Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 47

Dù ngủ trong lòng Tần Hoan, nhưng hôm sau, vẫn chưa tới năm giờ rưỡi Tiêu Mặc đã dậy.

Y đã tạo thành thói quen rồi, cho nên tới giờ thì đồng hồ sinh lí sẽ tự động đánh thức y.

Tần Hoan vẫn chưa dậy, hắn nhắm mắt, nửa bên mặt vùi trong gối, ngủ rất say, tay rất tự nhiên khoát lên trên eo Tiêu Mặc, bán ôm Tiêu Mặc.

Vì muốn có chỗ trống, nên tối qua họ ngủ như thế này, tư thế ôm lẫn nhau của hai người duy trì cả buổi tối.

Tiêu Mặc không chớp mắt nhìn chăm chú Tần Hoan một hồi, sau đó mới vươn tay ra, mò sang cái giường khác lấy điện thoại.

Năm giờ hai mươi bảy.

Còn ba phút nữa thì đồng hồ mới reo.

Tiêu Mặc tắt báo thức đồng hồ, lại cẩn thận nắm lấy cái tay của Tần Hoan ngang eo mình, rón rén xuống giường.

Lúc leo thang đi xuống, giường đơn rung lắc.

Tần Hoan bị ồn tỉnh, hắn nhíu mày lại, bản năng muốn kéo lấy Tiêu Mặc, nhưng mà hắn vươn tay ra, lại không có gì cả. Cái ôm trống rỗng, không có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Tần Hoan từ từ mở mắt.

“Mặc Mặc ơi?” Vừa mới tỉnh lại, tiếng của hắn hơi khàn, mắt nửa mở.

Tiêu Mặc nghe tiếng, đi tới chỗ giường, “Tớ đây.”

Tần Hoan nhích ra ngoài, dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn Tiêu Mặc, “Chào buổi sáng, mấy giờ rồi?”

“Năm giờ rưỡi.” Tiêu Mặc nói, “Cậu có thể ngủ tiếp, trễ xíu nữa tớ gọi cậu dậy.”

“Không được.” Tần Hoan ôm chăn ngồi dậy, vỗ vỗ hai má nói, “Đúng lúc có thể ra sân thể dục chạy bộ buổi sáng sớm.”

“Cũng được.”

Tiêu Mặc tìm khăn dự bị và bàn chải chà răng từ trong tủ quần áo ra, đặt trên bàn sách, “Còn mới hết đấy, cho cậu dùng.”

Nói xong, y đi ra ban công rửa mặt.

Tần Hoan gấp chăn, xuống giường, sau đó lấy khăn mặt và bàn chải Tiêu Mặc chuẩn bị cho hắn, cũng đi ra ban công.

“Chúng ta cùng nhau.”

Cốc súc miệng chỉ có một, chỉ có thể xài chung.

Tần Hoan không ngần ngại chút nào, hoặc có lẽ là mưu mô cố ý, hắn không đợi Tiêu Mặc phản ứng kịp, liền cầm lên súc miệng.

Sau khi nhổ nước ra, hắn lại cười cười với Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc giật mình, một lúc lâu mới tiếp tục đánh răng.

Hai người chen trong phòng tắm không lớn lắm để giặt đồ, cơ thể kề sát nhau, hơi động một cái là có thể đυ.ng đối phương.

Rửa mặt xong, Tiêu Mặc chuẩn bị ôn bài buổi sáng.

Tần Hoan lại thay đồng phục, cầm ví tiền và chìa khóa ra cửa.

Giờ mới năm giờ ba mươi lăm, phần lớn bạn học đều còn đang ngủ, duy có một số chăm chỉ, đã kéo ghế tới giữa sân học.

Thấy họ, lại nghĩ tới bạn trai nhà mình đang học tiếng Anh, Tần Hoan nhịn không được nghĩ lại mình một chút.

—— hình như là có hơi lơ đểnh.

Ừm, cho nên phải nhanh về kí túc cùng học bài với bạn trai nhà mình.

Sáu giờ rưỡi, Tần Hoan chạy bộ sáng sớm xong, mang hai phần bữa sáng về lại kí túc xa.

Lúc này Tiêu Mặc đang dẹp cuốn ngữ văn.

Ăn sáng xong, xem thời gian cũng không còn nhiều lắm, hai người dọn dẹp đồ này nọ một chút rồi đeo balo đi tới lớp.

