Canh xương hầm với củ từ và bắp ngô dậy mùi thơm thoang thoảng, hai người ngồi đối diện, bên môi vẫn còn lưu lại dư vị của nụ hôn diễm sắc vừa nãy.
Thư Ly không ngẩng đầu, rất nghiêm túc uống canh, nhưng tầm mắt người đối diện vẫn dừng ở trên người y, làm cho người nào đó không thể lơ là.
Thư Ly ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hạ Liên Chử, trong ánh mắt xen lẫn một chút oán giận ngượng ngùng, thật sự động nhân.
Cảnh tượng này quá ấm áp, Hạ Liên Chử nở nụ cười, hắn dời tầm mắt, bộ dạng như vô tình bắt đầu hỏi những chuyện trước đây của Thư Ly.
"Em có một người em gái?"
Thư Ly sững sờ, y nhớ Hạ Yến Lễ trước đây có nói Hạ Liên Chử từng cho người điều tra chuyện của mình, trong lòng nhất thời thấp thỏm. Y thực thận trọng đưa ra câu trả lời.
"Đúng là có một đứa em gái, sao đột nhiên Nhị thiếu lại hỏi cái này?"
"Em là bởi vì em gái, cho nên mới..."
"Phải." Không đợi Hạ Liên Chử nói xong, Thư Ly trực tiếp thừa nhận nói, "Thân thể con bé không tốt, muốn chữa bệnh cần rất nhiều tiền, mà tôi không có tiền."
Những việc này Hạ Liên Chử đã sớm nghe Chung Tấn nói qua, nhưng lúc này trực tiếp nghe Thư Ly thừa nhận, trong lòng chung quy vẫn cảm nhận được từng trận đau đớn nặng nề.
"Đại thiếu giúp em gái tôi có thể được phẫu thuật, còn tìm một gia đình nhận nuôi con bé, nhà kia không có con, đối với nó rất tốt."
"Vậy còn em?" Hạ Liên Chử nhẹ giọng nói.
Nàng hiện tại sống rất tốt, vậy còn em? Em bây giờ trải qua có tốt không?
"Tôi?" Thư Ly khẽ mỉm cười. Trên mặt bình thản, ra vẻ không đáng kể khiến trái tim Hạ Liên Chử bất giác run lên, nhói đến tê tái.
"Nhị thiếu đối với tôi rất tốt, cho nên hiện tại tôi trải qua rất không sai."
Trong phút chốc Hạ Liên Chử không khống chế được bản thân muốn trực tiệp hỏi vậy trước kia thì sao? Trước lúc hắn trở về, ở lúc hắn không tại, y đã trải qua thế nào?
Có lẽ không cần hỏi, chỉ từ tuyến thể thượng lít nha lít nhít lỗ kim của y là có thể nhìn ra, những đau đớn y trải qua đã chồng chất nhiều đến mức nào.
Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ, ánh đèn đột nhiên bừng sáng, ánh đèn xuyên qua quang cảnh tươi đẹp, chiếu trên đất một vệt sáng mơ hồ.
Qua nửa ngày, Hạ Liên Chử đột nhiên lên tiếng: "Tôi từng yêu một người."
Tim Thư Ly vì câu nói đó mà trở nên căng thẳng, y cúi đầu yên tĩnh ăn canh, không thấy rõ thần sắc trên mặt.
"Trước khi bị Hạ gia tìm về, có hơn một năm tôi sống ở tinh cầu A-618, ở nơi đó tôi gặp người nọ, em ấy không thể nói chuyện, thế nhưng chỉ cần tôi nhìn vào mắt em ấy, tôi liền biết trong lòng em ấy muốn nói những gì."
"Khởi điểm của chúng tôi chỉ dừng ở mức tình bạn, nhưng theo thời gian trôi qua, tôi phát hiện không biết từ lúc nào tầm mắt của tôi càng ngày càng nhiều lúc dừng trên người em ấy, em ấy nhìn tôi cười, tôi sẽ cao hứng, em ấy không cười tôi lại thấy lo lắng, sợ em ấy đau lòng sợ em ấy chịu khổ, cho nên những lúc đó tôi sẽ bày rất nhiều trò chọc cho em ấy vui. Kỳ thực vào lúc ấy tôi không hiểu căn bản đây chính là tình yêu."
Khuôn mặt Hạ Liên Chử nhu hòa, hắn lâm vào hồi ức, đầu khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười ôn nhu.
Hắn nhớ khi đó là một ngày của tháng năm, khí trời rất tốt, tin tức nói đêm nay sẽ có mưa sao băng, cho nên buổi tối hắn mang theo tiểu người câm leo lêи đỉиɦ núi, muốn đứng ở đỉnh ngọn núi, muốn ở vị trí quan sát tuyệt hảo nhất này, cùng với tiểu người câm của hắn ngắm một trận mưa sao băng thật lộng lẫy.
