Ái Hậu Dư Sinh

Chương 20: End

Hạ Yến Lễ ở trong phòng khách bình tĩnh chờ người.

Kim giờ chỉ về số tám, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô nặng nề, Hạ Yến Lễ gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn, nhịp thứ mười chưa kịp đếm, Hạ Liên Chử đẩy cửa bước vào.

Hạ Yến Lễ không nhúc nhích, nâng cằm nhìn Hạ Liên Chử kéo ghế tựa ngồi xuống đối diện gã.

Hai người đối diện cách nhau một bàn trà, đường nhìn của Hạ Yến Lễ dừng trên gương mặt Hạ Liên Chử trong giây lát, sau đó lập tức tránh đi.

Gã chán ghét khuôn mặt cùng gã giống nhau đến bảy tám phần.

Hạ Yến Lễ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Gã ngửi được từ trên người Hạ Liên Chử truyền đến, mùi tùng tuyết xen lẫn mùi gỗ thấm đẫm nước mưa.

Lạnh lẽo, thơm ngát.

"Cậu ký hiệu cậu ta?" Hạ Yến Lễ nhìn Hạ Liên Chử, trong mắt loé ra một vẻ kinh ngạc.

Hạ Liên Chử nhàn nhạt nói: "Vấn đề này không có quan hệ gì với anh."

Trong lòng Hạ Yến Lễ khẽ hận, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười: "Được, vậy cậu nói đi, mục đích tối nay cậu đến gặp tôi."

"Tôi đến cầu anh." Hạ Liên Chử giương mắt nhìn thẳng Hạ Yến Lễ.

"Cầu tôi?" Hạ Yến Lễ khẽ cười một tiếng, "Cầu tôi cái gì?"

"Thả tự do cho em ấy."

"Không phải cậu ta vẫn luôn tự do sao? Tại sao lại kêu tôi thả?"

"Anh muốn cái gì?" Hạ Liên Chử trực tiếp mở miệng hỏi.

"Tôi muốn cái gì cũng có thể?"

Hạ Liên Chử không chút do dự gật đầu: "Chỉ cần tôi có thể làm được."

"Tốt." Hạ Yến Lễ cười, "Rất sảng khoái, vậy tôi muốn cậu ngày mai tổ chức buổi họp báo, tuyên bố cậu thoát ly khỏi Hạ gia, chính thức cùng Hạ gia phân rõ quan hệ."

"Được." Hạ Liên Chử gật đầu đáp ứng.

Hắn cùng Hạ gia vẫn luôn không tồn tại chút tình cảm gì, hắn ở trong quân bộ, cho dù ban đầu tất cả đều nói hắn là nhờ vào Hạ gia chống lưng mà được ưu đãi, nhưng hắn có thể đi đến được ngày hôm nay, trở thành Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đế quốc, tất cả đều phải thừa nhận là nhờ vào năng lực trác tuyệt của bản thân hắn, hiện tại, hắn cũng không ham muốn bất cứ điều gì ở Hạ gia.

"Cậu ở đế tinh, tôi nhìn thấy rất khó chịu..."

"Tôi đã nộp đơn xin chuyển công tác, sẽ theo quân đoàn đóng quân bên ngoài." Hạ Liên Chử ngắt lời gã, nói, "Còn điều kiện gì?"

"Phụ thân để lại cho cậu những gì?"

"Tôi sẽ đem toàn bộ đưa cho anh." Hạ Liên Chử vẫn không chút do dự trả lời.

Khi phụ thân qua đời đã để lại một cái hộp, Hạ Chính Anh vẫn luôn đợi Hạ Liên Chử trở về, mới đem chiếc hộp kia giao cho hắn.

Rõ ràng gã mới là tôn tử danh chính ngôn thuận của Hạ Chính Anh, là con trai duy nhất của Hạ Trung Đình, là người thừa kế duy nhất của Hạ gia.

Hạ Liên Chử bỗng nhiên xuất hiện trở thành một vật cản, chắn ngang tất cả hào quang mà đáng lẽ ra gã được hưởng, bất quá chỉ là một đứa tạp chủng, bùn nhão không trát được tường, rõ ràng là alpha cấp S, lại vì một đứa kỹ nam mà dễ dàng buông bỏ tất cả.

Hạ Yến Lễ trầm mặc nửa ngày, nhìn chằm chằm Hạ Liên Chử, đây cũng là lần đầu tiên gã nghiêm túc nhìn kỹ Hạ Liên Chử.

