Trans: LinhNhi
Ngay khi luồng ma khí này xuất hiện, Bạch Tiểu Hồ đã cảm thấy nó vô cùng dày đặc. Điều này có nghĩa là con zombie sắp xuất hiện này mạnh hơn rất nhiều so với những con zombie cô đã gặp trước đó.
Vì vậy cô cũng không thèm suy nghĩ nhiều nữa, lúc ma khí trở nên dày đặc hơn, vào thời điểm trong giữa luồng ma khí xuất hiện một thứ hình người, cô trực tiếp nắm lấy chiếc váy, làm thành một chiếc roi, con zombie kia nhoáng cái đã bị đánh bay.
Roẹt…
Váy cũng bị rách rồi.
Bạch Tiểu Hồ tiếc nuối, mặc dù cô không thích bộ váy kỳ quái này nhưng sau khi dạo qua rất nhiều cửa hàng thì đây là bộ duy nhất cô có thể mặc, cũng tương đối hiếm.
Có vẻ như hiện tại loài người muốn mặc quần áo mới cũng là điều không dễ dàng.
Lại nói đến con zombie bị đánh văng vào cửa hàng đối diện kia, đập bể không biết bao nhiêu đồ vật. Bạch Tiểu Hồ cảm thấy chắc là một lúc nữa nó cũng không bò dậy được, vừa định quay người đi thì lại nhìn thấy ma khí trong cửa hàng đối diện, đồng thời xung quanh cô lại nổi lên một cơn lốc khác, là ma khí ngưng tụ lại.
Không phải chứ…
Lần này còn nhanh lần trước, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện lao về phía Bạch Tiểu Hồ.
Bạch Tiểu Hồ nhanh chóng lùi lại, móng vuốt của zombie cọ qua cánh tay cô, bị ký hiệu trên pháp y của cô làm chấn động, ma khí bị đánh vỡ, lộ ra năm ngón tay dày và cứng, nhưng ma khí lại ngay lập tức tràn ra, bao phủ lấy bàn tay của nó.
Con zombie gầm lên một tiếng, không hề sợ hãi lao tới một lần nữa.
Một nửa chiếc váy trong tay Bạch Tiểu Hồ đã trở nên vô dụng, cái ba lô màu vàng sau lưng cô nảy lên một cái, là gà con muốn ra tay hỗ trợ cô đánh nhau. Cô vỗ vỗ cái túi: “Không sao, ta làm được.” Cô ném chiếc váy đi, xuất ra linh khí trên lòng bàn tay rồi lại tiếp cận đánh bay đám ma khí kia.
Lần này nó bay xa đến bảy tám mét, nhưng chưa kịp rơi xuống thì con zombie đã biến mất. Trái tim Bạch Tiểu Hồ nảy lên, đột nhiên quay người lại, sau lưng cô lại có một cơn lốc khác.
Bạch Tiểu Hồ giơ chân lên đá một cái nhưng rất nhanh, con zombie vừa biến mất ở đằng xa kia lại xuất hiện bên cạnh cô, giống như nó đã nhận định cô, không thèm quan tâm đến những người đã chạy vào trong phòng kia.
Bạch Tiểu Hồ có chút khó chịu, ồn ào cái gì chứ, xé không được đúng không?
Cô quả thực thiếu kinh nghiệm thực chiến, bị thứ ma khí dày đặc này làm cho nghẹt thở, trong lòng cô nghĩ, không đuổi được ngươi chẳng nhẽ còn không thể đập chết ngươi hay sao?
Huynh trưởng nói, nhất lực hàng thập hội*, gặp phải một đối thủ linh hoạt xảo quyệt thì không cần so kỹ xảo với hắn, phải nắm bắt cơ hội khống chế hắn, sao đó mạnh mẽ mà đập chết hắn!
*nhất lực hàng thập hội: một kẻ mạnh có thể đánh bại mười người có võ công.
