Vuốt bụng nhỏ của mình, Vương Tiểu Bàn sửng sốt: “Linh thạch?”
Lý đạo nhân thấy dáng vẻ mơ hồ của Vương Tiểu Bàn, trong lòng y lộp bộp một cái, căng thẳng hỏi Vương Tiểu Bàn: “Ngươi không có sao?”
Tháng trước, sau khi Lý đạo nhân cầm phí dẫn nhập Vương Tiểu Bàn thì tiêu toàn bộ để mua đan dược, cũng dựa vào những đan dược đó mà thuận lợi tăng tu vi lên tới kỳ Luyện Khí tầng tám, nhưng mà đây vẫn còn chưa đủ!
Tu sĩ kỳ Luyện Khí nếu không Trúc Cơ được, đại khái chỉ có một trăm hai mươi năm tuổi thọ, hiện giờ Lý đạo nhân đã chín mươi bảy tuổi, nếu y không Trúc Cơ thì đại nạn sẽ tới, mà y còn chưa muốn chết!
Cho nên Lý đạo nhân mặt dày đưa cái mặt già ra cũng phải tới tìm Vương Tiểu Bàn đòi linh thạch để tiếp tục mua đan dược ăn.
Vương Tiểu Bàn lắc đầu, đúng sự thật trả lời: “Không có!”
Y cũng không biết đó là cái gì!
“Sao lại sẽ… Rõ ràng ngươi là tư chất Dị Linh Căn, chắc hẳn là tông môn nên cố gắng hết sức để nâng đỡ ngươi tu luyện mới đúng!” Lý đạo nhân nhìn về phía túi trữ vật mà Vương Tiểu Bàn treo ở bên hông, duỗi tay về phía hắn: “Ngươi đưa túi trữ vật cho ta xem!”
Vương Tiểu Bàn thấy vẻ mặt của Lý đạo nhân kích động, vì thế ngoan ngoan ngoãn ngoãn kéo túi trữ vật xuống đưa qua, Lý đạo nhân tiếp nhận nhìn một cái, quả thực trong túi trữ vật nho nhỏ chỉ có dăm ba đồ vật rách nát, căn bản không có bóng dáng của linh thạch.
Thời điểm Lý đạo nhân lục lọi túi trữ vật, Vương Tiểu Bàn lặng lẽ nhìn về phía Hàn Lẫm bên cạnh, hỏi hắn ở trong lòng: [ Sư tôn, linh thạch là cái gì? ]
“Ở nơi nào đó có linh khí nồng đậm, cục đá bình thường nhiễm dần linh khí ở bên trong nhiều năm, sẽ hình thành khoáng thạch tràn đầy linh khí, dựa theo độ dày mà chia thành ba cấp bậc thượng – trung - hạ, tu sĩ cũng trực tiếp hấp thụ linh khí từ trong linh thạch để tiến hành tu luyện, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với hấp thụ linh khí trời đất, ngoại trừ điều này thì nó còn là tiền thông hành của giới Tu chân!” Hàn Lẫm nói cho Vương Tiểu Bàn rõ ràng mạch lạc cái gì gọi là linh thạch.
Tuy rằng, thái độ của Hàn Lẫm với Vương Tiểu Bàn lạnh băng, nhưng nếu Vương Tiểu Bàn có vấn đề gì, tổng hội y vẫn cố gắng hết sức, kỹ càng tỉ mỉ trả lời cho Vương Tiểu Bàn, có đôi khi Vương Tiểu Bàn không thể hiểu ngay lập tức, hắn cũng sẽ kiên nhẫn giảng lại cho y.
Vương Tiểu Bàn nghe hiểu, đang lúc y định hỏi tiếp Hàn Lẫm một vấn đề nữa, Lý đạo nhân trả túi trữ vật lại cho y.
“Thế mà một khối linh thạch Tuyết Thiên tông cũng không cho ngươi!” Lý đạo nhân vô cùng thất vọng, gương mặt kia lại già thêm vài phần.
Vương Tiểu Bàn lại nhìn về phía Hàn Lẫm, Hàn Lẫm nhàn nhạt giải thích: “Chỉ có tu sĩ kỳ Kết Đan trở lên mới được cung phụng, còn đệ tử đều phải dựa vào việc làm nhiệm vụ để kiếm linh thạch, ngươi không hề nhận nhiệm vụ, đương nhiên không có linh thạch!”