Qua nửa ngày, Hạ Yến Lễ đột nhiên bật cười, trong ý cười hoàn toàn là chế nhạo, hỏi ngược Hạ Liên Chử: "Có đáng không? Lấy di sản phụ thân để lại cho cậu, lấy tiền đồ của mình để đổi lấy một..."

Gã dừng một chút, mới nói: "Món đồ chơi?"

Hạ Liên Chử nhíu mày, cố nén nội tâm phẫn nộ, bình tĩnh nói: "Em ấy không phải đồ vật."

"Chứ là cái gì?" Hạ Yến Lễ không tha hỏi tiếp.

Hạ Liên Chử nhìn bộ dạng hiện tại của Hạ Yến Lễ, tâm đột nhiên bình tĩnh trở lại, trong phút chốc, hắn cảm thấy Hạ Yến Lễ rất đáng thương.

Hắn lắc đầu một cái, nhìn thẳng Hạ Yến Lễ, nói: "Anh không hiểu."

Một câu này không nghi ngờ gì đã chọt trúng điểm phẫn nộ của Hạ Yến Lễ, gã trào phúng nói: "Vâng, anh trai em không hiểu, một món đồ chơi, có thể nhượng em trai ngốc của anh từ bỏ nhiều thứ như vậy, vạn nhất sau đó có một ngày em hối hận, vậy coi như đã quá muộn để quay đầu rồi."

Hạ Liên Chử nghiêm túc nói: "Tôi không hối hận."

Hạ Yến Lễ ghét nhất chính là nhìn thấy trên mặt bọn họ loại biểu tình đối với tương lai rất chắc chắn rất ước mơ hạnh phúc, gã thích nhìn bọn họ tan nát cõi lòng, nhìn bọn họ hiểu lầm, khổ sở, đau đớn đến không muốn sống.

Đột nhiên, Hạ Liên Chử hỏi: "Anh rất hận tôi?"

Hạ Yến Lễ cười lạnh: "Tôi không nên hận cậu sao?"

Mẫu thân vì không có được tình yêu từ phụ thân mà vẫn luôn sầu não uất ức, thân thể nàng vốn không tốt, kết quả sinh ra gã từ nhỏ đã vô cùng kém cỏi. Rõ ràng cùng là alpha, gã lại có một thân thể không khỏe mạnh, không thể theo truyền thống người nhà họ Hạ đi tòng quân, cho nên ông nội mới tìm cái đứa con riêng này trở về.

Phụ thân hi sinh, về sau mẫu thân cũng không chịu đựng được mà đi theo, có lẽ phụ thân không thích mẫu thân, căn bệnh trầm cảm của mẫu thân nguyên nhân chính là do người đang đứng trước mặt gã.

Gã làm sao có thể không hận!

Hạ Yến Lễ nói: "Hạ Liên Chử, đây là cậu nợ tôi."

Hạ Liên Chử khinh thường đáp lại: "Tôi chưa bao giờ nợ anh bất cứ điều gì."

"Không nợ sao?!" Hạ Yến Lễ trong nháy mắt nổi giận, "Nếu như không có cậu, cùng người mẹ hồ ly tinh của cậu, nhà chúng tôi sẽ không phải như bây giờ!"

"Thật sao?" Hạ Liên Chử hỏi gã, "Rõ ràng là mẫu thân anh tính kế mới có thể gả vào Hạ gia, từ đó mới có anh."

"Vậy thì như thế nào, coi như là nàng tính kế, sự thật là phụ thân và bà đã kết hôn, mẹ cậu chỉ là một tiểu tam."

Hạ Liên Chử cũng nổi giận, hắn vỗ bàn đứng phắt dậy, căm tức nhìn Hạ Yến Lễ đứng đối diện.

Kỳ thực chân tướng là gì, trong tâm bọn họ sớm đã hiểu, nhưng đúng sai khó phân, không người nào có thể chân chính lý giải rõ ràng.

Lúc đó tiểu thư Quý gia lưu luyến si mê Hạ Trung Đình, không tiếc bỏ thuốc đặt bẫy khiến Hạ Trung Đình ký hiệu nàng, trực tiếp gạo nấu thành cơm, cuối cùng mang thai hài tử.

Quý gia bức bách, dư luận tạo thế, Hạ Trung Đình bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng bạn gái chia tay, cưới Quý tiểu thư.

