Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

Chương 22

Mặt trời chủ nhật ló dạng, thời tiết rất tốt.

Một giờ chiều, Tần Hoan đã bắt đầu gửi tin nhắn cho Tiêu Mặc, mười phút một tin, nhắc nhở y đừng quên tiệc sinh nhật hôm nay.

——(Đi chưa?)

——(Hai giờ chiều, đừng quên nha.)

——(Quán cà phê của mẹ tớ, cậu còn nhớ đường không? Có cần đi ra ngoài đón cậu không?)

Đến trạm xe gần đó, Tiêu Mặc mới rep 1 tin.

——(Nhớ, không cần.)

Tần Hoan rep lại rất nhanh.

——(Bây giờ tớ đang ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, cậu đang ở đâu? Tớ chờ cậu.)

Nhìn thấy tin nhắn, Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, hỏi ——(Là một nhà?)

Tần Hoan rep ngay ——(Cả nhà.)

Tiêu Mặc ngẩng đầu, thì thấy logo của cửa hàng tiện lợi kia, vừa hay chính là “Cả nhà FamilyMart.”

Lúc này cửa tiện lợi bị đẩy từ bên trong, Tần Hoan xuất hiện ở cửa tiệm, hắn giơ tay phất tay với Tiêu Mặc, lại cười với Tiêu Mặc.

“Bạn cùng bàn.”

Tiêu Mặc nhìn hắn một cái, đi tới chỗ hắn.

“Sinh nhật vui vẻ.” Đứng ở trước mặt Tần Hoan, Tiêu Mặc mở miệng.

Tần Hoan mỉm cười, “Cảm ơn nhé.”

Lúc hai người trở lại quán cà phê của mẹ Tần, tất cả bạn học tham gia tiệc sinh nhật đã đến đủ, gần như là ngồi đầy lầu một.

Mẹ Tần đóng cửa quán nửa ngày, để các bạn học dự tiệc.

Tiếng chuông gió ở cửa vừa vang lên, Diệp Hiểu Hiểu liền nhảy ra đầu tiên, bắn pháo màu về phía Tần Hoan, những người khác theo sát phía sau, Tiêu Mặc đứng ở bên cạnh Tần Hoan, đương nhiên cũng bị liên lụy.

Chờ mọi người dừng lại, trên người hai người đều là ruy băng đủ mọi màu sắc, cực kỳ vui mừng.

“Surprised!” Diệp Hiểu Hiểu cười ha ha ha, “Anh Tần, sinh nhật vui vẻ! Ngạc nhiên chưa.”

Tần Hoan túm Diệp Hiểu Hiểu lại, trét bọt trắng dinh dính trên người lên người cậu ta, “Ngạc nhiên chứ, ngạc nhiên vô cùng.”

“Waaa!!”

Diệp Hiểu Hiểu liều mạng trốn, nhưng vẫn bị trét đầy mặt, Trương Tuân và Khương Hàng hỗ trợ ở một bên, lấy cái chai chưa phun hết phun cả lên người cậu ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong quán toàn là hoan thanh tiếu ngữ.

Náo nhiệt đến vô cùng.

Chơi đùa nửa ngày, mấy người mới dừng lại, kéo bè lũ đi vệ sinh, rửa sạch màu trên người.

Tần Hoan chủ động giúp Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn, cậu đừng động, tớ giúp cậu xử lí đằng sau.”

Diệp Hiểu Hiểu đứng ở trước gương, đầu liều mạng quay ra sau dòm, tay cũng cố gắng với tới phủi bọt và tua rua màu sau lưng, tư thế vô cùng vặn vẹo, cậu ta thấy Tần Hoan đang giúp Tiêu Mặc, nhịn không được nói: “Anh Tần, cậu cũng giúp tớ chút đi chứ, quay như vầy cổ của tớ cũng sắp gãy.”

Tần Hoan cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục giúp Tiêu Mặc, “Không rảnh, tự cậu làm đi, nói không chừng có thể trị hết bệnh khớp cổ của cậu.”