Vương Tiểu Bàn nghe vậy thử nghĩ, lại nhìn chằm chằm Lý đạo nhân thất vọng đến cực điểm một lát, sau đó có biện pháp, cười nói: “Nếu nghĩa phụ không ngại thì tháng sau tới tìm ta, đến lúc đó ta cho ngươi linh thạch!”
Vẻ mặt Lý đạo nhân nháy mắt sáng ngời, Vương Tiểu Bàn sờ gáy ngây ngô cười ha ha, nhưng mà một bàn tay to lạnh lẽo dùng sức nắm chặt cái đầu nhỏ của y, tức khắc có từng trận gió âm u.
Vương Tiểu Bàn và Lý đạo nhân đều rùng mình một cái.
“Vương Tiểu Bàn, ngươi thật to gan!” Khuôn mặt Hàn Lẫm âm u nhìn xuống Vương Tiểu Bàn, tóc bạc tung bay, quỷ khí dày đặc: “Câu nói vừa rồi của ngươi đã hỏi ý của bản tôn chưa?”
Thân thể Vương Tiểu Bàn cứng đờ, bởi vì đầu bị Hàn Lẫm nắm trong tay, cho nên không thể động đậy, chỉ phải nói với Hàn Lẫm ở trong lòng: [ Sư tôn, dường như nghĩa phụ ta rất cần linh thạch! ]
Hàn Lẫm hừ lạnh một tiếng, lệ khí toàn thân lại nặng vài phần: “Đừng tưởng rằng bản tôn không biết là ngươi muốn mượn cớ này để trốn tu luyện!”
Vương Tiểu Bàn bị vạch trần suy nghĩ, lại cảm thấy lưng quá lạnh, bởi vậy thân thể run run.
“Quỳ xuống!”
Vương Tiểu Bàn “bịch” một tiếng quỳ xuống, thân thể càng run kịch liệt hơn, tuy rằng ở chung với Hàn Lẫm đã nửa tháng, nhưng nỗi sợ của y vẫn chưa hoàn toàn tan đi, buổi tối đi ngủ cũng phải đốt đèn trắng đêm mới có thể gắng gượng đi vào giấc ngủ.
Không ai biết mỗi ngày, khóe mắt luôn nhìn thấy bóng trắng đang bay là một việc đáng sợ biết chừng nào, cho dù là ngồi xổm ở hầm cầu vừa ngẩng đầu một cái, cũng có thể thấy một đôi mắt nhìn chằm chằm từ trong khe cửa.
“Ngươi muốn ngồi xổm bao lâu nữa?” Lệ quỷ kia lườm y qua cửa: “Nhanh đi tu luyện!”
Nói nữa thì sẽ khóc mất.
Lý đạo nhân thấy Vương Tiểu Bàn đột nhiên từ trên ghế quỳ dưới mặt đất, y không khỏi sửng sốt: “Tiểu Bàn, ngươi làm gì vậy?”
Sau khi Vương Tiểu Bàn quỳ xuống vừa vặn đối diện với Lý đạo nhân, vì thế Hàn Lẫm chỉ dẫn Vương Tiểu Bàn: “Cự tuyệt hắn!”
[ Nhưng mà ta đã đồng ý rồi… ] Vương Tiểu Bàn từng đi học ở trường tư thục một thời gian, đã đọc mấy quyển sách, biết được lật lọng là không đúng.
Hàn Lẫm híp mắt: “Ngươi muốn làm trái lời bản tôn?”
Vương Tiểu Bàn vô cùng trống rỗng trong lòng, cũng sắp khóc: [ Sư tôn, ngươi để cho ta nhận một nhiệm vụ chơi chơi, mỗi ngày làm ổ ở trong phòng tu luyện, lông đệ tử cũng sắp dài… ]
“Rõ ràng là một sợi lông cũng không có!” Dường như Hàn Lẫm lười nhiều lời với Vương Tiểu Bàn, thân hình mờ ảo của hắn hóa thành làn khói tiến vào mắt trái dùng băng vải che lại của Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn đang quỳ trên mặt đất chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, cả người nhẹ nhàng, đến lúc phản ứng lại thì y đã bay ở trên trời.
Nhìn mình vẫn đang quỳ trên mặt đất, Vương Tiểu Bàn hét lên sợ hãi: “Ý --!!”