Đêm hôm đó, trên bầu trời rất nhiều sao, hắn và người câm nhỏ mệt nhoài nằm nằm trên con đường đá trên đỉnh núi, trong bụi cỏ bên cạnh có tiếng côn trùng kêu râm ran, da thịt lộ ra, có mấy chấm đỏ nhỏ nhỏ do muỗi đốt.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc, thổi khô mồ hôi nóng hổi, mang đến một chút lành lạnh mát mẻ.
Hạ Liên Chử nghiêng đầu nhìn về phía tiểu người câm, hỏi cậu: "Lát nữa sao băng đến, em muốn nó hoàn thành nguyện vọng gì cho em?"
Tiểu người câm chỉ mỉm cười nhìn hắn, Hạ Liên Chử tự mình nói tiếp: "Anh ước mình có thể phân hoá thành một alpha, như vậy sau này anh mới có đủ sức khỏe để có thể bảo vệ em thật tốt, bảo vệ mẹ thật tốt"
"Còn em, em muốn phân hoá thành alpha? beta? Hay là omega?"
Tiểu người câm mím môi suy nghĩ thật lâu, Hạ Liên Chử ngồi bên cạnh bĩu môi nói thầm: "Em vừa lùn vừa gầy như vậy, chắc chưa nghĩ tới mình sẽ phân hóa thành gì đâu đúng không? Hay là em ước mình là phân hoá thành beta đi, làm beta rồi sinh hoạt sẽ không khổ cực như trước nữa."
"Nếu như anh phân hóa thành alpha, vậy em có thể phân hoá thành omega..." Nói đến đây giọng Hạ Liên Chử nhỏ dần, may mà trời tối, tiểu người câm không nhìn thấy trên mặt hắn một mảng đỏ ửng.
"Này, em nghĩ kỹ chưa? Sắp phải ước nguyện rồi!" Bởi vì xấu hổ, âm điệu trong giọng nói của Hạ Liên Chử đặc biệt lớn.
Tiểu người câm gật đầu, y bắt lấy tay Hạ Liên Chử, nghiêng đầu do dự một chút, sau đó ở trong lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn.
( *có lẽ đây là cái ký hiệu Thư Ly vẽ: Ω.)
Lòng bàn tay giống như có lông vũ xẹt qua, thật ngứa, thật mềm. Đại não Hạ Liên Chử lập tức rơi vào tình trạng ngất ngây, như thể uống say rồi, nhịp tim đập rất nhanh, hắn biết đây là một lời bày tỏ thầm lặng.
Tiểu người câm vẽ xong rồi thì dừng một chút, nhìn chằm chằm lòng bàn tay Hạ Liên Chử, trên cổ như mang theo một sức nặng ngàn cần ép tới cậu mức không thể ngẩng đầu lên được.
Ngón tay chuẩn bị rút về bị người nắm chặt lấy, sức lực lớn đến mức làm cho y cảm thấy hơi đau, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Lần này làn gió buổi tối mang theo mùi hương của một loài hoa không rõ tên, hơi thở nóng rực chậm rãi tới gần.
Đây là lần đầu tiên Hạ Liên Chử cùng người khác thân mật, hắn lo lắng, căng thẳng đến mức quên cả nhắm mắt.
Môi hắn đặt trên khóe miệng của người câm nhỏ, một cái chạm nhẹ bén lửa rồi vội vàng lui ra.
Không gian núi đồi thật yên tĩnh, trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu rất lớn, tiếng tim đập dồn dập cũng thực lớn, như đang đánh trống vậy.
Nụ hôn tiếp theo rơi trên gò má của đứa bé, vẫn là một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa ngắn ngủi, hai bàn tay đan vào nhau, thân thể gần gũi, nhiệt độ cơ thể giao hòa.
Cuối cùng, Hạ Liên Chử hôn lên vành tai của tiểu người câm, ở chính giữa vành tai của người câm nhỏ có một nốt ruồi đen rất bé, Hạ Liên Chử hôn lên nốt ruồi ấy, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ phân hoá thành alpha, anh sẽ luôn bảo vệ em."
Ngày đó bọn họ đứng trên đỉnh ngọn núi đợi suốt một buổi tối cũng không đợi được cơn mưa sao băng kia.
Ngày đó bọn họ vẫn còn nhỏ, lại hiểu rõ ái tình, định xong lời thề một đời.
"Sau đó thì sao?"
Qua rất lâu, Thư Ly mới mở miệng, thanh âm y thực khàn, khàn đến mức nếu nghe không kỹ sẽ không phát hiện ra trong giọng nói có dẫn theo một tia nức nở.
"Tôi lạc mất em ấy." Hạ Liên Chử ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Thư Ly.
