Quân Sủng Nan Vi

Chương 29. Đỗ Ngọc Chương trong lồng ngực, cho dù chỉ là xin tha, cũng sẽ không làm

Editor: Ravine

Lý Quảng Ninh mày nhíu chặt hơn.

Hắn chọc ngón tay vào trong miệng Đỗ Ngọc Chương, mạnh mẽ cạy khớp hàm y, bỏ những ngón tay huyết nhục mơ hồ kia ra.

“Nếu ngươi dám cắn làm thương trẫm, trẫm quyết không tha tội. Nhớ kỹ chưa?”

Lý Quảng Ninh thấp giọng nói ở bên tai Đỗ Ngọc Chương, khiến y mờ mịt ngẩng đầu lên. Y tựa như nghe không hiểu lời uy hϊếp của quân vương, thân mình vẫn không ngừng run rẩy, quai hàm siết chặt một cách không kiểm soát được. Hai hàng răng trắng như tuyết hung hăng cắn vào da thịt Lý Quảng Ninh, in dấu răng thật sâu trên ngón tay, máu lập tức chảy ra.

Tay đứt ruột xót. Đau nhói khiến lông mày của Lý Quảng Ninh nhíu lại, nhưng càng làm cho hắn tức giận chính là, Đỗ Ngọc Chương lại một lần nữa không để uy hϊếp của hắn vào mắt!

Lý Quảng Ninh một tay bóp mặt Đỗ Ngọc Chương, dùng sức nâng lên, chuẩn bị đem y ném xuống dưới long sàng!

Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại động tác, cả người cứng đờ.

Đối mặt với lửa giận của hắn, ánh mắt Đỗ Ngọc Chương vẫn mờ mịt như thế, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nhưng người nọ lại không hề phản kháng, mặc cho hắn bài bố —— người trong l*иg ngực này, ngay cả xin tha cũng không chịu.

Lý Quảng Ninh sững sờ trong chốc lát. Tay hắn đã giơ lên

trên không, nhưng rốt cuộc lại dần buông xuống.

“Đừng khóc. Trẫm…… Không phạt ngươi, là được.”

Nói rồi, Lý Quảng Ninh ngồi dậy. Hắn đặt Đỗ Ngọc Chương ngồi yên giữa cặp chân dài của mình, rút một chiếc khăn lau lung tung ở trên mặt y. Chờ đến khi cảm thấy người trong l*иg ngực không còn run rẩy nữa, mới rút ngón tay ra khỏi miệng y.

Duỗi bàn tay ra trước mắt hắn, có vết cắn rất sâu trên mấy ngón tay, máu rỉ ra theo vết răng. Lý Quảng Ninh nhướng mi dài lau hết vết máu trên ngón tay lên môi Đỗ Ngọc Chương.

Môi y đỏ như lửa. Dù có khóc đến cả hai mắt đều sưng lên, y vẫn là một dạng điên đảo chúng sinh như vậy.

Quả nhiên là yêu nghiệt.

“Đỗ khanh, huyết nhục của trẫm, ăn có ngon không? Ngươi to gan thật đấy. Ngươi có biết cắn thương long thể —— sẽ phải chịu tội gì không?”

Hắn vốn là thuận miệng nói ra, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút ý đùa. Nhưng Đỗ Ngọc Chương nghe xong câu này, đồng tử nhất thời co rụt lại, trực tiếp thoát khỏi l*иg ngực hắn, quỳ gối đánh thịch trên mặt đất.

“Thần biết tội! Thần không dám nữa…… Cầu xin bệ hạ nhẹ phạt!”

Lời còn chưa dứt, lại vang lên những âm thanh dập đầu bang bang. Mặt đất cứng rắn, Đỗ Ngọc Chương lại không chút do dự, lực đạo rất lớn, cứ như là không biết đau —— nhưng trong lòng y lại vô cùng sợ hãi! Những lời dặn dò của Trịnh thái y lúc sáng hãy còn vẳng bên tai, nếu lại bị Lý Quảng Ninh trừng phạt lăng nhục, y chỉ sợ bản thân thật sự không chống đỡ nổi!

Đã chịu đựng suốt ba năm ròng rã, y không sợ chết, nhưng y sợ bản thân lại chết trước khi thực hiện được nguyện vọng! Y sợ, trước khi bá tánh biên quan có một cuộc sống yên ổn, y đã chết rồi!

Cái trán đập đến chết lặng, Đỗ Ngọc Chương vẫn chưa dám dừng lại, chỉ sợ không thể dập tắt lửa giận của Lý Quảng Ninh. Lại không nghĩ tới, khi đầu chạm đất lần nữa, cái trán đột nhiên đυ.ng phải thứ gì đó mềm mại ——

Lòng bàn tay của Lý Quảng Ninh vững vàng tiếp được y. Sau đó, bàn tay này lật ngược lại nắm lấy cằm y, nâng mặt y lên.

Bốn mắt nhìn nhau. Lý Quảng Ninh ánh mắt nặng nề, lại nhìn không ra lửa giận.

Nhưng Đỗ Ngọc Chương chợt hoảng hốt —— nhìn người trước mặt, y như lại thấy được bóng dáng của vị Thái Tử thiếu niên mười năm trước.

“Ninh ca ca……”

Môi Đỗ Ngọc Chương run lên, y thầm thốt lên cách xưng hô đã chôn sâu trong lòng. Đôi mắt y mơ hồ, nước mắt mờ mịt —— trời biết y có bao nhiêu ủy khuất muốn giãi bày với Ninh ca ca của y!

“Đừng khóc.”

Giọng nói trầm thấp của Lý Quảng Ninh vang lên.

…… Trẫm xá ngươi vô tội.”

Thanh âm này vang lên, khiến Đỗ Ngọc Chương cả người rung động! Người trước mặt đã không còn là Đông Cung Thái Tử của năm đó nữa, không phải là “Ninh ca ca” y một lòng luyến mộ nữa. Mà hắn là đương kim Thánh Thượng, Đại Yến hoàng đế —— Lý Quảng Ninh.

Đỗ Ngọc Chương cúi đầu. Y đem hết thảy nước mắt nuốt ngược lại vào lòng. Cuối cùng khi mở miệng, đã không còn bất kỳ buồn vui trong giọng nói của y, chỉ có sự đạm nhiên.

“Tạ bệ hạ.”