Diệp Hiểu Hiểu nín nửa ngày, cuối cùng rặn ra: “Tớ bị bệnh khớp cổ hồi nào?”

Tần Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Vậy coi như dự phòng.”

Diệp Hiểu Hiểu: “…”

Cậu ta thấy từ khi bạn học mới chuyển tới, tình yêu của anh Tần đối với cậu ta ngày càng giảm, càng ngày càng thích xa cách, không còn là anh Tần của trước kia nữa.

“Haizz.” Diệp Hiểu Hiểu thở dài thở ngắn, nhịn không được nhổ nước bọt với Khương Hàng bên cạnh, “Thất sủng thất sủng.”

Khương Hàng mới vừa rửa tay xong, nghe xong nhịn không được vung nước đầy mặt cậu ta, hỏi lại cậu ta,”Cậu đã được sủng ái hồi nào đâu?”

Bạo kích.

Diệp Hiểu Hiểu, GAME OVER.



Nhân duyên của Tần Hoan rất tốt, tiệc sinh nhật này người tới không chỉ là ban 3, những lớp khác cũng có, nữ sinh cũng rất nhiều.

Trong các cô có không ít người đều thích Tần Hoan.

Lâm Giai Giai cũng ở trong đó.

Thật ra lúc học lớp mười Lâm Giai Giai đã thích, đã từng thổ lộ với Tần Hoan, nhưng mà Tần Hoan từ chối cô, nhưng cô không hề buông tay, vẫn đang tìm cơ hội, sau lại được vào chung lớp 11 với Tần Hoan, khiến cô sướиɠ đến phát rồ, cũng không có việc gì thì vẫn sẽ tìm Tần Hoan nói chuyện.

Dù cho thái độ của Tần Hoan đối với cô vẫn rất lãnh đạm, nhưng cô cảm thấy trừ mình ra, không ai xứng đôi với Tần Hoan.

Lần này sinh nhật Tần Hoan, Lâm Giai Giai chuẩn bị nói rõ lần nữa, cô ăn diện một phen, trong một đám nữ sinh, tướng mạo càng xuất chúng.

Dẫn tới không ít nam sinh thường hay đưa mắt nhìn cô một cái.

Tầm mắt kinh diễm dừng trên người cô, làm cho cảm giác về sự ưu việt của Lâm Giai Giai nổ tung, càng cao ngạo ngẩng đầu, như con công vậy.

Mãi mới chờ đến lúc Tần Hoan sửa sang xong đi ra, cô lập tức đứng lên, đưa cái túi siêu đẹp đựng quà trong tay ra.

“Sinh nhật vui vẻ, Tần Hoan, đây là tớ đặc biệt đi chọn cho cậu đó, hy vọng là cậu thích.”

Tần Hoan tiếp nhận, lễ phép nói cám ơn, “Cảm ơn.”

Hắn quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn, sách hôm qua mua cậu làm chưa? Quyển 《Luyện tập vật lí nâng cao》khó ghê luôn…”

Cũng không như những người khác, lộ ra chút kinh diễm khi Lâm Giai Giai đặc biệt ăn diện, cứ giống như trước.

Lâm Giai Giai cắn môi, rất không cam lòng, cô trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, lại nhìn thấy Tần Hoan, gọi hắn lại, “Tớ có lời muốn nói với cậu.”

Nghe nói thế, Tần Hoan dừng bước lại, “Sao?”

Hắn quay người lại, “Cậu nói đi.”

“Tớ muốn nói một mình với cậu.” Lâm Giai Giai nhìn thoáng qua Tiêu Mặc, tăng thêm hai chữ một mình.

Diệp Hiểu Hiểu vừa nghe, trên mặt ra vẻ biết ngay, cậu ta chớp chớp mắt với Tiêu Mặc, nhỏ giọng nói: “Nhân sinh đại sự, chúng ta tránh một chút đi.”

