Mai Sát

Chương 5: Chẳng lành

- Không chỉ có chiếc này, tôi đoán toàn bộ xe vận tải mà chúng ta đã đi qua, đều không có người.

Nếu bản thân những lời này mang lại cảm giác sợ hãi là tám phần, vậy thì cộng thêm nụ cười cổ quái của Lâm Y là đã thành chín phần. Nếu lại phối hợp với vùng hoang dã bóng tối bao trùm cùng với sương mù âm lãnh, tuyệt nhiên là tiến thẳng tới mười phần trọn vẹn.

Dưới ánh đèn xe chiếu rọi, sắc mặt mỗi người thoạt nhìn đều hơi xanh trắng, còn có người bỗng dưng rùng mình:

- Đừng... đừng đùa!

Tên nam đeo kính dè dặt mở miệng phản bác, dáng vẻ kia, thay vì nói không tin, chi bằng nói là không muốn tin:

- Ngẫu nhiên trong một chiếc xe không thấy tài xế cũng, cũng rất bình thường nha, không chừng người ta đi vệ sinh thì sao... Việc này không có nghĩa là xe khác cũng không có người. Loại cảm giác tầm mắt này không đáng tin, cô bớt dọa người đi!

Lâm Y không cãi lại, thật sự không cần thiết phải tranh cãi, muốn biết rõ sự việc rất dễ dàng. Mà quả nhiên Diệp Nghi Thiển cũng làm ra phản ứng giống như nàng đã đoán, cô để Tào ca và một người nam khác cầm đèn pin đi tới hai chiếc xe tải đằng trước kiểm tra thử, rồi tiếp tục phân phó Cố Tùng Kiện và tên nam đeo kính cùng đi về phía sau kiểm tra vài chiếc xe tải mà họ vừa đi qua, những người còn lại thì ở tại chỗ chờ lệnh.

Tuy chỉ là việc bám cửa sổ nhìn buồng lái đơn giản, nhưng hầu như những chiếc xe vận tải lớn tám bánh này phải dài sáu, bảy mét, cộng thêm khoảng cách xe đỗ, làm cho lần kiểm tra kia phải mất mấy phút đồng hồ. Vài phút sau, hai nhóm người kiểm tra trước và sau trở về, không cần mở miệng nói gì cả, nhìn thấy sắc mặt của họ từ đằng xa cũng đã biết rõ đáp án.

Nếu nói trước đó là sợ hãi, lúc này đây, trong đáy lòng đoàn người đều nổi lên cảm giác chẳng lành chân chân thực thực.

- Ta nói, hay là chúng ta... hay là dừng ở đây đi?

Rốt cuộc một trong mấy người trung niên áp trận phía sau không nhịn được muốn "đánh trống lui quân":

- Chúng ta cũng đã đi được bảy tám phút rồi nhỉ? Dù sao nên tìm cũng đã tìm rồi, còn không phải là đến cả bóng người cũng không thấy sao... Bây giờ ngay cả tài xế trong xe cũng không có, cũng quá tà môn mà...

- Đúng vậy đó. - Cố Tùng Kiện vốn căng thẳng không lên tiếng, lúc này cũng bắt đầu gãi đầu:

- Không thấy người khác thì còn giải thích được, nhưng tài xế xe thì thật sự khó hiểu. Cái xe này mà bán cũng kiếm được hơn mười vạn đó, dám vứt mặc kệ vậy à? Việc này cũng... aiiii, bên trong xe tư gia dọc đường chúng ta đi qua rõ ràng đều có người, vì sao không thấy tài xế ở đằng trước mà bọn họ không hề hay biết? Thật quái lạ.

Có người căng thẳng sẽ nói liên miên, có người căng thẳng sẽ trầm mặc không nói. Lâm Y thờ ơ quan sát phản ứng của mỗi người, cuối cùng vừa quay đầu lại, đã thấy Diệp Nghi Thiển rời khỏi vị trí bên cạnh người phụ nữ ôm đứa trẻ, lúc này cô đang chậm rãi khom người đi tới bên cạnh thùng chứa hàng của xe, tựa như đang tìm kiếm gì đó. Lâm Y đi vài bước đến bên cạnh cô, cười hỏi:

- Sao vậy học tỷ? Rơi đồ?

Diệp Nghi Thiển ngẩng đầu lên, hai người lập tức mắt đối mắt, cô nhẹ lắc đầu như tỏ vẻ phủ nhận, sau đó ánh mắt lướt qua Lâm Y hướng về đoàn người ở phía sau, cuối cùng mở miệng nói ra, cũng là nối lời Cố Tùng Kiện:

- Không quái lạ, có nguyên nhân, mọi người đến xem.