Quý tiểu thư mặc dù được toại nguyện gả cho Hạ Trung Đình, nhưng Hạ Trung Đình căn bản không yêu nàng, thậm chí hận nàng. Ông tự xin đi tới một tinh cầu xa xôi, mãi đến tận lúc hi sinh ở nơi đó cũng không hề muốn quay về.

Mà người bạn gái Hạ Trung Đình bị ép chia tay, chính là mẹ Hạ Liên Chử.

Sau khi bọn họ chia tay nàng mới phát hiện bản thân có thai.

Nàng không muốn bỏ đứa bé này, cũng không muốn phá hoại gia đình Hạ Trung Đình, cho nên mai danh ẩn tích, một người gian khổ dưỡng dục Hạ Liên Chử lớn lên.

"Kỳ thực phụ thân từ lâu đã biết về sự tồn tại của cậu, ông ta vẫn luôn phái người bảo vệ cậu, cho dù vậy cũng nhất quyết không nhận lại cậu." Hạ Yến Lễ đã bình tĩnh lại, "Thực sự là buồn cười, làm ra một bộ dáng thâm tình cho ai xem."

"Cậu và ông ta thực sự giống nhau, đều là bộ dạng giả thâm tình."

Tức giận trong Hạ Liên Chử cũng nguội dần, hắn đã không muốn cùng Hạ Yến Lễ so đo quá nhiều. Hạ Liên Chử từ bên cạnh nhấc một cái hộp để lên bàn, giao cho Hạ Yến Lễ: "Thứ anh muốn ở chỗ này, những chuyện khác tôi đều sẽ làm."

Hạ Yến Lễ đè lại cái hộp, khẽ gật đầu một cái: "Cút đi, sau này ở đế tinh đừng để tôi nhìn thấy cậu."

"Chuyện anh đáp ứng tôi..."

Hạ Yến Lễ lạnh nhạt ngắt lời: "Một phế vật đến giá trị lợi dụng cũng không còn, đáng để tôi dụng tâm sao?"

Hạ Liên Chử thở phào nhẹ nhõm, hắn tự nhiên có năng lực bảo vệ Thư Ly an toàn, nhưng bọn họ không yên lòng Thư Nhã.

Hạ Yến Lễ tuy rằng là hạng người không ra sao, thế nhưng là người giữ chữ tín. Cho nên hắn dùng nhiều điều kiện như vậy, để đổi lấy an toàn cho Thư Nhã, đổi cho Thư Ly một sự an tâm.

Hạ Liên Chử đi ra khỏi cửa lớn, trở lại trong xe.

Thư Ly ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, vừa nhìn thấy Hạ Liên Chử, không tự chủ được đã lộ ra nụ cười: "Không sao chứ."

"Không sao." Hạ Liên Chử đến gần hôn Thư Ly.

Trong mắt Hạ Yến Lễ, Thư Ly chỉ là một công cụ có thể mặc gã lợi dụng, vì một con cờ từ bỏ nhiều như vậy, đương nhiên không đáng.

Nhưng ở trong mắt Hạ Liên Chử, Thư Ly không phải công cụ, càng không phải là quân cờ. Thư Ly là bảo vật hắn từng sở hữu nhưng bị lạc mất, cuối cùng đã tìm lại được.

Vì y, từ bỏ cái gì đều đáng giá.

Xe chạy khỏi cổng lớn Hạ gia, rời xa Hạ trạch, chạy thoát từ nơi đã liên tiếp giam cầm cả linh hồn lẫn thể xác của cả hai người.

Sau này, quãng đời còn lại, bọn họ cùng nhau đồng hành, con đường phía trước rộng thênh thang tràn ngập ánh sáng.

Hạ Yến Lễ lẳng lặng ngồi trên ghế, với một cái hộp trong tay.

Gã ngồi yên nhìn chiếc hộp, rất lâu sau mới mở nó ra. Bên trong dày cộp một xấp thư.

Mở ra một phong thư.

Là thư tình.

Gã chăm chú đọc một nội dung viết trong đó, trầm mặc thật lâu, sau đó kêu người mang đến một thùng sắt.

Đem đống giấy từng cái từng cái ném vào trong thùng lửa.

Ngọn lửa từng tấc từng tấc bùng lên, liếʍ và hôn sau cùng là cắn nuốt lên những tờ giấy đã ố vàng.

