Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 53

Tiết sinh hoạt lớp chiều qua, Thái Chân công bố thời gian thi giữa kì, vào cuối tuần.

Nội dung cuộc thi vẫn có chín môn.

Sau khi thi giữa kì thì sẽ họp phụ huynh, hơn nữa tính thời gian, tới cuối tuần cũng chỉ cong có bảy ngày, mọi người cảm thấy sợ hãi các thứ, cho nên giờ học hôm qua vẫn hi hi ha ha nhưng hôm nay thì bớt trêu đùa cãi vã nhau rồi, nhiều người còn vùi đầu vào học.

Mặc dù là nước tới trôn mới nhảy, nhưng ôm một cái lúc nào cũng có ích.

Con người cũng phải có một kì vọng, nhỡ có kì tích mà nhỉ.

Không bị cảm giác hồi hộp ảnh hưởng tới, chắc cũng chỉ có mỗi Tần Hoan và Tiêu Mặc.

Hai người đều đã tính trước về cuộ thi rồi, dễ như trở bàn tay, không có gì phải hồi hộp, nên làm thì vẫn phải làm.

Tần Hoan vẫn ngẫu nhiên mới lật sách, tốc độ không khác gì lật chơi cả, sau đó phần lớn thời gian còn lại là để chơi game, si – hán ngắm bạn trai.

Mà Tiêu Mặc vẫn tự học và làm đề thi thử không khác gì với lúc trước.

Khi đi ngang qua họ, thấy dáng vẻ thoải mái của họ, mọi người vừa ước ao vừa đố kị. Nhưng nghĩ lại, Tần Hoan trời sinh có thiên phúc học hành, người ta giải bài khó cần phải nửa tiếng, hắn chỉ cần vài phút, Tiêu Mặc càng không cần phải nói, một ngày 24h, có gần 16h soát đề và đọc sách, bỏ vốn hơn hẳn nhiều người, dựa vào bản thân để đổi lấy thành tích. Thật ra cũng không có gì để ghen tị.

Nhưng dù kiểm tra giữa kì Tần Hoan và Tiêu Mặc không hồi hộp thì cũng không còn tốn tâm tư đi ôn tập, nhưng mỗi khi tan học, vị trí của họ lại luôn bị vây quanh chật như nêm cối.

Người này nối tiếp người khác thi nhau hỏi đề, cho tới khi chuông vào lớp vang lên mới không ngừng lưu luyến đi khỏi.

Tần Hoan dạy người ta không được, nhưng năng lực ra đề tạm được, việc này giúp cho các bạn học nắm được rất nhiều kiến thức, vô cùng có ích.

Tiêu Mặc thì lại giảng đề thực tế cho mọi người, trau chuốt lại kiến thức, cách nói đơn giản, luôn có thể khiến người nghe hiểu được.

Gần như hơn nửa lớp đều đang học.

Trạng thái này cũng sắp vượt qua ban nhất, ban nhì.

Bầu không khí học tập trong lớp dần trở nên say mê, vấn đề học sinh tích cực học hành, cũng khiến chủ nhiệm cực kỳ vừa lòng, khuôn mặt luôn nghiêm túc cũng hòa hoãn không ít.

Lúc nghỉ trưa, Diệp Hiểu Hiểu nằm úp sấp mở sách toán ra, nhịn không được cảm khái, “Qủa là anh Mặc lợi hại, nếu tớ giống cậu ấy, làm đề làm cả ngày, chắc tay tớ gãy mất.”

Bây giờ cậu ta đã chịu không nổi rồi, hai ngón tay cầm bút bên tay phải rất đau, cổ tay mỏi nhừ, tư vị khôn sao tả siết.

Tào Di Cảnh đang giải đề dựa theo cách của Tiêu Mặc, nghe xong phun nước bọt nói: “Cho nên mới bảo cậu không phải anh Mặc.”

Bị Diệp Hiểu Hiểu lôi kéo, bây giờ mọi người cũng kêu Tiêu Mặc là “Anh Mặc”.

Diệp Hiểu Hiểu nằm một lát, liền quay đầu nhìn lại vị trí hàng cuối cùng, Tiêu Mặc và Tần Hoan vừa mới ăn cơm trưa trở về, mới ngồi xuống chưa nóng đít, thì bây giờ cạnh hai người đã tụ đầy người.