Tiêu Mặc và Tần Hoan đi đến dưới lầu dãy phòng học, vừa lúc gặp Diệp Hiểu Hiểu đang vội vội vàng vàng, nhìn là biết lật đật để đi copy bài tập rồi.

Sau khi Diệp Hiểu Hiểu lên tiếng chào, mới nói: “Anh Tần ơi, cứu người như cứu hỏa, viết bài tập giùm tớ đi nhé?”

Hôm nay tuy rằng tâm tình Tần Hoan rất tốt nhưng việc này hắn lại không đồng ý.

Hắn vỗ vỗ vai của Diệp Hiểu Hiểu, nói: “Bài tập của mình thì tự làm đi, hơn nữa tớ còn phải đi học.”

Diệp Hiểu Hiểu trợn tròn cặp mắt, “Anh Tần à, nay cậu bị ấm đầu hả?” Bằng không sao lại nói như thế.

“Không bệnh, tớ rất ổn.” Tần Hoan giơ điện thoại lên trước mặt Diệp Hiểu Hiểu, “Tiện thể nhắc cậu luôn, bảy giờ rồi.”

“…” Diệp Hiểu Hiểu nhấc chân chạy, đảo mắt liền biến mất ở cầu thang.

Tần Hoan cười lắc đầu, quay đầu lại nói với Tiêu Mặc: “Chúng ta cũng lên đi.”

Tiêu Mặc gật gật đầu, “Ừ.”



Nghỉ trưa.

Tiêu Mặc vẫn đeo tai nghe vừa nghe tiếng Anh vừa làm bài thi thử.

Y đổi một đề thi mới, là đề thi chính thức của cả nước, có hơi khó, tốc độ của y không nhanh như trước nữa, thỉnh thoảng sẽ ngừng lại suy nghĩ.

Bản nháp trên giấy, phép tính đã tăng lên rất nhiều.

Tần Hoan ngồi ở bên cạnh, cũng đang xem sách vật lí 《Tài liện phân tích đầy đủ》, hiếm thấy, còn đang xem chăm chú nữa.

Tần Hoan xem sách tham khảo khiến không ít các bạn trong lớp cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Hà Húc luôn luôn nghiêm chỉnh và Giang Hoài cũng không nhịn được mà nhìn hắn mấy lần.

Diệp Hiểu Hiểu lặng lẽ vào nhóm nói chuyện.

Diệp Hiểu Hiểu: Có thấy hôm nay anh Tần lạ không?

Tào Di Cảnh: Có.

La Âm: Có.

Đồ Tuyết: Có.



Kéo xuống là hàng loạt từ có. cho tới khi Tần Hoan bỗng xông ra.

Tần Hoan: Tớ lạ lắm hả?

Diệp Hiểu Hiểu: …

Vì thế nhóm tán gẫu chỉ tồn tại được năm phút thôi. giải tán trong nháy mắt.

Diệp Hiểu Hiểu lại chột dạ quay đầu lại nhìn nhìn Tần Hoan.

Đồng thời Tần Hoan cũng ngẩng đầu lên.

Diệp Hiểu Hiểu: “…!”

Cậu ta nhanh chóng quay đầu lại, sau đó gục xuống ngủ, hành động liền mạch lưu loát.

Tần Hoan bất đắc dĩ, hắn vỗ vỗ tay của Tiêu Mặc, chờ y gỡ tai nghe ra, liền nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay tớ lạ lắm sao?”

Tầm mắt của Tiêu Mặc rơi xuống cuốn trên tay hắn, nói: “Cậu đang xem sách tham khảo.”

“Ò.” Tần Hoan hiểu ý của Tiêu Mặc, hắn cảm khái một câu, “Xem ra thiết lập học thần của tớ đã xâm nhạp vào lòng người rồi.”

Những lời này quả thật không hề giả trân.

Tần Hoan tiếp tục xem sách, hiếm khi tâm vô bàng vụ, hơn nữa còn cầm bút lên làm bài.

Tờ giấy nháp cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Hắn xem với tốc độ rất nhanh, làm bài còn nhanh hơn, thường chỉ qua mấy phút là sẽ lật giấy.

Cứ như vậy, các dạng đề và đề hiểu biết trong sách hắn đều có thể nắm rõ hết.