Cho dù đoạn tình yêu này không có cố sự, thì cũng sẽ có một câu chuyện mới phát sinh.

Tất cả đều đang phát sinh.

- --- Toàn văn hoàn

**Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đại gia một đường làm bạn!! Cảm ơn mọi người!!!!

**Editor có lời muốn nói:

**Đầu tiên là về vấn đề xưng hô. Bên Trung có 我(wǒ) và 你(nǐ). Bên mình thì anh-em tao-mày tôi-cậu v..v...

Xưng hô của hai nhân vật chính sẽ dựa vào từng giai đoạn tình cảm.

- Trong quá khứ lúc mới gặp nhau sẽ là tôi-cậu, khi thân nhau rồi sẽ là anh-em.

- Ở hiện tại:

+Từ chương 1 đến chương 7 sẽ là tôi-cậu, anh-tôi.

+Từ chương 8 đến chương 13 sẽ là tôi-em, anh-tôi.

+Từ chương 14 đến hết sẽ là anh-em.

Còn xưng hô giữa các nhân vật khác sẽ dựa vào hoàn cảnh của cuộc nói chuyện, mối quan hệ giữa các nhân vật.

** Muốn vì Hạ Liên Chử, muốn vì Thư Ly mà nói vài câu.

Đây là bộ truyện thứ 5 mình ôm về edit, nhưng lại là bộ thứ 3 được làm xong. Đối với mình, đây là một câu chuyện hay, bởi vì nó có những chi tiết gợi mở, những chi tiết rất nhỏ nhưng cực kỳ đắt giá.(mình lấy ví dụ vài cái thôi nhé, nói hết ra thì còn ai đọc truyện nữa.)

- Ví như đặc điểm nhận dạng của Hạ Liên Chử là hai chữ "lạc đường". Lần đầu chuyển nhà cùng mẹ, hắn vì lạc đường mà vô tình cứu được một đứa bé, gặp được người câm nhỏ của hắn. Ở thực tại, sau 12 năm học và tòng quân, hắn trở về, cũng vì đi đón Thư Ly mà bị lạc đường, đón người rồi chạy trở về cũng lạc nốt, nhưng cái lần lạc đường này cho hắn lần nữa tiếp xúc với Thư Ly. Hai lần lạc đường, mở ra cho hắn hai cơ hội đến bên cạnh người câm nhỏ, một lần là mở ra duyên phận bèo nước gặp gỡ, một lần là mở ra cơ hội trùng phùng.

- Ví như câu Thư Ly nói ở chương 4 "Không có về, vẫn luôn chờ Nhị thiếu đến đón tôi." Trong quá khứ Thư Ly từng đứng trước của nhà Hạ Liên Chử đợi hắn, để trả ơn hắn đã cứu mình, sự chờ đợi này đổi lại một câu " Tôi tên Ninh Dực, cậu là người đầu tiên tôi nhận thức từ lúc chuyển đến đây, sau này tôi bảo vệ cậu." Sau 12 năm vẫn câu nói đó "tôi vẫn luôn chờ," chờ Hạ Liên Chử đến đón y về, chờ ngày hắn nhận ra y.

- Khi mới gặp lại nhau Thư Ly từng hỏi Hạ Liên Chử yêu thích một người như thế nào, Hạ Liên Chử khi đó đã nói "Tôi yêu thích một người, không quan tâm giới tính." Vì sao lại trả lời như vậy ư, không phải vì nói như vậy thì bản thân sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận được nhiều người bất kể cả omega, beta hay thậm chí là alpha, đơn giản là khi hắn bị tách khỏi người kia, tiểu người câm của hắn vẫn chưa phân hóa. Không phải là hắn không quan tâm giới tính, mà là hắn không quan tâm đến giới tính người kia, cho dù người đó là alpha, là beta, hay omega hắn đều sẽ thích. Không phải là không có hình mẫu yêu thích, chỉ là do hắn đã có sẵn một người trong tim mình rồi.

