Sau khi được Hàn Lẫm hứa hẹn, Vương Tiểu Bàn yên tâm không ít, nhưng mỗi ngày đều bị Hàn Lẫm thúc giục tu luyện, mấy ngày hôm trước vừa mới bắt đầu tu luyện còn có cảm giác mới mẻ, ngược lại vẫn có thể chịu đựng, nhưng liên tục nhiều ngày như vậy, Vương Tiểu Bàn không chịu nổi.
“Sư tôn, đệ tử mệt mỏi quá nha!” Vương Tiểu Bàn thấp giọng than phiền, ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm trưa, từ sau khi ông già ở nhà ăn kia chịu để cơm thừa canh cặn cho Vương Tiểu Bàn mang về, bây giờ, y có thể ăn bốn bữa cơm một ngày, sáng trưa chiều ba bữa cơm, thêm một bữa ăn khuya.
Hàn Lẫm cái gì cũng chưa nói, ngón tay trong không khí nhẹ nhàng đốt huân hương kia, thời gian y cho Vương Tiểu Bàn ăn cơm cũng chỉ có một nén nhang, hết một nén nhang, mặc kệ Vương Tiểu Bàn có ăn xong hay không cũng phải tiếp tục tu luyện.
Hàn Lẫm không chỉ nghiêm khắc ước thúc thời gian ăn cơm, ngủ cũng là như thế, cân nhắc đến Vương Tiểu Bàn chỉ mới mười tuổi, cơ thể đang trong giai đoạn phát triển, cho nên tạm thời, Hàn Lẫm cho hắn thời gian ngủ tám tiếng một ngày, nhưng bình thường, Vương Tiểu Bàn ngủ ít nhất mười tiếng, hơn nữa hắn còn có thói quen ngủ trưa trên giường, cho nên thời gian ngủ tám tiếng này căn bản không đủ cho Vương Tiểu Bàn.
Vương Tiểu Bàn liếc liếc mắt nhìn huân hương đã đốt được một nửa, y không khỏi tăng tốc độ ăn cơm lên vài lần, nhưng vẫn không cam lòng như cũ, nói với Hàn Lẫm: “Sư phụ, sáng nay ta đã tới kỳ Luyện Khí tầng hai, ngươi để cho ta nghỉ một ngày, chỉ một ngày thôi!”
Không thể không nói, tư chất tu tiên của Vương Tiểu Bàn thật sự cao, đệ tử bình thường chỉ cảm nhận linh khí đất trời cũng phải tiêu phí thời gian mấy ngày, thậm chí mấy tháng, nhưng dưới sự chỉ bảo của Hàn Lẫm, trong thời gian ngắn đã cảm nhận được linh khí đất trời, trực tiếp tiến vào giai đoạn tu luyện, hơn nữa tốc độ tu luyện này thật sự nhanh, gần nửa tháng đã tiến vào kỳ Luyện Khí tầng hai.
Hàn Lẫm mặt không cảm xúc nhìn về phía Vương Tiểu Bàn, hỏi hắn: “Một ngày này, ngươi muốn dùng làm gì?”
“Ngủ! Ăn cơm!” Vương Tiểu Bàn ngậm hạt cơm kích động nói.
Hàn Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Thảo nào những ngoại môn đệ tử đó gọi ngươi là “Vương Tiểu Trư”, nếu ngươi chỉ biết tốn thời gian cho ăn với ngủ, chi bằng không cho ngươi thời gian!”
Mặt Vương Tiểu Bàn nháy mắt đỏ lên, trước kia, y không cảm thấy nhũ danh “Vương Tiểu Bàn” này khó nghe, huyện thành là nơi hẻo lánh mang theo phong cách cổ xưa ở nông thôn, rất nhiều đứa trẻ đều có nhũ danh, giống như “Nhị Cẩu”, “Thúy Hoa”, chỗ nào cũng có, nhưng đi vào cái tông môn này một tháng, y so sánh với những đệ tử bằng tuổi khác, mới phát hiện, xác thật, nhũ danh của mình hơi thô tục.
Những đứa trẻ khác đều gọi là “Ngô Thần Hạo” “Đoạn Thiên Tường” “Vương Nhược Hi” như vậy, nhưng y lại gọi là “Vương Tiểu Bàn”, biệt hiệu “Vương Tiểu Trư”.