Giọng nhàn nhạt của Tiêu Mặc truyền tới, ” f(x) là hàm số lẻ, đồng biến tăng trên R…”

Là đề toán.

Diệp Hiểu Hiểu ôm đầu, rồi cúi đầu nhìn sách toán mình lật nửa ngày, lấy một tay day day thái dương, thấy đầu đau sắp nổ.

“A~” Diệp Hiểu Hiểu nói, “Bát quái mau tới để xoa dịu cho tui đi!”

Chu Thụ Vĩ đang chuẩn bị đến hỏi đề, nghe được câu này, dừng lại nói một câu, “Hình như có đó, không phải hôm nay Lâm Giai Giai không đi học sao? Vừa nãy tớ cơm nước xong trở lại thì thấy cậu ấy và mẹ cậu ấy, nhìn có vẻ như là đang đi tìm cô Thái vậy, không biết có chuyện gì…”

Cậu còn chưa nói xong, liền thấy ánh mắt của Diệp Hiểu Hiểu sáng lên, nháy mắt có thinh thần không thôi, nhấc chân chạy khỏi lớp.

Chu Thụ Vĩ: “…”

Tào Di Cảnh: “…”

Bên này.

Tần Hoan một tay nâng mặt, nhìn thấy bạn trai nhà mình bận tối mày tối mặt, nói cái này xong thì giảng tới cái kia, có đôi khi còn giảng một đề cho nhiều người khác nhau, thời gian dừng lại uống miếng nước cũng không có, chân mày cau lại, cảm thấy rất đau lòng.

Hắn quét mắt nhìn những người đứng xếp hàng phía sau…Còn rất nhiều.

Chả khác gì giáo viên miễn phí cả.

Ửm?

Giáo viên?

Bỗng nhiên Tần Hoan linh quang chợt lóe, có một suy nghĩ.

Hắn chen vào trong đám người, kéo Tiêu Mặc đứng lên, ”Tớ có chút chuyện phải cần bạn cùng bàn của tớ, vấn đề các cậu không biết thì cứ đi hỏi lớp phó hoặc bí thư đi, thành tích của hai người bọn cũng rất tốt.”

Nói xong không đợi những người khác phản ứng lại, hắn liền kéo Tiêu Mặc đi ra khỏi lớp, đảo mắt liền biến mất ở chỗ ngã rẽ.

Tiêu Mặc bị Tần Hoan kéo thẳng tới lầu thực nghiệm, sau đó ngồi xuống ngay chỗ cầu thang tầng bốn.

Tiêu Mặc có chút khó hiểu, “Chuyện gì thế?”

“Thật ra cũng chả có gì cả.” Tần Hoan cười nói, “Dắt cậu đi nghỉ ngơi một chút.”

Mặc dù lầu thực nghiệm nối liền với tòa nhà lớp 11 và 12, nhưng giữa trưa không có bao nhiêu người đi qua, lúc này chỉ có hai người họ.

Tần Hoan ngồi rất gần Tiêu Mặc, lại cầm tay của Tiêu Mặc.

Bỗng nhiên Tần Hoan vui mừng nói: “May là họ không trọ lại trường, nếu không ngay cả thời gian buổi tối cũng bị chiếm mất.”

Sức mạnh học tập lần này của mọi người thật sự lớn mạnh, cũng không biết là đột nhiên bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tiêu Mặc cúi đầu nhìn tay Tần Hoan cầm lấy tay mình, khẽ nói: “Tớ rất vui.”

Cả lớp đều rất hài hòa, hòa thuận.

Mọi người ai cũng đều hữu hảo.

Bầu không khí như vậy, đã lâu lắm rồi y không cảm nhận được. Y rất thích.

Nghe được hàm ý từ trong câu nói của Tiêu Mặc, Tần Hoan dùng tay kia xoa tóc Tiêu Mặc, “Cậu bằng lòng kiên nhẫn giảng đề cho họ, họ rất vui thì có. Tiện nghi cho họ rồi, được một giáo viên miễn phí như cậu.”

“Tớ không ngại.” Nụ cười trên mặt của Tiêu Mặc nhạt dần, “Về lớp đi.”

“Chờ một chút.” Tần Hoan giữ chặt Tiêu Mặc, “Nói chính sự chút đã.”



Không lâu sau, Tần Hoan và Tiêu Mặc trở về phòng học một lần nữa.

Giờ này trước kia tất cả mọi người đều nằm úp sấp hết rồi, nhưng bây giờ không có mấy người nằm úp xuống cả, đều đang vùi đầu học bài.