- Còn Thư Ly, chắc hẳn khi đọc tới phần sau, sẽ có ý kiến cho rằng tại sao Thư Ly dù trước hay sau khi nhận lại nhau, vẫn cứ dấu diếm chuyện bản thân bị uy hϊếp, tự làm khổ mình, quá nhu nhược. Trong truyện "Sửu Tiên" của tác giả Vạn Diệt Chi Thương có một phân đoạn: "Yêu một người không cần lúc nào cũng ở cạnh nhau. Lại càng không cần phải chiếm lấy, để người mình yêu sống tốt cũng là một loại tình yêu." Nếu tất cả đều nói ra đều chia sẻ cùng nhau đó gọi là tin tưởng. Nhưng trong một số trường hợp đó lại là gánh nặng. Ai yêu rồi mà không từng trải qua cái cảm giác thà bản thân chịu thiệt chứ nhất quyết không để người kia biết rồi phiền lòng. Là yêu nhiều yêu sâu đậm đến đâu mới lo được lo mất. Không phải không tin tưởng người kia, chỉ là vì bản thân quá mức để tâm nên mới như vậy.

**Bản thân tui là một người không tin cái gọi là vận mệnh sắp đặt, đó giờ tôi vẫn luôn nghĩ định mệnh gì đó chẳng qua là do con người cố ý sắp đặt mà thôi. Edit hết rồi mới thấy, thì ra anh Chung Tấn là hóa thân đại diện cho suy nghĩ của tui nha.

"Chung Tấn luôn không tin số mệnh, nhưng giữa hai người bọn họ, anh lại cảm nhận được sự trêu đùa vận mệnh.

Rõ ràng là hai người yêu nhau, lại phải chia cách nhiều năm như vậy, gặp nhiều đau khổ như vậy."

**Thêm một vấn đề nữa

Hạ Liên Chử 14-15 tuổi được nhận về Hạ gia, sau đó học 4 năm trong trường quân đội, tiếp đó chỉ huy quân đoàn 34 đóng quân ở một tinh cầu khác 7 năm. Thư Ly được đưa vào Hạ gia trong năm đầu tiên Hạ Liên Chử đi đóng quân cùng quân đoàn 34.

+Thư Ly chấp nhận vào Hạ gia không phải bởi vì Hạ Liên Chử, mà vì muốn em gái được phẫu thuật và có cuộc sống tốt nên mới chấp nhận điều kiện của Qúy gia và Hạ gia, Thư Ly hoàn toàn không biết Hạ Liên Chử (lúc trước là Ninh Dực) là con cháu Hạ gia. Nên tuyệt đối đừng nói mấy câu như Thư Ly vì Hạ Liên Chử mà chấp nhận vào Hạ gia chịu đựng suốt 7 năm qua mà Hạ Liên Chử không thèm về, hay đại loại như vì Hạ Liên Chử cố chấp không về nên Thư Ly chịu oan ức bị giam cầm chờ đợi Hạ Liên Chử ở Hạ gia 7 năm qua. Thư Ly tìm Hạ Liên Chử chính xác là 12 năm không sai, nhưng nồi oan thì không nên đội nhé.

+Việc giả dụ nếu 7 năm trước Hạ Liên Chử chịu trở về, thì có phải sẽ cứu được Thư Ly không? Thử nghĩ xem, Hạ Liên Chử học 4 năm, sau đó được điều đi theo quân đoàn 34 ra tinh cầu xa nhất, chứng tỏ ở thời điểm đó, Hạ Liên Chử hoàn toàn không làm chủ được tình hình của bản thân trong quân đội, vẫn chịu sự ràng buộc và khống chế của Hạ gia. Cho nên việc Hạ Liên Chử quay về vào 7 năm trước gặp được Thư Ly sớm hơn, không hoàn toàn là chuyện tốt. Vì khi đó dưới cường quyền của Hạ gia, tất cả sẽ chỉ đau khổ hơn thôi. Minh chứng là cho đến khi Hạ Liên Chử trở về sau 7 năm đóng quân, gặp lại Thư Ly, thì Hạ Yến Lễ mới nhìn ra sự khác thường mà cho người đi điều tra thân phận của Thư Ly. Nếu sự việc xảy ra vào 7 năm trước, Hạ Yến Lễ vẫn sẽ biết, và khi đó Hạ Liên Chử vốn đã được điều đi rất xa, lại chưa đủ cường thế, Thư Ly ở Hạ gia sẽ chỉ càng bị dằn vặt hơn. Nhưng qua 7 năm đi tòng quân này, khi dẫn Thư Ly đến trước mặt Hạ Chính Anh, kiên định giới thiệu đây là omega của con, Hạ Chính Anh khi ấy chỉ hừ nhẹ "hoặc là đã nhìn rõ đứa cháu này lông cánh đầy đủ, không ngăn được hắn, chỉ có thể thuận theo hắn."