Sau khi về nhà, nhất định phải bảo cha mẹ lấy cái chính danh dễ nghe cho mình.
Vương Tiểu Bàn nghẹn đỏ mặt nghĩ, vùi đầu nhanh chóng lùa cơm, sợ một nén nhang đốt hết sẽ không ăn xong.
Đang ăn, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hai má Vương Tiểu Bàn giống con hamster, y bĩu môi, một mặt nhấm nuốt một mặt ngẩng đầu, trong miệng nhét đồ ăn còn chưa thể nuốt xuống trong một lần, vì thế, trước tiên nuốt xuống một phần, mới ngậm đồ ăn còn lại, mở miệng:
“Sư huynh hả?”
“Ừ, là ta! Có Lý đạo nhân tới tìm ngươi!” Giọng nói của Điền Tử Hiên từ bên ngoài truyền vào.
Đôi mắt Vương Tiểu Bàn nháy mắt sáng lên, y nuốt đồ ăn còn lại trong miệng xuống, nhanh chóng từ ghế trên đứng lên bèn chạy ra bên ngoài.
Bàn tay to lạnh băng của Hàn Lẫm bóp lấy cổ của Vương Tiểu Bàn từ phía sau, giữ y lại.
Ngoại trừ việc có thể chạm vào thân thể Vương Tiểu Bàn, Hàn Lẫm lại không chạm được vào những đồ vật khác, bao gồm cả quần áo trên người Vương Tiểu Bàn, cho nên Vương Tiểu Bàn không thích Hàn Lẫm chạm vào y, Hàn Lẫm cũng sẽ không tuỳ tiện chạm vào y, một khi hai người chạm vào sẽ là da thịt trực tiếp tiếp xúc với da thịt.
“Cái đó, sư tôn…” Vương Tiểu Bàn gượng cười quay đầu lại, lại bị Hàn Lẫm làm cho nổi da gà đầy người: “Nghĩa phụ của ta tới tìm ta!”
“Mắt!” Hàn Lẫm nhắc nhở Vương Tiểu Bàn.
Vương Tiểu Bàn bừng tỉnh, vội vàng chạy đến bên giường cầm lấy băng gạc dài màu trắng kia, cuốn mắt trái mình vài ba vòng, lại thắt một cái nơ con bướm sau đầu, lúc này mới hưng phấn ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, ngoại trừ Điền Tử Hiên còn có một đệ tử ngoại môn khác, dáng vẻ khoảng chừng mười lăm đến mười sáu tuổi, hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, nhìn thấy Vương Tiểu Bàn đi ra, vì thế quay đầu lại nhìn y, sau đó đều hết sức kinh ngạc.
“Ngươi, ngươi đã ở kỳ Luyện Khí tầng hai?!” Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi kia ồn ào với Vương Tiểu Bàn, Điền Tử Hiên cũng rất giật mình.
“Ừ” Vương Tiểu Bàn mới vào giới Tu Tiên này một tháng, rất nhiều chuyện đều không hiểu, cho nên y không rõ nguyên do nhìn hai người kia, không hiểu bọn họ đang kinh ngạc cái gì.
“Ngươi tu luyện mới được một tháng nhỉ?!” Thiếu niên kia nói xong chậc một tiếng, tuy rằng, trên mặt lộ ra tươi cười nhưng vẻ mặt không cam lòng: “Không hổ là Dị Linh Căn nha!”
Cuối cùng Vương Tiểu Bàn có hơi hiểu ra, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra tươi cười: “Ta tu luyện rất nhanh sao? Như vậy, có phải ta rất nhanh là có thể trở thành đệ tử nội môn hay không?”
Hiện tại, nguyện vọng lớn nhất của Vương Tiểu Bàn không phải là về nhà, mà là thoát khỏi lệ quỷ âm hồn bất tán này, nếu không, cho dù y về nhà cũng sẽ phải trải qua ngày tháng khổ sở, mà dường như ở trong ngoại môn này không ai có thể nhìn thấy lệ quỷ kia, Vương Tiểu Bàn bèn muốn tiến vào nội môn, nội môn có nhiều nhân vật lợi hại như vậy, luôn có một người có thể đối phó được với hắn nhỉ?