Diệp Nghi Thiển cầm đèn pin rọi vào gầm xe thùng chứa hàng, nói:

- Nhìn ra điểm khác biệt gì không?

Mọi người nghe gọi, lập tức nhào qua như ong vỡ tổ, sôi nổi quan sát mặt đất theo ánh đèn pin, nhưng không ai nhìn ra manh mối.

- Cái này... cái này có gì đâu nhỉ, là xi măng mà thôi. - Cố Tùng Kiện buông tay nói:

- Lúc căng thẳng Đại Nghi em đừng thừa nước đυ.c thả câu chứ, anh biết em có thể, mau nói đi, tim anh nhảy đến 180 luôn rồi đây.

Chắc là bị gọi biệt danh trước mặt mọi người, Diệp Nghi Thiển lạnh lùng liếc nhìn Cố Tùng Kiện, nhưng không nói thêm gì.

- Không chú ý tới à? - Cô vẫn nhàn nhạt giải thích:

- Mặt đường dưới gầm xe là khô ráo. Vì tìm người nên tôi đặc biệt lưu ý những chỗ tương tự gầm xe này, những chiếc xe tư gia trước đó, kể cả xe buýt của chúng ta, dưới gầm xe đều ẩm ướt.

- A!

Lần này người phản ứng đầu tiên là tên đeo kính, anh ta vỗ tay như bừng tỉnh:

- Trận mưa nhỏ kia!

- Mưa nhỏ? Mưa nhỏ gì?

Những người khác đều khó hiểu, mắt thấy cảnh này, tên nam đeo kính kia cướp lời nói:

- Là hơn một tiếng trước đó, lúc xe khách sắp đến khe núi, trên núi đã trải qua một trận mưa! Khi đó trời đã tối rồi, rất nhiều người trong xe đều đang ngủ gật, cơn mưa này lại đến nhanh mà đi cũng nhanh, cho nên chắc nhiều người không chú ý tới!

- Không sai.

Diệp Nghi Thiển khẽ gật đầu, giọng nói của cô không kích động như tên đeo kính:

- Vì vậy có thể suy ra, xe tư gia ở phía sau kể cả chúng ta, là trong một tiếng này mới chạy đến, sau đó bị chặn lại. Còn chuỗi xe vận tải này, kể cả hàng dài xe trước mặt, e rằng đã chặn ở đây từ lâu rồi, nếu như người của những chiếc xe xếp hàng ở đằng sau không tới kiểm tra, vậy thì không ai biết không có tài xế cũng không kỳ quái.

- Nói nghe cũng đúng, nhưng mà... bị chặn lâu vậy mà không ai đi tới đằng trước xem tình huống thử, cũng không hợp lý lắm. - Tào ca vẫn có chút chần chừ.

- Còn cách nói khác, biết đâu thật sự có người đi ra trước xem tình huống, có điều lại không trở về giống vậy thì sao... Nếu nhớ không lầm, có hai chiếc xe tư gia tôi cũng không cảm nhận được ánh mắt, có lẽ bên trong cũng không còn người a.

Người nói lời này tất nhiên là Lâm Y. Mới vừa nói xong, nàng cảm giác được có mấy cặp mắt tràn đầy bất mãn đột nhiên bắn tới. Có lẽ là có người cảm thấy mỗi lần nàng mở miệng đều cố tình nói lời dọa người, dường như có mưu đồ đẩy tình cảm ý nghĩ hướng tới căng thẳng.

Chỉ có trời biết, nàng vì giúp những người này chuẩn bị tốt tâm lý mà phải hao phí bao nhiêu tâm sức.

Một số thời điểm, hiện thực sẽ càng khủng khϊếp hơn so với tưởng tượng.

- Nói... nói nhiều như vậy để làm gì? Càng nói càng dọa người, việc khẩn cấp trước mắt là chúng ta có đi tiếp hay không đây?

Cố Tùng Kiện ho khan một tiếng, xem như giải vây thay Lâm Y. Vấn đề này đúng là chuyện mấu chốt nhất hiện giờ, một khi đưa ra, lực chú ý của tất cả mọi người đều dời đi, không hẹn mà cùng đưa mắt về phía người phụ nữ ôm đứa trẻ.

