
Cô Mạnh gật đầu, đứa con trai nhỏ rất có kế hoạch và chu đáo trong mọi việc, ngoài việc không muốn yêu thì thật sự không có gì trong cuộc sống khiến bà cần phải lo lắng cả.
“Được rồi, về sớm đi, lát nữa có lẽ mưa to hơn.” Cô Mạnh đuổi con trai, đeo kính vào, chuẩn bị tiếp tục xem giáo án.
Từ Nghiễn Thanh dặn dò mẹ đừng xem quá muộn, nói xong anh liền đi.
Ra khỏi bệnh viện, bên kia đường là tiểu khu nơi Từ Nghiễn Thanh thuê nhà.
Trong giờ cao điểm, ô tô chạy kín cả làn đường, đường gần bệnh viện đều tắc, người đi bộ cầm ô nhanh chóng di chuyển giữa phương tiện qua lại, ngược lại còn nhanh hơn lái xe.
“Bán ô bán ô đây, 10 tệ một chiếc.”
Một người bán ô đi qua với một vài chiếc ô và bán cho ba cô gái phía sau Từ Nghiễn Thanh.
Các cô gái đó mua hai chiếc.
Người bán ô thu tiền và chuẩn bị đi chỗ khác tìm khách, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên ngăn anh ta lại và hỏi anh ta có chiếc ô nào chất lượng hơn không. Chiếc ô có giá mười tệ dường như không sử dụng tốt, chỉ có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.
“Có có, đây là ô Thiên Đường*, hai mươi lăm tệ!” Người bán ô ngay lập tức lấy ra một loại ô khác từ trong túi của mình.
(*một thương hiệu ô ở Trung Quốc)
Từ Nghiễn Thanh chọn một chiếc ô màu xanh, thanh toán tiền, anh đi nhanh qua đường và đi ngang qua tiểu khu của mình.
Sau khi Hạ Nhan kết thúc cuộc họp buổi tối đã hơn sáu giờ, mặc dù vậy, đường vẫn rất tắc, cô lái xe mười phút mới đến ngã tư, cuối cùng gặp phải đèn đỏ.
Hạ Nhan bật nhạc lên một cách nhàm chán, vừa ngân nga, cô vừa thoáng thấy một bóng dáng quen
thuộc trên vỉa hè.
Hạ Nhan có ấn tượng với tất cả những khách hàng đã mua xe, huống hồ là Từ Nghiễn Thanh, một anh chàng đẹp trai có ngoại hình ưa nhìn.
Hạ Nhan không mê mẩn Từ Nghiễn Thanh, nhưng cô cũng thừa nhận rằng anh ấy rất đẹp trai.
Khi Hạ Nhan do dự có nên chào Từ Nghiễn Thanh không thì anh đột nhiên nhìn về phía cô.
Mưa to làm mờ mắt, nhưng Hạ Nhan có cảm giác Từ Nghiễn Thanh nhận ra mình.
Còn rất lâu mới hết đèn đỏ, Hạ Nhan lập tức hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Từ Nghiễn Thanh đang đi tới: “Anh Từ, anh đi đâu vậy? Sao không lái xe?”
Từ Nghiễn Thanh đã đứng bên xe cô, nhìn thẳng vào cô gái ngồi trên ghế lái nói, “Tôi vừa tan sở, chuẩn bị về nhà, hôm nay tôi không lái xe.”
Xuất phát nghi thức xã giao, Hạ Nhan hỏi nhà anh ở đâu.
Từ Nghiễn Thanh đã nói tiểu khu nơi cha mẹ anh sống.
Hạ Nhan qua bên kia tuyệt đối không tiện đường, nhưng chỉ hơn ba mươi phút lái xe, Hạ Nhan liền cười với Từ Nghiễn Thanh: “Vừa lúc tiện đường, Từ tiên sinh lên xe đi, tôi đưa anh một đoạn.”
Từ Nhan Thanh nhìn quanh mắt có vẻ để ý đến cơn mưa lớn, do dự vài giây, anh cảm ơn Hạ Nhan, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, trước khi đóng cửa, anh lắc mạnh chiếc ô bên ngoài, vô số giọt nước bắn tung tóe và hòa vào dòng nước đọng trên mặt đất.
Hạ Nhan chậm rãi theo dòng xe cộ đi về phía trước.