Tuy rằng, Vương Tiểu Bàn đã hiểu rõ thân phận của Hàn Lẫm, nhưng so với việc trở thành tu sĩ ghê gớm, Vương Tiểu Bàn càng muốn sống nhẹ nhàng qua ngày, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, không có dã tâm cũng không có lý tưởng khát vọng gì lớn, được ăn được chơi đã rất thỏa mãn.
“Muốn tiến vào nội môn còn xa lắm, càng tu luyện về sau sẽ càng khó!” Thiếu niên nói, sau đó ý bảo Vương Tiểu Bàn đi cùng hắn: “Đạo sĩ kia ở trong rừng cây tùng bên ngoài tông môn chờ ngươi, ta dẫn ngươi ra ngoài!”
“Nghĩa phụ không thể tiến vào sao?” Vương Tiểu Bàn cảm thấy kỳ lạ, hỏi.
“Tán tu kia là nghĩa phụ của ngươi?” Thiếu niên cảm thấy kinh ngạc, sau đó hiểu ra, đoán chừng là đạo sĩ kia thấy tư chất tu tiên của Vương Tiểu Bàn tốt, giảo hoạt nhận làm con nuôi, ngày sau bèn có thể chiếm được chỗ tốt từ trên người Vương Tiểu Bàn rồi.
“Ừ!” Vương Tiểu Bàn ra sức gật đầu, trong lòng chỉ nghĩ Lý đạo nhân đối với y rất tốt, ngoại trừ điều này ra, ý nghĩ gì cũng không có.
Điền Tử Hiên không đi theo, nếu không phải y quen biết thiếu niên này, quan hệ của hai người còn tính là không tệ, căn bản y sẽ không đặc biệt từ trong phòng đi ra.
Thiếu niên không chú ý nhiều đến Vương Tiểu Bàn, chỉ biết rằng, hắn tiến vào tông môn được một tháng, nhưng gần như mỗi ngày, Điền Tử Hiên đều gặp Vương Tiểu Bàn, cho nên rất rõ ràng, Vương Tiểu Bàn tu luyện đến nay mới được nửa tháng mà thôi.
Mới tu luyện nửa tháng đã từ kỳ Luyện Khí tầng một tiến vào tầng hai, tốc độ này… Không khỏi nhanh đến nỗi có hơi đáng sợ, lúc trước y chính là mất thời gian hai tháng.
Vương Tiểu Bàn là Lôi Linh Căn Biến Dị, y là Song Linh Căn Thổ Mộc, chênh lệch giữa hai người thật lớn như vậy sao? Điền Tử Hiên ngờ vực đi về phòng mình, vừa đi vừa suy nghĩ.
Hình như, Vương Tiểu Bàn bắt đầu tu luyện là sau khi hắn bị lệ quỷ quấn thân, lần trước y thấy Vương Tiểu Bàn bắt đầu tu luyện, còn đặc biệt hỏi hắn có chỗ nào không hiểu hay không, kết quả Vương Tiểu Bàn nói không có, một chút hoang mang trong tu luyện cũng không có…
Một đạo linh quang hiện lên, bỗng nhiên Điền Tử Hiên nghĩ tới cái gì, y đứng ở trước cửa phòng mình kinh ngạc che miệng, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Vừa mới tiến vào giới Tu Tiên, vẫn chỉ mới mười tuổi, nếu tự dựa vào mình tìm tòi, không thể nào một chút vấn đề cũng không có, trừ khi…
Có người dạy hắn!
Lệ quỷ kia đang dạy Vương Tiểu Bàn! Điền Tử Hiên càng nghĩ càng cảm thấy là như thế này, y nghĩ như suối chảy, nghĩ đến lệ quỷ kia có thể trực tiếp khống chế, điều khiển linh khí đất trời, ngưng tụ ra cái dùi băng, nghĩ đến Vương Tiểu Bàn là ở trên lễ truy điệu tưởng niệm Tuyết Tôn gặp lệ quỷ…
Điền Tử Hiên cúi đầu xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười cay đắng.
Được quan lại sinh ra, tư chất Dị Linh Căn, còn có một sư phụ kỳ Hóa Thần, Vương Tiểu Bàn ơi là Vương Tiểu Bàn, số mệnh của ngươi cũng thật tốt!