Chỉ thấy “Vương Tiểu Bàn” đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh lộ ra ngoài băng vải sáng ngời mà có hồn, toàn thân không hiểu sao có một cỗ khí thế bất khuất, ngay cả dáng người béo lùn kia đều có vẻ rắn rỏi hơn vài phần.
Thật ra ngũ quan của Vương Tiểu Bàn không hề khó coi, làn da trắng mịn rất đẹp, tóc vừa đen vừa mềm, chỉ là hơi thịt nhiều, khiến y có vẻ tròn tròn vô cùng đáng yêu.
“Vương Tiểu Bàn” từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt hắn lạnh lẽo buồn tẻ vỗ nhẹ quần áo vài cái, không nhanh không chậm ngồi lại trên ghế, đầu tiên là lấy chén trà, dáng vẻ thong dong nhấp một ngụm, sau đó mới nhìn về phía Lý đạo nhân ngồi ở đối diện hắn, rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ một chút biểu cảm cũng không có, lại không hiểu ra sao khiến cho người ta căng thẳng.
Thế mà Vương Tiểu Bàn bay giữa không trung bị “chính mình” làm cho sửng sốt, y bay xung quanh ghế, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn chằm chằm “chính mình” ngồi ở chỗ đó, tim đập nhanh hơn.
Cảm giác thật, thật kỳ lạ… Vương Tiểu Bàn đỏ mặt, đến khi phục hồi lại tinh thần mới kinh ngạc phát hiện không ổn, thế mà y bị lệ quỷ này cướp thân thể rồi! Biến thành quỷ hồn còn chưa nói, thế mà còn là…
*!!!
“Oà!” Vương Tiểu Bàn kêu loạn giữa không trung, đánh rắm phọt phẹt, đôi tay che lại chim nhỏ.
“Vương Tiểu Bàn” ngồi ngay ngắn ở đàng kia nhìn cũng không thèm nhìn bé trai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nào đó bay loạn giống như quả cầu hơi một cái, rõ ràng hắn cũng khiến Lý đạo nhân đối diện nổi lên hoài nghi, lạnh lùng mở miệng: “Nghĩa phụ, vừa rồi tiểu Bàn đã quên mất quy củ, trong tông môn, tu vi chưa đến Luyện Khí tầng năm là không thể nhận nhiệm vụ kiếm linh thạch, cho nên câu nói ban nãy không tính!”
Lý đạo nhân nghe vậy thì sốt ruột, y nghi ngờ nhìn Vương Tiểu Bàn đột nhiên thay đổi cảm xúc và thần thái: “Tiểu Bàn, ngươi làm sao vậy? Vừa rồi đột nhiên quỳ xuống với ta, lúc này lại trở nên… kỳ quặc như vậy, có phải ăn chưa no hay không?”
Thời gian Lý đạo nhân ở chung với Vương Tiểu Bàn cũng được hơn hai tháng, biết không có gì mà đồ ăn không giải quyết được, nếu có, đó chính là chưa cho Vương Tiểu Bàn ăn no.
Lý đạo nhân nói xong bèn muốn hét to tiểu nhị của tiệm lại đây, nhưng bị “Vương Tiểu Bàn” ngăn lại.
“Nghĩa phụ chớ để tiểu Bàn ăn quá nhiều, khung xương của tiểu Bàn không lớn, lớn lên mũm mĩm như vậy đều là do bị các ngươi cho ăn!” Câu này của “Vương Tiểu Bàn” mang theo một chút trách móc và nghiêm túc ở bên trong, Lý đạo nhân càng cảm thấy kỳ lạ hơn, nhưng kỳ quặc chính là “Vương Tiểu Bàn” hiện tại mà y đang đối mặt, thế mà có cảm giác không dám nói lời nào?
Sợ hãi ở đâu ra? Lý đạo nhân hoảng sợ ở trong lòng, không khỏi nhìn chằm chằm “Vương Tiểu Bàn”, dường như “Vương Tiểu Bàn” cảm thấy không vui, đôi mắt đen nhánh như mực hơi hơi nheo lại, tinh thần Lý đạo nhân chấn động, mồ hôi ướt đẫm cúi đầu xuống.
Tinh thần lực thật đáng sợ! Đây tuyệt đối không phải là thần thức mà Vương Tiểu Bàn gần kỳ Luyện Khí tầng hai có thể có được!
Lý đạo nhân tốt xấu gì cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới Tu chân, sắc mặt y trắng bệch, cung kính chắp tay thi lễ với “Vương Tiểu Bàn”, kinh hồn bạt vía hỏi: “Tiền, tiền bối chính là vừa mới đoạt xá thân thể của nghĩa tử ta?”