Lúc này sắc mặt người phụ nữ kia trắng bệch, hiển nhiên cũng bị dọa sợ không nhẹ. Chút kiên cường do quá sốt ruột mà có, lúc này dường như đã dần tan biến, cứ thế quay lại và từ bỏ thì không quá cam tâm, nhất thời không biết làm sao mới tốt, chỉ đành ôm đứa nhỏ đáng thương mà nhìn mọi người, cuối cùng cô ta đưa mắt nhìn Diệp Nghi Thiển, mong cô cũng như trước đó, giúp mình làm chủ.

Thế nhưng lúc trước khác giờ khác, Diệp Nghi Thiển hiển nhiên là người hiểu xem xét thời thế, cô hơi suy tư, lập tức làm ra quyết định:

- Đại tỷ, bọn tôi đã đi được đủ xa rồi. - Cô nghiêm mặt nói với người phụ nữ kia:

- Với tình hình này quả thật không thích hợp tiếp tục đi tới, chị cũng thấy đấy, trong lòng mọi người đều rất bất an, đi tiếp nữa chính là bắt ép người khác làm việc, điều này là không được. Chúng ta vẫn nên trở về xe, chờ trời sáng lại nghĩ biện pháp tiếp nhé.

Người trước đó dẫn đầu đứng ra giúp mình đã nói như vậy, người phụ nữ kia có vẻ cũng nhận mệnh, cô ta ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, đành chịu nói:

- ...Tôi, tôi cũng biết, loại khí trời quỷ quái này, lại còn ở nơi kiểu này, mọi người theo tôi đến đây là đã hảo tâm vô cùng rồi. Trên đời này người hảo tâm rất hiếm, tôi cũng không dám ép buộc mọi người gì, tôi cảm...

Cô ta hít vào một hơi, ngẩng đầu đối mặt với mọi người, dường như định nói cảm ơn, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên:

- Cảm... Ơ? Lão, chồng?

Chuyển ý quá đột ngột, thế cho nên mọi người đều sửng sốt. Rất nhanh phản ứng kịp, xoay người lại nhìn theo ánh mắt của cô ta.

Trong sương mù dày đặc phía trước, lờ mờ có mấy bóng người, bọn họ đang xuôi theo đường quốc lộ bên cạnh đoàn xe vận tải mà chạy về phía bên này -- kia hẳn là bỏ chạy nhỉ. Bị ngăn cách bởi bóng tối và sương mù nên rất khó nhìn rõ, đèn xe ở trong sương mù chiếu sáng có hạn, chỉ có lúc ánh sáng của chuôi đèn thi thoảng rọi trực tiếp lên người của mấy người chạy sát qua, mới miễn cưỡng thấy được đại khái động tác cùng với quần áo của họ.

Thế nhưng giữa vợ chồng không thể nghi ngờ là vô cùng quen thuộc, gần như chỉ dựa vào những thứ này là người phụ nữ kia đã tin chắc:

- Chồng! Thật sự là chồng của tôi! Là quần áo của anh ấy, anh ấy không sao!

Cô ta cực kỳ hưng phấn, dường như muốn tiến lên đón, rồi lại sợ đứa nhỏ trong lòng bị xóc nảy, thế là không dám chạy, đành phải ở tại chỗ không ngừng la lên:

- Chồng ơi! Ở đây!

Có lẽ là bận... bỏ chạy, phía đối diện không trả lời liền, người khác cũng không biết nói gì cho phải, vì vậy trên đường lớn nơi hoang dã kỳ thực vẫn rất an tĩnh.

Mọi người đều đang nhìn thẳng, chờ đợi. Lâm Y lặng lẽ thở dài, ngồi xổm xuống buộc lại dây giày của mình.

Khi nàng ngẩng đầu lần nữa, vừa lúc nhìn thấy một người trong sương mù ở phía trước, bị mất đầu.

Một màn này gần như là không tiếng động, lấy ánh đèn làm nền, chỉ một chốc, đường nét phác họa hình người tích tắc đã bị mất đi bộ phận quan trọng nhất, tựa như là kịch đèn chiếu vậy, vừa mông lung mà lại rõ ràng.

Duy chỉ có màu đỏ thẫm bắn tung tóe bên trong màn sương trắng nồng đậm, là cực kỳ rõ nét.

Mà gần như cùng lúc, Diệp Nghi Thiển cảm giác tay trái được nắm chặt, giọng nói của Lâm Y vang lên bên tai mọi người lần nữa, lúc này đây, không có làm ra vẻ huyền bí, cũng không nói chuyện giật gân, mà lại cực kỳ đơn giản ngắn gọn.

Nàng chỉ nói:

- Chạy!