Trên vai Đồng Gia Tín đeo chiếc cặp chấp vá nhiều mảnh, đôi mắt dời qua anh hai kinh ngạc nói: "Anh hai, cô ta, cô ta không phải người kia sao?"
Lúc cha mẹ cậu chưa mất có lấy một tấm ảnh từ bên kia về, người trên tấm ảnh rất giống người trước mắt này.
Giống không là vấn đề, vấn đề là tại sao cô ta lại ở đây?
Đồng Gia Minh nhìn chằm chằm Đồng Tuyết Lục, không hé răng.
Tuy hai người này là đại gia tương lai, nhưng bây giờ đứng trước mặt Đồng Tuyết Lục chỉ là hai đứa trẻ, đương nhiên cô sẽ không lúng túng.
Cô đi đến lu nước, một bên múc nước rửa mặt một bên nói: "Hai em về rồi, thì ra rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
Đồng Gia Tín dùng cánh tay đυ.ng đυ.ng anh cậu: "Anh hai, cô ta đến đây làm gì vậy, còn có bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Đừng tưởng cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, kỳ thật cái gì cậu cũng biết!
Cô gái được gọi là chị ruột này lúc trước không muốn theo cha mẹ cậu về nhà, cùng với sói mắt trắng Đồng Chân Chân người sau tiếp người trước ăn vạ bên kia, nghe nói cả nhà bên kia đều là quan lớn, nói đến cùng còn không phải là chê nhà bọn họ nghèo!
Nếu lúc trước đã ghét bỏ như vậy, có bản lĩnh thì đừng về đây!
Hơn nữa nếu không phải tại cô và Đồng Chân Chân, cha mẹ cậu sẽ không chết!
Đồng Gia Tín càng nghĩ càng tức giận, nắm tay nhịn không được càng ngày nắm càng chặt.
Đồng Gia Minh nhìn chằm chằm Đồng Tuyết Lục, không hé răng.
Đồng Tuyết Lục thấy bọn họ không trả lời cô, liền không mặt nóng dán mông lạnh, xoay người vào nhà chuẩn bị ăn cơm.
Hai đại gia tương lai không phải là đứa trẻ ba tuổi như Đồng Miên Miên, cho một viên kẹo dỗ dỗ liền đi theo.
Đặc biệt là quỷ tài Đồng Gia Minh, ở niên đại này có thể bày mưu lập kế trèo lên được bậc cao như thế, tuyệt đối không phải dăm ba câu có thể thu phục.
Bất quá cô không nóng nảy, chỉ cần là người sẽ có nhược điểm, tìm được nhược điểm rồi đánh vào là được.
Lại nói tiếp, chỉ là hai đứa nhỏ mà cô còn không công lược được, vậy cũng đừng làm Nữ Vương Trà Xanh nữa.
Trong nhà, Đồng Miên Miên đang ngồi trên giường, không biết lấy kiềm cắt móng ở đâu ra, tự cắt móng chân.
Bé nhếch chân nhỏ lên, để kiềm cắt móng lại gần ngón chân, sau đó dường như ngón chân cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng né tránh.
Tay bé đuổi theo, chân lại né tránh, cứ thế lặp đi lặp lại đuổi theo một hồi lâu, kiềm cắt móng không chạm đến chân dù là một cái.
Cuối cùng dường như bé đuổi mệt rồi, chỉ vào ngón chận nhỏ, giọng nói trẻ con vang lên: "Mi không ngoan nha, mi không có ngoan như Miên Miên!"
Đồng Tuyết Lục nhịn không được "Phụt" một tiếng bật cười.
Vừa rồi cô đi vào thấy bé cầm kiềm cắt móng bị dọa nhảy dựng, không ngờ tiểu nhân nhi của cô lại biết tự chơi tự cứu.
Nghe được tiếng cười, Đồng Miên Miên ngẩng đầu nhìn qua, lập tức vươn tay nhỏ: "Chị, ôm em một cái."
Đồng Tuyết Lục đi qua bế bé lên, thuận tay lấy kiềm lại: "Sau này không được lấy kiềm chơi cắt móng tay nữa, rất nguy hiểm Miên Miên đã nhớ chưa?"
Đầu Đồng Miên Miên dựa lên vai cô, tay nhỏ ôm cổ Đồng Tuyết Lục: "Miên Miên nhớ rồi, sau này Miên Miên không chơi nữa."
Giọng nói tiểu nhân nhi vừa ngọt vừa trong trẻo, ngoan đến không chịu được.