Thiên Đạo cho phép sau khi thân thể người tu chân bị phân hủy, đoạt xá thân thể người khác để tiếp tục tồn tại, nhưng chỉ được một lần, bởi vì chỉ có cơ hội một lần, cho nên mỗi tu sĩ đều sẽ quý trọng cơ hội duy nhất này, trước khi bị Quỷ giới triệu hoán cố gắng hết sức tìm kiếm một thân thể căn cốt thật tốt, mà thể chất Dị Linh Căn của Vương Tiểu Bàn đương nhiên là thân thể mới tốt nhất.
“Vương Tiểu Bàn” nhướng mày, đặt chén trà đang cầm trong tay lên bàn: “Nếu ngươi đã nhìn thấu, ta cũng không giả vờ nữa, thân thể này đã là của ta, mà ta còn muốn mượn thân phận vốn có của thân thể này mà sống sót, cho nên tốt nhất ngươi kín miệng một chút!”
Lý đạo nhân biết tu vi vốn có của người này tuyệt đối cao hơn y rất nhiều, nhưng mà y lại không cam lòng như vậy rời khỏi, vì thế cúi đầu suy nghĩ, căng da đầu cắn răng nói: “Tiền bối, ta và nghĩa tử tình thâm nghĩa trọng…”
“Ba năm sau quay lại tông môn tìm ta, đến lúc đó ta cho ngươi một viên đan Trúc Cơ!” “Vương Tiểu Bàn” cắt ngang câu nói của Lý đạo nhân, biết không cho hắn ít lợi lộc hắn sẽ không chịu để yên.
Lý đạo nhân nghe vậy rất là kinh ngạc và vui mừng, viên đan Trúc Cơ này nghe tên đoán nghĩa, có thể khiến tu sĩ kỳ Luyện Khí đột phá bình cảnh, thuận lợi Trúc Cơ, cho dù không dùng để Trúc Cơ, đệ tử có tu vi thấp ăn xong một viên đan Trúc Cơ cũng có thể tăng mạnh tu vi, là một loại đan dược tốt nhất đối với tu sĩ kỳ Luyện Khí.
Đan Trúc Cơ trên thị trường, một viên mất năm trăm khối linh thạch hạ phẩm, cho dù là tông môn lớn như Tuyết Thiên tông, mỗi năm cũng lấy ra gần mười viên để ủng hộ đệ tử ngoại môn, để cho bọn họ dựa vào tỷ thí mà thu hoạch.
Lý đạo nhân rất hài lòng với phí bịt miệng này, ngay lập tức vẫy tay gọi tiểu nhị của tiệm khách sáo vài câu, muốn kéo gần quan hệ với tu sĩ đoạt xá thân thể của “Vương Tiểu Bàn”, nhưng Hàn Lẫm trực tiếp phất tay áo chạy lấy người, khiến Lý đạo nhân va phải một cái mũi đen.
Hàn Lẫm mặc kệ quan hệ giữa Vương Tiểu Bàn và Lý đạo nhân này có thật sự thân thiết hay không, tóm lại ba năm tiếp theo Lý đạo nhân này sẽ không tới quấy rầy Vương Tiểu Bàn tu luyện, sắc mặt y bình tĩnh đi trên đường của trấn nhỏ, nếu gần đây có tu sĩ nhìn bằng mắt thông linh, sẽ phát hiện trên tay y đang cầm một cái dây thừng nhỏ được hội tụ từ linh khí mà tạo thành, mà cái dây thừng nhỏ bay trong không khí, dường như đang quấn thứ gì đó.
Chỉ có quỷ tu mới biết được Hàn Lẫm đang cầm cái gì.
Y dùng dây thừng linh lực cầm một bé trai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bay loạn trong không khí.
“Sư tôn!!! Hu hu hu hu…” Thân thể mũm mĩm kia của bé trai một tay che lại “đinh đinh” nhỏ, một tay che mặt, hai tai đỏ bừng xấu hổ, lại đang khóc, mặt toàn là nước mắt, rõ ràng không nhìn thấy mặt hắn, lại khiến người ta cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trời xanh, mây trắng, hai bé trai giống nhau như đúc, một đứa đi dưới mặt đất, một đứa bay trên bầu trời, cảnh này thật đẹp!