Tần Hoan đi tới bục giảng, vỗ tay một cái, “Các cậu!”

Phòng học rất im ắng, tiếng của Tần Hoan vang lên, mọi người đều ngừng lại việc trong tay ngẩng đầu nhìn hắn.

“Sao thế anh Tần?” Vì thi giữa kỳ, La Âm đeo mắt kính mà bình thường không hay đeo, mái tóc cũng vén lên, lúc này đang tranh thủ từng giây từng phút để ôn tập.

Tháng mười vừa là kì kỉ ngắn hạn vừa là đại hội thể dục thể thao, cô lơ là quá mức, nên giờ chỉ đành phải bù lại.

“Xin mọi người chút thời gian.” Tần Hoan nói, “Hôm qua cô Thái nói thời gian thi giữa kì rồi, bạn cùng bàn của tớ vẫn luôn giải thích đề cho mọi người, tớ ở bên cạnh thường xuyên nghe được có mấy người tới hỏi cùng một dạng đề hoặc cùng một đề…Mọi người không tập trung lắm, vấn đề cũng hay lặp lại, rồi bạn cùng bàn của tớ lại phải giảng lại…Cứ như vậy, không chỉ có tốn thời gian tốn sức, không có hiệu suất mà còn vất vả thêm.

Tớ cảm thấy sau này thời gian nghỉ trưa và tự học để bạn cùng bàn của tớ lên bục giảng đi, để bạn cùng bàn của tớ giáng bài, ai muốn nghe thì rồi phía trước nghe, cũng có thời gian làm chuyện của mình.”

Đồ Tuyết nghe xong, cười trêu chọc, “Anh Tần, cậu thế này là vì đau lòng hả?”

“Đau lòng chứ.” Tần Hoan thoải mái thừa nhận, “Đây chính là bạn cùng bàn độc nhất vô nhị của tớ đấy, cả thế giới chỉ có một, cục cưng đấy.”

Lời này không sai, nhưng sao nghe vào nó mập mờ như nào ấy?

Hơn nữa còn tựa như là tú ân ái?

Các học sinh ban ba không biết gì cũng bị thồn cho một đống thức ăn chó cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng họ cũng biết là Tần Hoan nói rất có lí, Tiêu Mặc như vậy quá mệt mỏi, vừa hết lớp đã bắt đầu giảng đề, hoàn toàn không có thời gian tự học.

Hà Húc gật đầu nói: “Cách này vô cùng tốt.”

Giang Hoài cũng nói: “Mọi người có thể thừa dịp vào tan học, soạn lại các đề không hiểu, đến lúc đó hỏi chung 1 lần.”

Những bạn học khác cũng không có ý kiến gì.

“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Hoan nói, “Vậy bây giờ đổi chỗ, muốn nghe thì lên trước đây ngồi…”

Tất cả mọi người im lặng đổi chỗ.

Không ít người muốn nghe, dãy trước không ngồi hết được, có bạn học xách ghế lên ngồi chỗ lối đi nhỏ, xài chung bàn.

Tiêu Mặc đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt rất tập trung, y nghe vấn đề mọi người nói xong, một bên giảng giải, một bên viết cách tư duy của đề lên bảng, Tần Hoan thì ở bên cạnh, hỗ trợ liệt kê đề liên quan đến kiến thức, để mọi người đi về dễ ôn tập hơn.

Hai người phối hợp ăn ý, thường thì qua ánh mắt sẽ biết được suy nghĩ của đối phương.

Bạn học nghe giảng bên dưới cũng dằn đôi mắt sắp mù tới nơi của mình xuống, tốc độ tay ghi rất nhanh, nhớ kiến thức.

Trong lúc đó Niên Đoạn Trường đi ngang qua một lần, hắn thấy một màn như vậy, vui mừng không thôi, trên gương mặt bình thường hay nghiêm túc lại nở nụ cười.

—— Không tệ không tệ, nhất định phải khen ngợi thật nhiều vào.

Hết giờ nghỉ trưa, tiết học nhỏ của Tiêu Mặc và Tần Hoan cũng kết thúc.

Dù thời gian không lâu, nhưng người nghe đều có thu hoạch vô vùng nhiều, cảm giác các kiến thức được hỗ trợ trau dồi lại một lần.

Trong chốc lát, lời cảm kích ùn ùn tới.