Về phương diện học hành, quả thật Tần Hoan thoải mái hơn không ít so với người bình thường, cái gọi là thiên tài, đại để là chỉ người như hắn.

Hết giờ nghỉ trưa, Tần Hoan đã sắp lật hết nửa cuốn .

Bạn học phía trước nhịn không được quay đầu lại hỏi một câu, “Anh Tần, cậu xem xong hết rồi hả?”

“Xong rồi.” Tần Hoan duỗi người, buông sách ra, “Sao thế?”

“Không có gì.” Bạn học kia có chút hâm mộ, “Nếu tớ cũng có thể có tốc độ này thì tốt rồi.”

Tần Hoan gác chân, lưng tựa vào ghế, dồn trọng tâm cả người về sau, lắc lắc ghế, “Vậy chắc là không được rồi.”

Hắn lại chen thêm một câu: “Chỉ có bạn cùng bàn của tớ mới có thể đuổi kịp tốc độ của tớ, còn có thể vượt qua tớ.”

Khoe bạn trai!

Vị bạn học kia: “…”

La Âm mới từ văn phòng trở về, cô vào lớp, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Mặc và Tần Hoan, “Thầy Hồ bảo hai người lên gặp thầy.”

Tần Hoan gật đầu, “Ừ.”

“Được.”

Tiêu Mặc cất bài thi, đi ra khỏi lớp với Tần Hoan.

Trên hành lang, Tần Hoan thoải mái thẳng tay choang qua vai Tiêu Mặc, bán ôm Tiêu Mặc, vừa nói vừa cười.

Càng tự nhiên, thì càng không ai lại nghĩ chuyện bậy bạ.

Tất nhiên là ngoài đảng CP ra rồi.

Trong phòng làm việc, bọn họ lại gặp được Trần Dũng.

Sắc mặt của Trần Dũng còn kém hơn so với mấy ngày trước, trắng bệch nhợt nhạt không có một chút huyết sắc, hơn nữa cả người tinh thần uể oải. Hắn đang bị chủ nhiệm ban 1 hẹn lên nói chuyện.

Kiểm tra tuần lần này hắn lại bị điểm thấp, dù chỉ mới kiểm tra ba môn, nhưng môn nào cũng bị mất một nửa điểm.

Thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan đi vào, hắn lập tức cúi đầu, cả người cũng rụt lại.

Rất chột dạ.

Nhưng mà Tiêu Mặc và Tần Hoan không để ý tới hắn, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.

Không cần thiết.

Thi giữa kỳ sắp đến, đến lúc đó sẽ rõ.

Lấy trạng thái bây giờ của Trần Dũng, có thể thi tốt, trì phi là có người độ mới đậu nổi.

Thầy Hồ dạy lí đang sắp xếp bài thi, thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan, liền tạm thời ngừng lại, vẫy tay với họ, “Đến rồi? Ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, Tần Hoan chủ động hỏi: “Ngài tìm chúng em có chuyện gì ạ?”

“Không phải lúc trước để các em báo danh thi vật lí sao?” Thầy Hồ nói: “Thầy muốn biết là mấy em bắt tay vào chuẩn bị chưa?”

Tần Hoan trả lời: “Bọn em đang chuẩn bị.”

“Cói chuẩn bị là tốt rồi.” Thầy Hồ gật đầu, “Tuy chính thức thi phải tới tháng ba năm sau nhưng vì kiến thức trong cuộc thi rất rộng, có chứa cả vật lí cấp trung học, phải chuẩn bị kĩ trước thời gian.”

Ông lại lấy hai xấp tài liệu từ trên bàn ra, “Đây là đề thi mà thầy muốn ôn lại kiến thức cho các em, các em lấy về xem.”

Đống tư liệu ôn kiến thức rất kĩ và đầy đủ, trọng điểm còn dùng màu đỏ đánh dấu, cod thể thấy là vô cùng có tâm.

“Cảm ơn ngài.”

Tần Hoan và Tiêu Mặc trăm miệng một lời.

Thầy Hồ khoát khoát tay, nở nụ cười, “Không có gì, đây là việc mà thầy phải làm.”

Dừng một chút, ông còn nói: “Đúng rồi, tuần này bắt đầu, mỗi bạn báo danh thi đều phải đến trường học vào sáng chủ nhật.”

