Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 26

Tiết cuối của ban, Thái Chân tuyên bố thông báo hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, là giữa tháng mười sẽ có giáo vận hội mùa thu. Tuần này sẽ bắt đầu báo danh giáo vận hội, cô dặn lớp phó thể dục Trương Tuân ngày mai đi lấy giấy đăng kí dùm cô, thống kê nhân số các môn đăng kí xong, trước thứ sáu báo cho giáo viên thể dục. Chuyện thứ hai, là cuối tuần sẽ bắt đầu thi tháng lớp 11 lần 1, hơn nữa vì vẫn chưa thi toàn quốc cho nên lúc này, vẫn phải thi chín môn như trước.

Tin trước là tin tốt.

Bình thường giáo vận hội sẽ tổ chức vào thứ năm thứ sáu, coi như là được bốn ngày nghỉ.

Tin sau là tin xấu.

Thi tháng đồng nghĩa với thi xong thì bảng xếp hạng sẽ có tên, thoáng cái cũng không biết là nên hoan hô hay nên buồn.

Thái Chân tiếp tục nói: “Cuối tuần thi xong là nghỉ lễ quốc khánh, lần này quốc khánh gộp chung với Trung thu, cho nên có tổng cộng là tám ngày nghỉ, vì một kì nghỉ dài hạn tốt đẹp, các em phải ráng quyết tâm, ôn tập thật tốt, hãy cố gắng lên.”

“…Vâng ạ.” Các học sinh lên tiếng trả lời lưa thưa, hơn nữa hữu khí vô lực.

“Các em đấy.” Thái Chân lắc đầu, nhìn thời gian một cái, “Được rồi, cũng không còn chuyện gì nữa, thời gian còn lại các em tự học đi, Trương Tuân em đi theo cô.”

Trương Tuân đi theo Thái Chân ra khỏi lớp.

Nếu là lớp tự học, tất nhiên là Tiêu Mặc vẫn tiếp tục dạy bù cho Khương Hàng, người khác muốn nghe cũng vây quanh đó.

Đồ Tuyết là bạn cùng bàn của Lâm Giai Giai, vì cô ngồi chỗ dựa vào tường, muốn đi ra ngoài tất cần phải đi qua Lâm Giai Giai, cô ôm laptop cũng chuẩn bị đi nghe, nhưng thấy Lâm Giai Giai hoàn toàn không có ý cho đi, liền nhắc: “Giai Giai, cậu cho tớ ra ngoài xíu nhé.”

Lâm Giai Giai hỏi: “Cậu cũng muốn đi nghe?”

Đồ Tuyết đáp: “Ừ, tớ có hai đề nghe không hiểu, muốn đi hỏi một chút.”

Nghe xong, Lâm Giai Giai nhìn lướt qua Tiêu Mặc bên kia, ánh mắt lóe lên sự chán ghét, “Cậu không thấy bên đó nhiều người vậy sao, dù cậu qua cũng không nghe được, còn không bằng tự mình học.”

Trong lớp hơi ồn, Đồ Tuyết nghe không rõ, “Cậu nói gì?”

Lâm Giai Giai nói: “Tớ nói là cậu qua đó cũng không làm gì được, người nhiều như vậy, đến phiên cậu hỏi đề thì đã tan học rồi, câu thấy Tiêu Mặc sẽ chờ cậu sao?”

Cô bật cười một tiếng, lại nói tiếp: “Hơn nữa mọi người cũng mắc cười ghê, coi Tiêu Mặc như học bá thật à, chỉ là kiểm tra tuần được tốt mà thôi, cũng không phải thi học kỳ, dù là thi học kì, chỉ cần không phải thi vào đại học thì gian lận cũng rất dễ, ai biết được thành tích của cậu ta có điểm ảo không…”

“Có điểm ảo không thì thầy cô không biết? Tự chúng ta cũng nhìn được vậy.” Đồ Tuyết cảm thấy thái độ của Lâm Giai Giai mang theo thành kiến cá nhân mãnh liệt, phản bác xong lại nhịn không được mà liếc mắt, sau đó không để ý Lâm Giai Giai nữa, xin bạn ngồi sau kéo bàn ra một xíu rồi ra khỏi chỗ.

Đồ Tuyết có thái độ nghiêng về phía Tiêu Mặc khiến Lâm Giai Giai nhớ lại sinh nhật của Tần Hoan hôm qua, tức giận đến tức ngực, cô quay đầu, trừng Tiêu Mặc trắng mắt.

Vì chuyện cũ, Tiêu Mặc rất mẫn cảm với ánh mắt chứa ác ý, cảm giác ánh mắt không tốt giống như lúc trước, y nghiêng đầu.

Lần này Lâm Giai Giai không né tránh nữa.

Vì thế Tiêu Mặc trực tiếp thấy được sự chán ghét và không vui trong mắt cô ả.

Lâm Giai Giai nghĩ là Tiêu Mặc thấy ánh mắt mình, ít nhất cũng sẽ có nghi hoặc hoặc là khó hiểu các kiểu vẻ mặt, đương nhiên nếu giận rồi xung đột với cô ngay mặt luôn thì càng tốt, dù sao cô biết là mình có ưu thế trời sinh.

Nếu Tiêu Mặc so đo với cô, nhất định sẽ bị không ít người xem thường.

Nhưng mà cũng không như cô mong muốn, Tiêu Mặc chỉ nhìn cô một cái rồi thu tầm mắt lại, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, giống như cô là không khí vậy.

