Editor: Ravine
“Đỗ đại nhân?”
Trịnh thái y khẽ gọi một tiếng, kéo dòng suy nghĩ của Đỗ Ngọc Chương trở về. Y lắc đầu, “Trịnh thái y, chuyện này tự ta chính mình bẩm báo với bệ hạ. Ngài không cần lo lắng.”
Theo lý thuyết, Thái Y Viện nếu tra ra vị hoàng tộc hay đại thần nào nhiễm bệnh nặng, đều phải bẩm báo với hoàng đế. Nhưng Trịnh thái y biết Đỗ Ngọc Chương là vị đại thần được tin cậy nhất bên người hoàng đế, nghĩ thầm y cũng không đến mức đùa giỡn với chính tính mạng của bản thân mà đi giữ kín bí mật chuyện này.
Suy cho cùng, quyền thế dù có quan trọng, cũng không thể quan trọng hơn tính mạng.
“Đỗ đại nhân, nếu lúc ngài mới xuất hiện bệnh trạng liền mau chóng điều dưỡng thân thể, có lẽ còn có thể có hy vọng lớn. Nhưng hiện giờ…… Đỗ đại nhân, thân thể này của ngày đã sớm đi đến giới hạn, không thể gánh được trọng trách nữa. Nếu ngài vẫn còn biết yêu quý bản thân, nhất định không bao giờ được giống như trước nữa! Nếu không, dù có là thần tiên giáng thế cũng khó cứu được mạng ngài!”
Trịnh thái y nói xong liền cầm lên một tờ giấy viết thư, viết một phương thuốc lên trên giấy, lại từ trong ngực lôi ra một lọ thuốc đưa cho y.
“Phương thuốc này ngài cầm đi, mỗi ngày đều phải sắc vào lúc trời sáng và tối. Lọ thuốc này cũng cho ngài. Nếu hôm nào cảm thấy vô cùng đau đớn, thuốc này có thể giúp giảm bớt một chút. Ngài cũng phải nhớ không được uống rượu, không thể nhiễm lạnh, càng không thể làm chuyện phòng the —— nếu không, ngài cũng không giữ được cái mạng nhỏ đâu! Đã nhớ rõ chưa?”
“Cảm ơn Trịnh thái y, Ngọc Chương đã nhớ rõ.”
Cầm lên phương thuốc, Đỗ Ngọc Chương liền rời đi. Lại không nghĩ rằng, y vừa mới định bước ra khỏi Thái Y Viện, phía sau lại truyền đến thanh âm của Trịnh thái y,
“Đỗ đại nhân, ngài tuổi còn trẻ, cho dù có chuyện khó xử gì, cũng sẽ có ngày vượt qua được. Nhưng tốt nhất đừng để tâm sự tích tụ ở trong lòng, lại hại đến thân thể chính mình.”
Chẳng qua chỉ là một câu dặn dò bình thường. Vậy mà Đỗ Ngọc Chương nghe xong, đôi mắt lại nóng lên.
Không biết đã bao lâu rồi cũng chưa từng có người nói với y một câu ấm lòng như vậy.
Lúc rời khỏi Thái Y Viện đã là buổi chiều. Đỗ Ngọc Chương vì hôn mê đã bỏ lỡ buổi lâm triều ban sáng, y biết, Lý Quảng Ninh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y.
Nhưng tâm trí của y hiện tại đều đặt ở tin tức Trịnh thái y nói cho y, những việc khác, tạm thời đành bỏ sang một bên.
“Đỗ đại nhân, hiện tại chúng ta hồi phủ sao?”
“…… Không, đi thiên lao.”
……
Xe ngựa dừng trên một con đường ngoài phố. Đỗ Ngọc Chương một thân áo vải thô, đi bộ đến trước cửa thiên lao. Y không nói một lời, trầm mặc mà nhìn cánh cửa u ám. Ba năm, phụ thân bị giam giữ ở chỗ này, y một lần cũng không hề tới thăm hỏi. (Editor: con với cái, haizzz)
Nhưng y không quản ngày đêm lo liệu chính vụ, lại chưa từng quên sự kỳ vọng của phụ thân đối với y.
—— đã một lần làm phụ thân thất vọng rồi. Y tuyệt đối sẽ không thể làm phụ thân thất vọng lần nữa.
“Ngươi đang làm gì?” Ngục tốt chú ý tới y. Gã không khách khí mà quát, “Cút ngay! Nơi này không được phép dừng chân!”
“Ta tới thăm tù.”
“Thăm cái gì mà thăm! Nơi này là thiên lao dành cho tử tù! Không có ý chỉ của bệ hạ, ai cũng không thể thăm tù!”
Ngục tốt vênh váo tự đắc —— gã chính là ăn cơm của hoàng gia, gã sợ cái gì? Một thư sinh yếu ớt như vậy, phỏng chừng nghe đến hai chữ “Thánh chỉ”, liền sợ tới mức tè ra quần mà chạy mất dạng!
Lại không nghĩ rằng, thư sinh kia sắc mặt vẫn không đổi. Ngục tốt lời còn chưa dứt, một khối vàng thỏi óng ánh lóe quang, quăng ở dưới chân gã, văng ra một ít bụi.
“Đi gọi Lưu Tử Nghiệp ra đây, nói cho hắn —— ta muốn thăm tù.”
Rất nhanh, Đại Lý Tự giam Lưu Tử Nghiệp vội vã chạy tới. Nghe quan viên thủ hạ nói có người ở cửa thiên lao dùng một hai thỏi vàng chỉ định muốn gặp chính mình. Kẻ nào lợi hại như vậy? Thiên lao dùng để giam giữ phạm nhân trọng hình tử tù, ngoại trừ hoàng đế, còn ai dám kiêu ngạo như vậy?
Nhất định phải nghiêm trị, phải xử tội theo pháp luật!
Hắn nổi giận đùng đùng chạy tới cửa thiên lao, thấy rõ mặt người nọ, Lưu Tử Nghiệp hít hà một hơi, cơn tức giận lập tức bay biến, hai chân trở nên mềm nhũn.