Vương Nhất Bác đem theo vali đến một căn chung cư to cách trường 2 con phố, mặc dù đã bảo bố mẹ tìm cho cậu chỗ nhỏ là được nhưng lại cứ thích tìm cho cậu chỗ to vì sợ con trai ở không thoải mái. Nhà Vương Nhất Bác cũng được coi là giàu có trong nước, bố mẹ làm công ty game, nhưng cũng không phải là ngậm thìa vàng từ nhỏ. Lúc cậu sinh ra vẫn là lúc bố mẹ sắp đủ tiền mở công ty, sau khi mở công ty được một thời gian, mới là lúc Vương Nhất Bác bắt đầu được coi là một cậu ấm nhà giàu. Cũng là vì công ty game nên từ nhỏ dù Vương Nhất Bác học giỏi đến đâu cũng sẽ bị ảnh hưởng, vẫn lén lút chơi game rồi lên đến tận vị trí Chủ Kinh Đô, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đem chuyện này nói lại với bố mẹ, xin được vào chiến đội công ty đang đào tạo. Không ngoài dự đoán, bị bố mẹ ngồi "giảng giải" suốt 2 tiếng đồng hồ. Sau đó đành chấp thuận đến khi tốt nghiệp đại học rồi mới được vào chiến đội, Vương Nhất Bác vì chuyện này ủ rũ một thời gian dài, sau đó lại tự an ủi bản thân mình cố gắng chờ qua 4 năm nữa.
Lúc Vương Nhất Bác đến trước căn hộ 1005, cậu gọi điện cho chủ nhà nhưng gọi 2 lần vẫn không thấy ai nhấc máy, đang định gọi lần 3 thì chủ nhà nhắn cho cậu một cái tin:
"Tôi có chút việc ở trường, cậu đi xuống dưới sảnh đợi tôi!"
"Vâng!" Vương Nhất Bác lễ phép nhắn lại rồi quay người kéo vali đi xuống sảnh.
Ngồi một lúc cũng hơi chán, cậu nhờ lễ tân giữ đồ hộ rồi cầm theo túi nhỏ đi xuống siêu thị chung cư mua ít đồ. Dạo một vòng mua hai hộp trà và một hộp kẹo chanh ngậm, Vương Nhất Bác đi ra khỏi siêu thị về lại sảnh chờ, đúng lúc này chuông điện thoại Wechat vang lên. Cậu móc điện thoại trong túi ra, là mẹ.
"Alo, mẹ!"
"Con trai, đến nhà chưa?"
"Con đến rồi nhưng mà đang chờ chủ nhà về, người ta nói có việc ở trường."
"Ồ, giáo viên à?"
"Con cũng không biết, người ta làm nghề gì cũng đâu ảnh hưởng gì tới con." Cậu lười biếng đáp lại.
"Cái thằng nhóc này thật là! Vậy được rồi, mẹ cúp đây, phải đi nấu cơm trưa cho bố con nữa!"
"Vâng! Bye bye!"
"Bye bye! Moah Moah!"
">o