Tiêu Mặc nhìn nhìn Tần Hoan, Tần Hoan nói với y: “Cậu đi ngồi trước đi.”

Tiêu Mặc gật gật đầu, đi theo đám Khương Hàng về chỗ trước.

Diệp Hiểu Hiểu ngồi xuống, bắt đầu bát quái trong vòng nhỏ, “Mọi người nói xem, lần này Lâm Giai Giai có thể thành công hay không?”

Trương Tuân lắc đầu, “Khó.”

Khương Hàng không để ý tới cậu ta, tự mình bóc hạt dưa ăn.

Tào Di Cảnh nói: “Tớ thấy không có khả năng đâu, anh Tần rõ là không thích cô ta, tiệc sinh nhật lần này cũng không có mời cô ấy, tự cô ta mò tới.”

Tiêu Mặc không gia nhập đề tài của bọn họ, y ngồi một mình cạnh đó, uống hết ly nước trái cây, sau một lát, lại lấy cuốn luyện tập ra.

Không làm được mấy đề, Tần Hoan trở về.

Hắn ngồi xuống bên người Tiêu Mặc, thấy Tiêu Mặc đang vùi đầu giải đề, cười nói: “Bạn cùng bàn, hôm nay đến để buông lỏng, học tập thì bỏ qua một bên.”

Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, mấy giây sau bỗng nhiên nói: “Không khó.”

Tần Hoan ngẩn người, “Hả?”

Tiêu Mặc nói: “《Luyện tập vật lí nâng cao》, không khó.”

Tần Hoan treo gương mặt bất đắc dĩ, hắn ôm lấy cổ của Tiêu Mặc, ôm y vào lòng mình, “Tớ bảo cậu đấy, tư duy nhiều quá.”

Tiêu Mặc ngước mắt, nhìn không Tần Hoan chuyển mắt.

Chống lại tầm mắt của Tiêu Mặc, Tần Hoan ngoắc môi, cười đến vẻ mặt sáng lạn, hắn lấy đi cuốn luyện tập của Tiêu Mặc, nhanh chóng nói: “Tớ bảo quản giúp cậu trước, chờ xong tiệc, sẽ trả lại cho caauj.”

Cái tư thế này, Tiêu Mặc gần như là bán tựa vào trong ngực Tần Hoan, hai người dựa vào rất gần, Tần Hoan cúi đầu, hai người mặt đối mặt, trông như muốn hôn nhau.

Trên thực tế, Tần Hoan chỉ đang nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt phải của Tiêu Mặc.

Hắn vừa mới phát hiện, thì ra dưới đuôi mắt bạn cùng bàn của mình, có một nốt ruồi lệ rất nhỏ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Tần Hoan có hơi chịu không nổi, hắn quay tầm mắt đi chỗ khác, tay nắm tay Tiêu Mặc cũng buông ra.

Lấy ly nước đá trên bàn uống một hớp, Tần Hoan nhỏ tiếng nói: “Đúng rồi, chuyện đêm qua tớ nói, cậu nghĩ ra chưa? Chuẩn bị nói nhược điểm gì cho tớ biết?”

Giọng Tiêu Mặc nhàn nhạt, “Là tự tớ phát hiện.”

Tần Hoan tự hiểu ngụ ý, “Tuy rằng là như vậy, nhưng phải công bằng chút chứ, hơn nữa cậu cũng nên để tớ hiểu cậu chứ, thế mới là bạn, đúng không.”

Hắn ho khan một tiếng, lại thành thật nói: “Cũng không thể chỉ có mình tớ sợ được.”

Tiêu Mặc vẫn không để ý tới hắn.

Thấy thế, Tần Hoan liên tục thở dài, “Bạn cùng bàn, cậu hẹp hòi quá.”

Tiêu Mặc quay mặt ra cửa sổ, nhìn xe đông nghịt bên ngoài, bên tai tất cả đều là tiếng nói liên tục của Tần Hoan, vẻ mặt không lạnh lùng như lúc trước.