“Ngừng!” Tần Hoan nói, “Chờ thi giữa kì xong thì lại về cảm ơn bọn tớ.”

Hà Húc hỏi thay mọi người: “Đi, anh Tần, các cậu muốn ăn gì?”

Tần Hoan nắm cả vai Tiêu Mặc, đùa bảo, “Cơm ngon dâng tận miệng là được. Tớ sẽ lấy sổ ra ghi lại, lần sau không có thì kéo đen hết.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi, nhất là không thể thiếu kẹo mυ'ŧ của hai vị gia đây, anh Tần, cậu yên tâm.”

“Rất tốt.” Tần Hoan nói, “Nhớ mang nhiều vị đào nhé, bạn cùng bàn của tớ thích lắm.”

Tới gần vào lớp, Diệp Hiểu Hiểu tốn cả buổi trưa để đu drama cuối cùng cũng đã trở lại, cậu ta cũng mang về một tin.

“Lâm Giai Giai muốn chuyển trường.”

Ăn dưa cả buổi trưa, bây giờ tinh thần của Diệp Hiểu Hiểu dồi dào, không còn đau đầu đau tay đau đủ thứ, không thoải mái như cái hồi đọc sách nữa.

Tào Di Cảnh quay đầu nhìn cậu ta, vô cùng kinh ngạc, “Sao bất ngờ thế, vì sao?”

“Còn có thể vì sao à, vì chuyện hôm qua đấy.” Hôm qua Lâm Giai Giai giải thích qua loa lấy lệ, Diệp Hiểu Hiểu cũng không cso ý định tha thứ cho cô ta, “Mẹ của cậu ta nói với cô Thái, Lâm Giai Giai chưa từng bị oan như thế, cứ khăng khăng bắt cô Trần và chủ nhiệm giải thích cho bà ta,, còn bắt chúng ta xin lỗi…Cô Thái và chủ nhiệm thay phiên nói với bà ta nửa ngày, đại ý là trong chuyện này chúng ta đúng, mẹ cậu ta liền tức giận vỗ bàn. Sau đó Lâm Giai Giai liền chủ động yêu cầu chuyển trường, mẹ cậu ta đồng ý ngay và luôn, còn nói phải chuyển tới một trường không ai ăn hϊếp Lâm Giai Giai…”

Tào Di Cảnh: “…”

La Âm nhân tiện nghe ké: “…”

Tào Di Cảnh cảm thán, “Không bình thường à.”

“Cũng không hẳn.” Diệp Hiểu Hiểu nói, “Các cậu đâu có nghe đâu, mẹ con cậu ta rất lươn lẹo, Lâm Giai Giai đổ oan cho người ta, bà ta bảo Lâm Giai Giai còn nhỏ, phạm lỗi bình thường, bọn mình bắt Lâm Giai Giai giải thích, thì bảo chúng ta ăn hϊếp Lâm Giai Giai, ai cũng vô giáo dục hết…”

La Âm cạn lời, “Clgt?”

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Ba chữ vô giáo dục là nguyên thoại đó.”

“… Khó trách Lâm Giai Giai luôn có tư thái tài trí hơn người, nghĩ là toàn thế giới vận hành và cậu ta là trung tâm, thì ra là do mẹ cậu ta cưng chìu.” Tào Di Cảnh lắc đầu, “Qủa là không thể trêu vào không thể trêu vào.”

Diệp Hiểu Hiểu vốn muốn chia sẻ tin này cho Tần Hoan nghe, nhưng chuông vào học vang lên, giáo viên cũng vào lớp, cậu ta đành phải ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại trong bàn học ra, gửi tin nhắn cho Tần Hoan.

Diệp Hiểu Hiểu: Anh Tần, nói cho cậu biết cái này nè.

Tần Hoan: Cậu nói đi.

Diệp Hiểu Hiểu: Lâm Giai Giai muốn chuyển trường, cậu được giải phóng rồi. [Chúc mừng.jpg]

Tần Hoan: Ừ.

Diệp Hiểu Hiểu: Cho hỏi cái, cậu có cảm tưởng gì?

Tần Hoan: Thì tớ biết rồi.

Tần Hoan trả lời xong liền cất điện thoại, không tiếp tục để ý Diệp Hiểu Hiểu nữa, sau đó dán sát vào cạnh Tiêu Mặc, xem bài thi chính trị chung với Tiêu Mặc.