Tâm Đồng Tuyết Lục lại bị đáng yêu hóa, không ngừng hôn lên má lúm đồng tiền của bé, Đồng Miên Miên bị hôn đến cười khanh khách giòn vang.
Đúng lúc này, Đồng Gia Tín chạy vào, một tay đoạt Đồng Miên Miên đi mắng: "Đồng Miên Miên em cái tiểu ngu ngốc này, anh đã dặn em không được nói chuyện với người lạ, em đã quên rồi sao?"
Đồng Miên Miên bị dọa sợ, môi nhỏ bẹp bẹp, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng biện giải: "Chị cả không phải người lạ."
Chị cả thắt tóc cho bé, mua kẹo cho bé ăn, còn hôn hôn mặt nhỏ của bé, bé thích chị cả.
Chị cả Đồng Chân Chân trước kia chỉ biết mắng bé ngu, lúc không có người khác còn ngắt nhéo bé, làm bé rất đau rất đau.
Còn không cho bé mét cha mẹ, dù sao bé cũng không thích chị Đồng Chân Chân kia.
Đồng Gia Tín nghe em gái che chở Đồng Tuyết Lục, tức giận véo mặt bé: "Em cái đồ ngu ngốc này! Ai là chị em, gọi thân thiết quá vậy, coi chừng người ta bán em đi em còn không biết!"
Đồng Miên Miên ủy khuất hốc mắt đỏ bừng: "Miên Miên không ngu ngốc, chị cả sẽ không bán Miên Miên!"
Đồng Tuyết Lục nhìn gương mặt Đồng Miên Miên bị véo đỏ, nhíu mày lạnh lùng nói: "Miên Miên chỉ là đứa trẻ ba tuổi mà thôi, em ấy biết cái gì? Cậu muốn gì cứ hướng tới tôi này!"
Hừ, hướng tới cô liền hướng tới, ai sợ ai!
Đồng Gia Tín đang muốn phản kích, nhưng bị Đồng Gia Minh chặn ngang: "Gia Tín em ngậm miệng lại đi."
Nói xong cậu ôm Đồng Miên Miên qua, động tác mềm nhẹ vỗ vỗ lưng bé dỗ dành.
Đồng Miên Miên ôm cổ Đồng Gia Minh, giong nói trẻ con ủy khuất đến không được: "Anh hai, chị cả không phải người xấu, chị cả cho em kẹo ăn."
Nói xong tay nhỏ lục túi, lục ra một viên kẹo sữa, dùng sức nhét vào trong miệng anh hai.
Đây là kẹo chị cả cho bé, bé chỉ ăn một viên, hai viên khác bé không ăn, giữ lại để dành cho anh hai anh ba.
Hừ, vừa rồi anh ba mắng bé và chị cả, bé không muốn cho anh ba ăn nữa.
Đồng Gia Minh né tránh: "Anh hai không ăn, em ăn đi."
Đồng Miên Miên nóng nảy: "Anh hai ăn."
Anh hai ăn kẹo chị cả mua, sẽ không nói chị cả là người lạ nữa.
Đồng Gia Minh không lay chuyển được bé, đành nhận viên kẹo: "Lát nữa anh hai mới ăn."
Đồng Miên Miên bị thuyết phục, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Vậy lát nữa anh hai nhất định phải ăn nha."
Đồng Gia Minh gật đầu, sau đó ôm bé đi ra ngoài rửa tay.
Đồng Gia Tín thấy em gái chần chờ không cho mình kẹo sữa, tức giận đến lỗ mũi mở to, nhưng cho dù có thế, đôi mắt vẫn không quên đề phòng như đề phòng cướp nhìn Đồng Tuyết Lục.
Thấy anh hai và em gái đã đi ra ngoài, lúc này cậu mới chạy nhanh đuổi theo.
Đồng Gia Minh múc nước rửa tay em gái, sau đó mới rửa mặt rửa tay mình.
Đồng Gia Tín chạy ra, vẻ mặt tức giận bất bình: "Anh hai, sao vừa rồi anh không cho em mắng cô ta? Anh sợ cô ta à?"
Đồng Gia Minh vẫn như cũ không lên tiếng.
Đồng Gia Tín lại giống như pháo bị đốt, bùm bùm nói không ngừng: "Anh hai anh yên tâm, chỉ có em gái còn nhỏ mới có thể bị vài viên kẹo lừa đi, em sẽ không! Lát nữa em sẽ không ăn đồ ăn cô ta nấu!"
Nhất định Đồng Tuyết Lục ở bên kia đã quen sung sướиɠ ăn không ngồi rồi, sẽ không biết nấu ăn.