Thư Ly có chút hoảng hốt, y cứ như vậy mở to hai mắt thẫn thờ đối diện với Hạ Liên Chử.
"Người Nhị thiếu nói, chính là cái người mà anh vẫn luôn tìm kia phải không? Nếu đến sau cùng vẫn không tìm được thì sao?"
"Sẽ tìm được." Hạ Liên Chử kiên định nói, "Tôi tin tưởng duyên phận, cũng tin tưởng vận mệnh."
"Vậy nếu vạn nhất..."
"Không có vạn nhất, tôi nhất định sẽ tìm được em ấy, sau đó sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ em ấy."
"Thật tốt." Thư Ly nhẹ giọng nói, "Nếu Nhị thiếu tìm được, nhớ nói cho tôi biết, tôi muốn tự mình nói với Nhị thiếu một câu chúc mừng."
Cuối cùng Thư Ly vẫn không đủ can đảm để tiếp tục đối diện với tầm mắt của Hạ Liên Chử, Hạ Liên Chử luôn nhìn thẳng vào mắt y, hắn nhìn thấy một tầng nước đọng lại trên đáy mắt Thư Ly, lòng hắn thắt lại.
Hắn đến muộn nhiều năm như vậy, bọn họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy, hiện tại hắn hoàn toàn có năng lực bảo vệ y. Nhưng tại sao lại không chịu thừa nhận, tại sao không dám nhận thức nhau?
"Nhị thiếu," Thư Ly đột nhiên mở miệng, y không nghe thấy thanh âm mình hỏi Hạ Liên Chử "Vậy anh bây giờ, anh còn yêu người nọ sao?"
Hạ Liên Chử gật đầu: "Vẫn luôn yêu."
Lúc nghỉ giữa giờ Thư Nhã bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, đầu óc nàng mơ hồ đi theo giáo viên chủ nhiệm tới văn phòng.
Trong phòng làm việc có một người đang ngồi, đeo kính, bộ dáng rất hào hoa phong nhã.
Người đến tự giới thiệu nói mình tên Chung Tấn, bởi vì tuần trước trước cổng trường học phát sinh vấn đề có người gây chuyện rồi bỏ trốn, nên hắn lại đây tìm hiểu rõ tình huống.
Thư Nhã có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng nghĩ lại tình huống ngày đó, rõ ràng mười mươi kể lại cho Chung Tấn.
"Bình thường xe chạy qua ngã tư đó sẽ chạy với vận tốc không quá nhanh, bời vì lúc tan học rất đông người, nên tốc độ xe đi qua lại càng chậm, cho nên lúc chiếc xe kia phóng tới, em không kịp phản ứng...."
"Chiếc xe kia là cố tình gia tăng tốc độ rồi mới lao tới chỗ em." Chung Tấn nhìn Thư Nhã, bình tĩnh nói.
Thư Nhã cau mày suy tư một chút, máu trên mặt nhất thời rút đi: "Nó? Nó là cố ý?"
Chung Tấn gật đầu: "Đúng thế. Dựa vào bằng chứng điều tra được, bên chúng tôi đối với chuyện này rất coi trọng."
"Cho nên trừ em ra, còn có người nào khác bị thương không?"
Thư Nhã lắc đầu: "Xe không có đυ.ng trúng em, em cũng chỉ bị trầy da một chút, với bị trật chân thôi."
Chung Tấn cau mày có vẻ không hài lòng, lời nói đã đến bên mép, nhưng sợ dọa nàng, cuối cùng cũng không nói gì.
Chung Tấn lại hỏi Thư Nhã rất nhiều vấn đề, trong đó đại đa số đều là chuyện có liên quan đến bản thân Thư Nhã, trong lòng Thư Nhã sinh ra cảm giác kỳ quái, nhưng nàng vẫn thật ngoan ngoãn trả lời đầy đủ.
Cuối cùng Chung Tấn hỏi nàng: "Khi em còn bé, có từng sinh sống ở A-618 không?"
Thư Nhã nghi hoặc nhìn Chung Tấn, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, Thư Nhã lắc đầu một cái: "Chắc là không đi."
"Chắc là?" Chung Tấn bắt được trọng điểm, "Tại sao nói như vậy? Chuyện này em không thể xác định rõ sao?"
Thư Nhã nở nụ cười, nhẹ giọng nói rằng: "Em được nhận nuôi, chuyện này cũng không phải bí mật gì, sự tình trước đây là khi em còn rất nhỏ nên thật sự không có ký ức, cho nên cũng không rõ mình đã từng sinh sống ở nơi nào."
"Thì ra là vậy." Chung Tấn hiểu rõ gật đầu.
"Vậy em có anh trai sao?" Anh hỏi tiếp, "Chính là kiểu anh trai ruột thịt có quan hệ máu mủ ấy."
- ----------------------------------