“Tổ chức ôn luyện thành phố phải tới nghỉ đông mới bắt đầu, hơi trễ, vì thế sau khi các thầy cô thương lượng, quyết định lấy sáng chủ nhật ôn luyện cho các em trước. Tuần này các em đi thẳng đến phòng thí nghiệm lí, phụ đạo cho các em chủ nhật này trùng hợp là thầy.”

Tiêu Mặc nhíu nhíu mày, “Nhất định phải tới sao?”

Chủ nhật y còn phải đi làm thêm.

“Sao vậy? Có khó khăn sao?” Thầy Hồ nhìn Tiêu Mặc hỏi.

Tiêu Mặc nói: “Chủ nhật em có việc.”

“Rất quan trọng sao?”

“Vâng.”

Thầy Hồ nói: “Trên lí thuyết là không được nhưng nếu em thậy sự kiếm không ra thời gian thì cũng chỉ có thể timg cách khác.”

Ông nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Vầy đi, các em về trước, chờ thầy hỏi lại các thầy cô giáo khác, rồi sẽ nói kết quả cho mấy em.”



Khi Tần Hoan và Tiêu Mặc cầm một xấp tài liệu thật dày quay về lớp, trong ban đang hò hét ầm ĩ.

Trương Tuân bị chen trong đám người, đang gân giọng nói, “Các bạn học giành được hạng trong đại hội thể dục thể thao xin đi lãnh thưởng ——”

Diệp Hiểu Hiểu cũng gân giọng hét với cậu ta: “Năm nay tặng gì á? Đừng nói là lại khác người giống như năm ngoái đi tặng búp bê nha?”

Trương Tuân sờ sờ đầu, “Tớ vẫn chưa mở ra nữa, không biết.”

Hà Húc nói: Chắc không phải đâu, sức nặng không giống.

“Không phải búp bê?” Diệp Hiểu Hiểu hứng thú, cậu ta chen vào bên trong đám người, giục, “Mau mở ra coi coi.”

Trương Tuân mượn dao nhỏ, rạch thùng ra, lộ ra một đống tài liệu ngoại khóa bên trong.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì Diệp Hiểu Hiểu cũng tìm về được giọng của mình, “Toàn là đề hả? Luyện nói tiếng Anh? Bài tự ghi?…”

Đồ Tuyết mặt không chút thay đổi, “Còn không bằng búp bê.”

Tào Di Cảnh chen vào một câu, “Nghe nói lớp 11 năm nay là do chủ nhiệm chọn phần thưởng.”

Mọi người: “…Hèn chi.”

Năm ngoái chủ nhiệm chọn phần thưởng cho lớp 12, chính là chọn cho một đống đề thi tuyển, chuyện này còn lưu truyền rất lâu trong trường.

Trương Tuân vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi, người dự thi đến lãnh quà đi, bạn học đạt giải nhất chọn trước.” Nói xong hắn lại lấy ra hai phong thư, đi tới chỗ cạnh Tần Hoan và Tiêu Mặc.

Hắn đưa phong thư qua, “Anh Tần, đây là tiền thưởng mà cậu và Tiêu Mặc đạt được hạng nhất chạy 5000m.”

Diệp Hiểu Hiểu hỏi: “Ủa, 5000m có tiền thưởng sao?”

Giang Hoài nói: “3000m cũng có mà.”

Diệp Hiểu Hiểu lộ ra ánh mắt ham tiền, cậu ta rất trịnh trọng nói với Trương Tuân: “Sang năm 3000m và 5000m tớ đặt.”

La Âm nhịn không được hắt cho cậu ta bát nước lạnh, “Tớ thấy cậu nên quên đi, 1000m cậu chạy còn xỉu lên xỉu xuống kia kìa.”

Diệp Hiểu Hiểu bị cắm một đao, cũng bắt đầu công cuộc phản kích.

Một đám người lại loạn cả lên.

Tần Hoan, Tiêu Mặc cũng không tham dự vào, vẫn ngồi ở vị trí của họ.

Tần Hoan lấy đưa cho Tiêu Mặc, “Cho cậu.”

Tiêu Mặc hỏi: “Cậu không cần sao?’

Tần Hoan gục xuống bàn không chớp mắt nhìn Tiêu Mặc chăm chú, ánh mắt dịu dàng, “Tớ lười làm, cho cậu mới có thể phát huy tác dụng.”

Hắn cười cười, dùng khẩu hình nói: “Dù sao thì bạn trai của tớ cũng là học bá.”