Đồ ăn cô ta làm ra chắc chắn sẽ siêu cấp khó ăn, cho nên lát nữa có đánh chết cậu, cậu cũng không ăn một miếng!
Đồng Tuyết Lục: "..."
Chậc chậc chậc, trong ba đại gia, lão tam cá tính nhất.
Cũng đúng, vậy mới hợp với tính cách cậu, đời trước Đồng Gia Tín tư tưởng sinh động, thiết kế trang phục vừa độc đáo vừa sáng tạo.
Sau đó nương theo đất nước cải cách, liền hô mưa gọi gió ở ngành sản xuất, thậm chí còn đạt được không ít giải thưởng lớn ở nước ngoài.
Nhưng tính cách này mới là vấn đề lớn, đặc biệt lớn lên trong áp lực người Bắc Hòa tạo ra, dẫn đến tính cách hắn càng thêm mẫn cảm táo bạo, không kiềm chế được, làm vợ hắn chịu không nổi muốn ly hôn, không ngờ cùng ngày đòi ly hôn bỏ nhà đi xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình.
Đồng Gia Tín vì chuyện đó hối hận không thôi, sau đó mới có chuyện cả đời không cưới vợ, chết già không để lại một mầm mống.
Đồng Gia Minh rửa tay xong ôm em gái vào nhà.
Nhìn thấy trên bàn đã dọn cơm đầy đủ, cậu dừng một chút, vẫn là ôm em gái ngồi xuống.
Đồng Gia Tín muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt anh hai trừng một cái, lời đến bên miệng đành phải nuốt trở về.
Bất quá cậu đã hạ quyết tâm, cậu tuyệt đối sẽ không chạm vào đồ ăn cô ta nấu!
Tuyệt đối không!
Nhưng cậu vừa mới ngồi xuống, một mùi thơm ngào ngạt liền bay vào mũi.
Cậu chưa bao giờ ngửi được mùi nào thơm đến vậy, cũng chưa từng thấy cơm chiên nào đẹp như vậy, mỗi một miếng trứng đều sáng lấp lánh như vàng, dưới ánh đèn càng thêm mê người.
Nhìn trông rất ngon, không biết vị thế nào?
Cậu nuốt một ngụm nước miếng lớn, bụng nhỏ cũng đồng thời truyền đến âm thanh đói khát.
Sau đó trước khi đại não cậu phản ứng, tay đã cầm muỗng múc một muỗng lớn đưa vào miệng.
Má ơi, ngon quá!
Cơm mềm vừa phải, mỗi khi nhai một cái vị trứng liền tỏa ra, trước kia cậu cũng được ăn cơm chiên trứng vài lần, nhưng đến bây giờ chưa thấy cơm chiên nào ăn ngon như cơm chiên này!
Đũa kẹp một cọng cải, cải giòn tan, mang theo vị tỏi làm cậu sắp nhai luôn đầu lưỡi.
Ô, đây là cải thần tiên gì vậy a!
Người vừa rồi nói có bị đánh chết cũng không ăn một miếng, giờ trong nháy mắt đã càn quét xong một chén cơm, một chút cũng không đỏ mặt bới thêm chén thứ hai.
Dùng thực lực bản thân chứng minh, rõ ràng, tự vả mặt mình.
Không biết là vì đồ ăn quá ngon, hay do ánh đèn quá nhu hòa, Đồng Gia Tín cảm thấy Đồng Tuyết Lục thoạt nhìn thuận mắt hơn lúc trước một chút.
Xem ra người này không tệ, nếu sau này vẫn được ăn ngon như vậy, tựa hồ cũng không tồi.
Đồng Gia Minh nhìn em trai vùi đầu càn quét, giống như bị bỏ đói lâu ngày, bộ dáng quả thực không nỡ nhìn.
Vừa rồi là ai luôn miệng nói mình sẽ không bị đồ ăn lừa đi, vừa rồi là ai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói mình sẽ không ăn?
Quá mất mặt!
Đồng Miên Miên ăn đến khuôn mặt nhỏ phình phình, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Đồng Tuyết Lục cười lấy hạt cơm dính trên mặt bé xuống.
Thức ăn ngon tuy có thể đến muộn, nhưng một khi xa vào chưa từng có người thoát ra được, chưa từng có.
**
Phương gia.
Phương Tĩnh Viện cầm đũa lựa lựa trong dĩa thịt, Phương Văn Viễn thấy vậy nhíu mày: "Thói quen này của em học ở đâu ra vậy, em lục tung lên hết rồi ai ăn được nữa?"