Từ Nghiễn Thanh thắt dây an toàn, hiện anh có hai chiếc ô, một chiếc đang nhỏ giọt, chiếc còn lại vẫn còn trong túi. Anh lấy chiếc ô mới ra, rồi nhét chiếc đã sử dụng vào trong bao nhựa của chiếc ô mới, để nước không nhỏ giọt làm ướt thảm trong xe.
Hạ Nhan lần đầu tiên gặp một người đàn ông cẩn thận như vậy, vừa cười vừa chú ý điều kiện đường xá: “Không sao, tôi cũng tùy tiện đặt ô của mình.”
Từ Nghiễn Thanh nhìn về phía cô, liếc qua đôi chân trắng nõn của cô, thấy một chiếc ô gấp ướt được nhét ngẫu nhiên vào trong khe để đồ của cửa xe.
Chiếc xe hiệu B của cô cũng còn khá mới, nếu đổi thành Từ Nghiễn Thanh, anh sẽ không bao giờ coi xe mới của mình như thế này, kể cả chiếc xe cũ, Từ Nghiễn Thanh sẽ xử lý cẩn thận mỗi khi sử dụng nó.
“Làm phiền cô rồi” Từ Nghiễn Thanh lại cảm ơn lần nữa.
Hạ Nhan thực sự không để tâm: “Không sao đâu. Dù sao tôi cũng không có việc gì làm sau khi tan sở. Về nhà sớm quá cũng chán, mà này, sao anh lại cầm theo hai chiếc ô?”
Từ Nghiễn Thanh lưu loát đáp: “Cái khung dù vừa bị gãy, tôi thấy có người bán ô, tiện thể liền mua một cái.”
Hạ Nhan gật đầu, khéo léo lặp lại chủ đề ô dù: “Chất lượng ô càng ngày càng kém. Bà tôi có một chiếc ô Thiên Đường cũ, đã dùng hơn 20 năm rồi, vẫn còn dùng tốt chỉ là nhìn hơi cũ. Chúng tôi đã mua cho bà ấy một chiếc ô mới, nhưng bà ấy vẫn còn luyến tiếc cái cũ kia, khi trời mưa, bà ấy vẫn thích sử dụng chiếc ô cũ đó.”
Từ Nghiễn Thanh cười nói: “Các người lớn tuổi đều luyến tiếc đồ cũ, bố mẹ tôi cũng vậy, nhiều vật dụng nhỏ trong gia đình mua khi kết hôn, sau 30 năm vẫn không chịu đổi”.
Nụ cười của Hạ Nhan hơi thay đổi, sau đó ghen tị nói: “Hẳn là quan hệ giữa ba mẹ anh rất tốt đúng không?”
Từ Nghiễn Thanh gật đầu.
Hạ Nhan biết rõ: “Đồ vật cũ mang theo ký ức của hai người họ, giống như chiếc ô cũ của bà tôi vậy. Nếu không phải ông nội mua tặng bà ấy, có lẽ bà ấy đã đánh mất từ
lâu rồi.”
Từ Nghiễn Thanh có điện thoại.
Anh nhìn Hạ Nhan xin lỗi rồi bắt máy.
Hạ Nhan tập trung lái xe, bởi vì đề tài vừa rồi, cô khó có thể khống chế suy nghĩ về ảnh cưới của ba mẹ trong ký ức tuổi thơ, chỉ khi bức ảnh hiện lên một bóng người, đã bị cô đè xuống.
Lái xe qua đoạn đường tắc nghẽn, con đường phía sau rất dễ dàng, Hạ Nhan dựa theo hướng dẫn, đưa Từ Nghiên Thanh đến bên ngoài tiểu khu Từ Gia, tiểu khu này tuy cũ nhưng chiếm vị trí tốt, giá nhà khẳng định không rẻ, trách không được Từ Nghiễn Thanh mua xe mấy trăm nghìn cũng không mặc cả.
“Hôm nay thực sự phiền cô rồi, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào.” Trước khi xuống xe, Từ Nghiễn Thanh nhìn Hạ Nhan nói.
Hạ Nhan mỉm cười: “Đơn giản thôi, sau này nếu có người bên cạnh anh Từ muốn mua xe thì anh có thể giới thiệu cho họ mua xe ở chỗ tôi.”
Từ Nghiễn Thanh sảng khoái đáp ứng, xuống xe, cầm ô đứng ở ven đường, nhìn cô quay đầu rời đi.
Chờ không còn nhìn thấy xe của cô nữa, Từ Nghiễn Thanh mang theo chiếc ô không thể đưa ra, trở về nhà.
Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn anh mới mua hôm qua, Từ Nghiễn Thanh rửa tay, buộc tạp dề, đơn giản làm một bát mì thịt băm trứng gà.