Nên lời Hạ Yến Lễ nói: "Hạ Liên Chử, ngày ấy nếu cậu đừng cố chấp tự cho là đúng, có chết cũng không chịu trở về, có lẽ cậu ta đã không phải khổ sở nhiều năm như vậy." chẳng qua chỉ là lời nói của việc gã không cam tâm khi nhìn thấy người khác bình yên bên nhau, cái này gọi là ăn không được phá cho hôi đấy các bạn ạ. Cái thứ gã bám víu đến cuối cùng chính là một xấp thư tình, hóa ra oán hận trở thành chấp niệm vì người phụ nữ kia nên mẹ gã mới không được yêu thương, chấp niệm khiến gã dằn vặt mà sống cả đời ấy trong phút chốc bỗng trở thành một trò hề.

**Một điểm nữa là mình muốn nói đó là em gái Thư Ly, cô bé Thư Nhã, thông minh, hiểu chuyện, ngoan ngõan. "Anh trai không muốn, nàng sẽ vờ như không biết. Hiện tại anh rất hạnh phúc, anh và nàng đều sẽ thật hạnh phúc." Không phải là không nhớ, khi ấy nàng quá bé để nhớ được mình từng sống ở đâu. Nhưng nàng vẫn luôn nhớ rõ mình có một người anh trai. Anh trai rất hay ôm nàng, cái ôm đó rất ấm áp, chuyện này nàng chưa từng quên. Chỉ là nếu đó là điều anh trai muốn, nàng sẽ vờ thuận theo. Thật ra mình rất phản cảm chuyện chỉ cần phụ nữ xuất hiện trong văn BL sẽ lập tức bị miêu tả xấu đi. Nhưng may quá tác giả Khả Ái Trừng đã không làm vậy.

**Còn về Hạ Trung Đình, phụ thân của Hạ Yến Lễ và Hạ Liên Chử, thì mình chỉ có một chữ để miêu tả, "hèn", yêu một người lại không dám vì người mình yêu mà đứng ra, chấp nhận nghe theo sắp đặt, bị dư luận chèn ép thế là nhanh chóng cưới một người khác cho vừa lòng thiên hạ. Hai người phụ nữ vì ông mà đau khổ, hai đứa con trai, một đứa mang theo oán hận để lớn lên, nhìn mẹ mình ngày ngày khao khát được yêu thương nhưng không có được rồi trầm uất ra đi, một đứa con vì hành động của ông mà cả đời mang tiếng "con rơi", nhìn mẹ mình người cắm đầy dây rợ nằm trong bệnh viện, đến cuối cùng khi mẹ mất vẫn không kịp trở về. Hạ Yến Lễ nói với Hạ Liên Chử "Thực sự là buồn cười, làm ra một bộ dáng thâm tình cho ai xem." "Cậu và ông ta thực sự giống nhau, đều là bộ dạng giả thâm tình." Hạ Yến Lễ nói đúng, nhưng chỉ đúng một nửa, Hạ Trung Đình đến chết vẫn bày ra một bộ dáng thâm tình cho ai xem, nhưng nửa còn lại Hạ Yến Lễ đã sai, bởi vì Hạ Liên Chử không giống ông ta, Hạ Liên Chử không phải Hạ Trung Đình, càng không hèn nhát như ông ta.

**Con vì người mình yêu mà kiễng chân, đứng sẽ không vững.

Người yêu con sẽ chủ động cúi xuống, lưng sẽ mỏi.

Một người kiễng chân,

Một người cúi xuống.

Chính là song phương cùng tiến về phía nhau.

Vậy nên yêu cũng vô dụng, yêu nhiều cũng vô dụng.

Yêu lẫn nhau mới hữu dụng.

Có một câu nói có lẽ khá hợp dành cho Hạ Liên Chử và Thư Ly. "Nguyện thiên hạ hữu tình nhân, đô thành liễu quyến thuộc."

#Nguyện người có tình rồi sẽ về với nhau.#

- -------Tác giả Khả Ái Trừng viết rất hay, mỗi nhân vật đều có cá tính có suy nghĩ riêng, nhưng có lẽ tui edit không được hoàn hảo như cách hành văn của tác giả. Mong là các bạn đọc vui vẻ, phần trên là tui nói qua một vài chi tiết tui ấn tượng trong suốt quá trình edit, còn lại thì các bạn đọc rồi cảm nhận nhé.----------