“…”

Mặt Lâm Giai Giai vặn vẹo, trực tiếp vứt bút trong tay.



Ngày hôm sau, Trương Tuân liền mang giấy đăng kí tới.

Trương Tuân đứng trên bục giảng, tâm tình kích động, lớn tiếng nói: “Các bạn, năng động lên nào, có giấy đăng kí đại hội thể dục thể thao rồi này, mau dũng cảm tới báo danh, năm nay lớp chúng ta nhất định phải vượt qua ban 7, lấy được cup vàng cả trường…Anh Tần, cậu tới đăng kí trước đi!”

Lanh mắt thấy Tần Hoan, Trương Tuân bắt cổ tay Tần Hoan, kéo hắn lên trên bục giảng, nhét bút vào cho hắn, “Năm nay 100 mét và tiếp sức 4×100, dựa cả vào anh Tần cậu đó!”

Tần Hoan am hiểu chạy nhanh, năm trước xém tí nữa thì phá kỉ lục giáo vận hội.

“Được.” Tần Hoan nhận bút, điền tên mình vào vị trí chạy nhanh 100m và tiếp sức 4x100m.

Tần Hoan viết tên xong, nghĩ nghĩ, lại đem giấy đăng kí lướt qua mọi người, ngồi xuống phía trước Tiêu Mặc, “Cùng bàn này, có muốn đăng kí không?”

Hắn đặt giấy đăng kí ở trước mặt Tiêu Mặc, “Thỉnh thoảng cũng phải vận động một chút, phải để đầu óc thả lỏng, bằng không não sẽ không chịu được.”

Trương Tuân cũng đi theo, hắn xen lời, “Đúng đúng đúng, không có xếp hạng cũng không sao, chủ yếu là tham gia thôi.”

Tiêu Mặc dừng bút lại, ngẩng đầu.

Tần Hoan cười tươi rói với y, “Thế nào, đăng kí một mục?”

Tiêu Mặc trầm mặc một hồi, lấy giấy đăng kí qua, sau chỗ chạy 5000m, điền tên mình.

Trương Tuân vừa thấy, kinh ngạc, hắn quan sát Tiêu Mặc nửa buổi, “Cậu chắc chứ?”

Tiêu Mặc gật đầu.

Đột nhiên Tần Hoan lấy tờ giấy lại, lại mượn bút của Tiêu Mặc, sau đó sau tên của Tiêu Mặc chèn thêm tên mình vào.

—— Tiêu Mặc, Tần Hoan.

Hai cái tên một cái rồng bay phượng múa, một cái chữ đẹp xuất sắc.

Tần Hoan nói: “Tớ với cậu.”

Trương Tuân giật mình, hốt hoảng nói: “…Anh Tần, năm ngoái không phải là cậu nói không bao giờ tham gia chạy đường dài sao?”

Tần Hoan trả bút lại cho Tiêu Mặc, quay đầu nhìn hắn, “Giờ tớ muốn tham gia, có vấn đề?”

“Không có không có, ngài tham gia vậy chắc chắn là đứng thứ nhất, quả thực cầu còn không được nữa.” Trương Tuân nịnh ngay, lại tiếp tục nhìn Tiêu Mặc, “Một người có thể báo ba hạng mục, cậu xem tí đi, bằng không lại đăng kí thêm một cái nữa? Nhảy xa thế nào?”

Tiêu Mặc thản nhiên nói: “Tùy.”

Trương Tuân lập tức hoan thiên hỉ địa ghi vào.

Giờ chủ nhân của chỗ ngồi đã trở lại, Tần Hoan liền trở về chỗ ngồi của mình, hắn quay mặt sang chỗ Tiêu Mặc ngồi, dựa lưng vào vách tường, “Lại nói, chùng nào thì cậu tháo thạch cao?”

Tiêu Mặc trả lời: “Thứ bảy tuần này.”

Tầm mắt của Tần Hoan dừng ở trên tay trái của Tiêu Mặc, hỏi: “Hoàn toàn khỏi rồi sao?”

“Ừ.” Tiêu Mặc nói, “Bác sĩ nói có thể tháo rồi.”

“Tớ đưa cậu đi.” Trước khi Tiêu Mặc từ chối Tần Hoan cướp lời, “Còn nhớ lần đầu tớ dẫn cậu đi bệnh viện nói không? Đi bệnh viện có người đi chung vẫn tốt hơn là không có ai đi chung, không ai đi chung thì rất cô đơn, hơn nữa thuận tiện tớ muốn đi lấy ít thuốc.”

“Thuốc?” Tiêu Mặc quay đầu nhìn hắn, giọng nói thanh lãnh từ trước đến nay lần đầu tiên có chút quan tâm xen lẫn, “Cậu bị bệnh?”

“Không phải tớ dùng, là mẹ tớ, bà ấy rất dễ cảm, thuốc cảm trong nhà dùng hết rồi.” Tần Hoan cười giải thích.

Nhưng thật ra thuốc cảm không đi bệnh viện cũng có thể mua, tiệm thuốc thường cũng có, hắn đúng là nghĩ muốn đi cùng Tiêu Mặc, nhưng Tần Hoan không nói.

Nghe vậy, Tiêu Mặc gật gật đầu.

Chuông vào học vang lên, trước khi thầy dạy toán số vào cửa, Tần Hoan lại hỏi: “Thứ bảy mấy giờ?”

Sau một lát Tiêu Mặc mới nói: “Mười giờ.”