Làm xong mì, Từ Nghiễn Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô bây giờ chắc còn chưa về tới nhà?
Theo cô nói thì cô cũng không muốn về nhà quá sớm, lại thêm việc khi cô đưa anh về cũng không gọi điện báo tin cho người khác, Từ Nghiễn Thanh đoán rằng Hạ Nhan có thể là sống một mình, không có bạn trai, cũng không ở cùng bố mẹ.
Vậy cơm tối cô giải quyết thế nào?
Hạ Nhan lái xe thêm mười phút trước khi trở về chung cư mà cô thuê.
Vào những ngày mưa thì phải đợi giao hàng rất lâu. Hạ Nhan đói bụng, trong tủ lạnh ngoài bia và trái cây còn có các loại thực phẩm đông lạnh. Hạ Nhan lấy ra một gói mì hoành thánh nhỏ bỏ vào nồi nấu. Trong khi chờ đợi, cô mở lon bia và dựa vào tủ bên cạnh, uống vài ngụm lớn để làm dịu cơn khát, rồi từ từ nhấm nháp.
Mì hoành thánh nấu xong, Hạ Nhan đặt bát lên chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ, vừa ăn hoành thánh vừa quẹt xem vòng bạn bè.
Từ Nhan Thanh mới tạm biệt không lâu đã đăng một status, trạng thái ghi hai từ “bữa tối” đơn giản, hình là một tô mì, không biết là ánh sáng hay là do tay nghề nấu nướng thực sự tốt, tô mì này vô cùng hấp dẫn, sợi mì mềm mịn, những miếng thịt dày đều và hơi cháy đỏ, ngay cả phần trứng luộc bên trên cũng gần như tròn đều, bên ngoài vàng đều, lòng trắng trứng mỏng. bọc trong một màu vàng vàng.
Là Từ Nghiễn Thanh tự tay làm hay là vợ anh làm?
Hạ Nhan đoán có lẽ là bạn gái đi, đàn ông tự mình làm cơm bình thường không nhàn nhã chụp ảnh khoe lên vòng bạn bè, cho nên, chỉ có thể là bạn gái vì anh làm bữa tối tình yêu nên Từ Nghiễn Thanh cố ý chụp ảnh làm kỷ niệm, khoe ân ái.
Đóng hình lại, Hạ Nhan tiếp tục xem các bài viết khác.
Một thông báo đột nhiên nhảy ra.
Mẹ: Xem dự báo thời tiết, tuần sau sẽ mưa và trời trở lạnh rồi nhớ mặc quần áo vào kẻo bị cảm.
Hạ Nhan cười.
Mẹ mặc dù là một người cuồng công việc, cách một hai tháng mới có thể gặp một lần, nhưng từ nhỏ đến lớn mẹ chưa bao giờ ngừng quan tâm tới cô.
Khi còn bé, Hạ Nhan không thể nào hiểu được mẹ, chỉ cảm thấy mẹ mỗi ngày bận bịu công việc không chịu ở cùng cô, trong lòng khẳng định không có đứa con gái này, trưởng thành, Hạ Nhan thực sự hiểu sự khó khăn của các bà mẹ, tất cả những nút thắt đều được cẩn thận mở ra, cô cảm thấy nhẹ nhõm và tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời như vậy.
Cô trả lời mẹ: Con biết rồi, con cũng không phải đứa trẻ, quần dài áo dài đều đã chuẩn bị rồi.
Mẹ: Con có rảnh không? Cùng gọi video?
Hạ Nhan nhanh chóng đặt thìa xuống, ngồi trên bệ cửa sổ, đảm bảo bữa tối đơn giản sẽ không lọt vào máy quay, sau đó quay video.
Hạ Cẩn vẫn đang ở trong văn phòng, video kết nối, bà nhìn con gái mình trước, sau đó quan sát môi trường phía sau.
“Con vẫn còn sống trong chung cư đó à” Hạ Cẩn hỏi
Hạ Nhan cười: “Đúng vậy, nơi này ở gần cửa hàng của con. Chỉ cần lái xe vòng qua hai ngã tư đã đến.”
Hạ Cẩn: “Con một thân một mình, ở chung cư không an toàn, công ty có nữ đồng nghiệp nào tốt không, cùng nhau thuê thì tốt hơn, hồi đó mẹ cũng như vậy.”