Phương Tĩnh Viện không vui chu miệng, nhưng từ nhỏ đến lớn cô sợ anh cả nhất, chỉ dám nhỏ giọng hậm hừ: "Có chỗ nào không ăn được?"
Phương Văn Viễn nhìn cô một cái, Phương Tĩnh Viện liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chỉ là trong lòng cô không phục, cảm thấy mấy năm nay anh cả càng ngày càng nghiêm túc, bản mặt dần dần giống như ông già.
Đột nhiên, cô nghĩ đến chuyện buổi trưa gặp được Đồng Tuyết Lục, tròng mắt vừa chuyển nói: "Anh cả, anh có biết buổi trưa em gặp ai không?"
Phương Văn Viễn giống như không nghe thấy, vẫn cúi đầu ăn cơm.
Phương Tĩnh Viện đối với phản ứng này của anh mình thấy nhiều không trách: "Em gặp Đồng Tuyết Lục, nhất định anh chưa biết, Đồng Tuyết Lục bị Đồng gia đuổi ra khỏi nhà rồi!"
Phòng khách an tĩnh vài giây, sau đó bùng nổ.
Mẹ Phương khϊếp sợ: "Bị đuổi khỏi Đồng gia, sao có thể?"
Chuyện con gái thật giả ở Đồng gia quậy đến oanh oanh liệt liệt, trên dưới đại viện ai cũng biết.
Con gái nâng niu trong lòng bàn tay mười mấy năm bỗng nhiên trở thành người dưng, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bên nào cũng không bỏ được, làm người thổn thức vô cùng.
Lại nói tiếp, mọi người đều nhất trí cho rằng Đồng gia sẽ không đuổi con nuôi đi, hơn nữa Đồng Tuyết Lục cũng không muốn đi, tình cảm mười mấy năm, sao có thể bỏ được để cô về bên kia chịu khổ.
Cho nên lúc này mọi người nghe được Đồng Tuyết Lục bị đuổi ra khỏi Đồng gia mới giật mình như thế.
Phương Tĩnh Viện thấy mọi người đang nhìn mình, liền đắc ý: "Sao lại không thể? Con thấy cô ta mang theo bao lớn bao nhỏ, mặt xám xịt đi đến nhà ga kìa! Cha, mẹ, Đồng Tuyết Lục đã bị đuổi khỏi Đồng gia, vậy hôn ước của anh cả sẽ không được tính nữa có đúng không?"
Mẹ Phương và cha Phương nhìn nhau, lại quay đầu hỏi con lớn: "Văn Viễn, con thấy chuyện này nên làm sao bây giờ?"
Mắt Phương Văn Viễn nâng cũng không nâng một cái, miệng lưỡi bình tĩnh lãnh đạm: "Vậy cứ hủy đi? Dù sao trước giờ con chưa từng chấp nhận hôn ước này."
Mẹ Phương tức giận nhìn con mình một cái, rồi thở dài nói: "Dù sao đây cũng là duyên phận của hai đứa, nếu con đã không chịu thì để mẹ nói với Đồng gia một tiếng, miễn cho sau này làm mất hòa khí."
Hôn ước này là ông nội Phương và ông nội Đồng định ra khi hai đứa còn trong bụng mẹ, ai ngờ Phương Văn Viễn từ nhỏ đã không thích Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục lại không phải Phương Văn Viễn thì không gả, hai nhà vì chuyện này phiền não rất nhiều.
Phương Văn Viễn vốn dĩ không thích Đồng Tuyết Lục, hơn nữa bây giờ Đồng Tuyết Lục không còn là con cháu Đồng gia, hai bên không môn đăng hộ đối, hôn sự này tự nhiên không thể tiếp tục.
Vẻ mặt Phương Văn Viễn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng vẻ mặt Phương Tĩnh Viện lại cực kỳ vui.
Tròng mắt cô lưu chuyển, định ngày nào đó đi gặp Đồng Tuyết Lục, ném chuyện giải trừ hôn ước này lên mặt cô, đến lúc đó xem cô còn kiêu ngạo thế nào.
Đồng Tuyết Lục không biết mình trở thành đề tài Phương gia ăn với cơm.
Niên đại này không có gì giải trí, cơm nước xong, sau khi rửa mặt mọi người liền đi ngủ.
Lúc này Đồng gia cũng tắt đèn, Đồng Miên Miên cuộn tròn trong ngực cô, ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ngoài phòng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, trong phòng thập phần yên tĩnh.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên đánh vỡ yên lặng --
"Nói đi, cô về đây có mục đích gì?"