Editor: Ravine
“Có việc này……” Lâm An nói, “Nếu xem xét dựa theo đơn thuốc kia, ó khá nhiều dược liệu quý hiếm. Nếu không phải thân thể suy nhược tới cực điểm, thông thường sẽ không kê đơn thuốc này. Sắc mặt Đỗ đại nhân thật sự rất khó coi, đại khái là do chăm chỉ thi hành công vụ, ép buộc cơ thể bệnh tật làm việc ạ.”
“Y? Y là Tể tướng quyền cao chức trọng, các thái y đương nhiên phải nịnh bợ y, kê cho y các loại dược liệu quý! Hơn nữa, y lúc nào chẳng làm ra vẻ. Trước kia chẳng qua mới chỉ là ngẫu nhiên cảm phong hàn, hơi nóng chút đã làm ra vẻ bệnh đến không được tới lừa gạt trẫm. Cuối cùng thậm chí còn bôi chu sa lên người làm bộ là vết máu, thật đúng là không hiểu trời cao đất dày! Tội khi quân này, nếu trẫm thật sự trách tội……”
Lý Quảng Ninh nhớ tới ngày ấy Đỗ Ngọc Chương cả người bị bao phủ bởi màu đỏ, khiến hắn sợ hãi không thôi, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Lâm An!”
“Có thần.”
“Ngươi đi tra xem đơn thuốc này dùng cho chứng bệnh gì. Ta thật muốn xem tên Đỗ Ngọc Chương đạo đức giả này rốt cuộc là thân thể bị làm sao? Có đáng ngại không? Nếu căn bản không đáng ngại, trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y.”
“Vâng! Thần đi làm luôn.”
Lâm An ngoài miệng nịnh nọt, nhưng trong lòng âm thầm lấy làm lạ —— bệ hạ quản rộng vậy sao? Đỗ Ngọc Chương dù sao cũng là trọng thần, bổng lộc cực cao, cũng không phải không được dùng dược liệu quý. Người ta muốn dùng loại thuốc gì, có liên quan gì đến bệ hạ? (thật =))) )
Càng làm cho gã không hiểu ra sao chính là, nếu Đỗ đại nhân thật sự xấu xa như vậy, còn dám phạm quá tội khi quân về việc sinh bệnh này, tại sao bệ hạ chẳng những không trách tội y mà còn nôn nóng phái người gửi những loại thảo dược tốt nhất theo đơn thuốc cho y?
Vương Lễ bên cạnh Lý Quảng Ninh lại bày ra vẻ mặt hờ hững —— mỗi khi bệ hạ gặp được Đỗ đại nhân đều trở nên rất vô lý. Ông sớm đã quen rồi.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám đi tới, đưa cho Lý Quảng Ninh một bức thư.
“Lại là Từ phi à?” Lý Quảng Ninh lẩm bẩm, “Đêm qua mới gặp, có chuyện gì lại không thể giáp mặt nói trực tiếp mà lại phải gửi thư tay?”
Nhưng sau khi đọc được mấy dòng, hắn giương mày lên, miệng quát lớn nói,
“Đỗ Ngọc Chương này…… thật đúng là không biết thân biết phận! Ngay cả phi tần trong cung cũng dám xúc phạm, thật là không biết trời cao đất dày!”
Nhưng kỳ quái chính là, khóe miệng hắn lại hơi hơi nhếch lên, không giống như là trách tội mà ngược lại dường như có chút vui vẻ.
……
Bên trong quan nha, tôi tớ vội vàng sắc thuốc. Trong cơn mưa phùn phiêu diêu, từng đợt mùi thơm nồng nặc của thuốc tỏa đến, khiến Đỗ Ngọc Chương không thể tập trung tinh thần, luôn nghĩ đến một số chuyện xa xôi trong quá khứ.
Năm đó khi y còn nhỏ, làm hầu thư lang trong Đông Cung của Thái Tử Lý Quảng Ninh. Y yêu thích làm đẹp,luôn không chịu mặc y phục dày nặng, vào mùa đông lạnh giá cũng chỉ mặc một thân áo bào trắng cho người ta xem. Mọi người nhìn thấy, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi một câu bạch y khanh tướng, phong lưu anh tuấn.
Chỉ là ở bên ngoài tranh sĩ diện, sau khi trở lại Đông Cung y thường xuyên bị cảm, thậm chí còn phát sốt, vô cùng khó chịu.
Khi đó, Lý Quảng Ninh vẫn coi trọng y. Hắn một bên sẽ giận dữ quở trách y, một bên dặn dò người sắc thuốc cho y —— dược liệu nhất định phải là loại tốt nhất. Hắn thân là Thái Tử, vậy mà ngồi trước giường bệnh của Đỗ Ngọc Chương, bưng bát thuốc, tự mình đút cho Đỗ Ngọc Chương uống hết.
Thuốc sắc từ dược liệu tốt sẽ đậm đà hơn, thậm chí có vị đắng hơn thuốc bình thường.
Nhưng khi đó uống vào, Đỗ Ngọc Chương lại chỉ cảm thấy ngọt ngào.
…… Bỏ đi. Đã đi đến ngày hôm nay, chuyện quá khứ, nghĩ nhiều cũng vô ích. Rốt cuộc, con đường do chính mình chọn, cho dù thế nào cũng đều phải đi đến cuối……
Đỗ Ngọc Chương nghĩ, rồi cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch ——
Chỉ là con đường này, khiến người đau thấu tâm can.