Bà muốn mua nhà cho con gái, nhưng con gái lại không muốn, nhất định phải tự mình làm việc chăm chỉ, Hạ Cẩn hiểu tính tự lập của con gái, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà vẫn không thể bỏ qua.
Hạ Nhan bĩu môi: “Con không muốn sống chung với người khác, một người tự tại hơn.”
Hạ Cẩm: “Vậy thì đến tiểu khu gần đó thuê nhà đi. Một tầng chỉ có hai ba hộ, không cần đi thang máy.”
Hạ Nhan suy nghĩ vài giây rồi đồng ý, lúc đầu cô chọn một căn hộ đơn vì giá thuê rẻ hơn, khó tìm được căn hộ một phòng ngủ trong khu dân cư, căn hộ hơn hai phòng ngủ phù hợp với yêu cầu của cô thì cô lại có áp lực về tiền bạc. Hiện tại lương của cô đã tăng vùn vụt, thuê một căn hộ 3 phòng ngủ cũng dư dả.
“Con ăn tối chưa?”
“Ăn rồi, cùng đồng nghiệp liên hoan mới trở về, mẹ thì sao?”
Hai mẹ con nói về cuộc sống hàng ngày sau đó kết thúc cuộc gọi.
Hoành thánh của Hạ Nhan vẫn còn nóng hổi,
tâm trạng của cô cũng khá lên. Hạ Nhan ăn tối nhanh chóng, sau khi nghỉ ngơi một lát, cô ấy đi nghiên cứu thông tin của các dòng xe cạnh tranh. Trong kinh doanh bán hàng của họ, không chỉ cần biết những chiếc xe của cửa hàng thôi, mà còn là sự cạnh tranh, phải hiểu biết đầy đủ để có thể cung cấp cho khách hàng những lời khuyên mua xe tốt hơn.
Hạ Nhan tràn đầy nhiệt huyết với công việc.
Ngoài giờ làm việc, Hạ Nhan liên hệ với một đại lý cho thuê bất động sản và yêu cầu đại lý này giúp cô tìm các căn nhà ở trong phạm vi hai km từ cửa hàng 4S, đồng thời đưa ra các yêu cầu cụ thể đối với những ngôi nhà mới và cũ cũng như việc quản lý tài sản của tiểu khu đó.
Ban ngày bận việc, tan sở chạy về xem nhà, kết quả nhà vẫn chưa tìm được, thân thể Hạ Nhan lại có vấn đề, đầu tiên là sau khi ăn sáng cô nôn mửa, sau đó liên miên đau âm ỉ vùng bụng trên.
Hạ Nhan đã tìm kiếm các triệu chứng của cô trên Internet, nó hơi giống với các triệu chứng của bệnh viêm dạ dày cấp tính.
Hạ Nhan đã xin nghỉ vào thứ Tư ngày hôm sau, đi đăng ký ở bệnh viện để điều trị.
Vì đột nhiên bị bệnh nên Hạ Nhan đăng ký quá muộn, đến ngày thứ Tứ, Hạ Nhan chỉ lấy được số cuối cùng vào buổi chiều.
Dù sao cũng đã xin nghỉ, buổi sáng Hạ Nhan lại đi xem nhà, trùng hợp là mấy nhà cô đến thăm hôm nay đều đối diện bệnh viện Giang Nhất.
Khi còn khỏe, Hạ Nhan không có yêu cầu gì về khoảng cách giữa tiểu khu và bệnh viện, giờ khi cô bị bệnh, Hạ Nhan đột nhiên cảm thấy sống gần bệnh viện sẽ ổn hơn, thỉnh thoảng lại bị đau đầu hay sốt thì đi khám bệnh cũng tiện.
Tiểu khu có tên Minh Châu Garden này là một tiểu khu cao cấp, độ phủ xanh thì không chê vào đâu được, chỉ có lỗi là giá thuê quá cao.
Hạ Nhan thật sự không thoải mái, xem xong ba căn nhà liền không chịu nổi nữa, so sánh ba căn nhà, Hạ Nhan và người mô giới quyết định chọn căn hộ hai phòng ngủ mà cô vừa nhìn thấy, căn phòng quay mặt về hướng Nam và có nhiều ánh sáng, chủ nhà mới cho thuê lần đầu, đồ nội thất trông rất mới.
Sau khi ký hợp đồng, Hạ Nhan tự mình lái xe mang tất cả hành lý chuyển tới.
Lúc này đã là ba giờ chiều, Hạ Nhan vội vàng tắm rửa, thay quần áo bình thường, đến bệnh viện chờ khám bệnh.