Sau đó anh dạy cho muội muội, người có bộ não không được thông minh cho lắm, kỹ năng đánh đấm cũng không thể chống lại đối thủ, một bí quyết cực kỳ mạnh mẽ siêu hữu dụng.
Bạch Tiểu Hồ nhìn thấy đoàn hắc khí kia trong nháy mắt lại hợp thành một luồng ma khí, hai tay rất nhanh làm ra một cái bí quyết.
Trong cửa hàng quần áo, một nhóm người đang sắp xếp xong cho những người bị thương, Phan Cốc lập tức nói: “Chúng ta đi giúp đỡ!”
Cậu ta nói xong ngay lập tức lao ra ngoài, nhìn thấy con zombie hệ không gian xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Hồ. Cậu duỗi tay ra, một luồng khí lạnh màu trắng phóng ra quét qua con zombie, ngay lập tức đóng băng nó thành một khối băng khổng lồ.
Tuy nhiên, cậu ta còn chưa kịp thả lỏng thì ngay sau đó, con zombie trong khối băng kia biến mất, chỉ còn lại khối băng lơ lửng trong không trung.
Phan Cốc biến sắc.
Chẳng bao lâu sau, con zombie lại xuất hiện ở một nơi khác.
Những người khác cũng chạy ra ngoài, một nam sinh trong số đó lập tức ngồi xổm xuống, dùng bàn tay vỗ xuống đất, năng lượng truyền đi, nơi con zombie đang đứng nhanh chóng trở thành một đầm lầy, làm con zombie bị vùi lấp hơn 10cm, còn có những chiếc xúc tu tóm lấy chân của nó.
Một cô gái khác cũng lập tức phóng ra hai ngọn lửa trói lấy nó, cuối cùng một nam sinh nữa vung tay lên, những lưỡi kiếm làm từ gió phóng ra như mưa sao băng, chém vào người con zombie.
“Thành công rồi!” Bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì ngay sau đó con zombie lại biến mất, xích lửa trói vào không khí, những xúc tu bằng bùn cũng mất đi mục tiêu rơi trở lại trong đầm lầy, những lưỡi kiếm từ gió lại chém vào đất.
“Vẫn không tóm được nó!” Cô gái hệ hỏa chửi bới: “Thật là khó ứng phó!”
Bạch Tiểu Hồ theo dõi hành động của bọn họ, có chút kinh ngạc vì năng lực của mấy người này, đồng thời trong lòng cũng âm thầm gật đầu, con zombie này thật xảo quyệt.
Bí quyết trên tay đã hoàn thành, cô vô cùng tự tin.
Vì vậy khi con zombie xuất hiện một lần nữa, cô bước lên trước, một tay nắm lấy cẳng tay của con zombie, một tay khác nắm chặt bắp tay phải của nó rồi nâng nó lên, tạo thành một hình bán nguyệt hoàn hảo, sau đó đập thật mạnh nó xuống đất.
Sàn đá hoa của khu phố thương mại vỡ tan tành.
Thời gian như tĩnh lặng trong giây lát.
Phan Cốc và những người khác trợn tròn mắt và há hốc mồm.
Bọn họ không nhìn thấy luồng ma khí màu đen kia, thứ họ nhìn thấy là một con zombie màu trắng xanh với móng vuốt sắc nhọn, có thể dễ dàng xé nát da thịt con người, cái miệng há to có thể cắn đứt cổ người khác.
Nhưng mà cô gái mặc đồ trắng kia đã nắm lấy nó, nhấc lên rồi đập xuống.
Soạt… bịch!
Mặt đất vỡ vụn, sau đó cô gái nhỏ lại nâng con zombie lên, soạt…
Cô gái nhỏ lại đập nó xuống lần nữa, bịch!
Mấy người đứng đực ra ở trước cửa của cửa hàng, nhìn Bạch Tiểu Hồ giống như xoắn bánh quẩy mà quăng con zombie kia, nửa ngày mới ngậm được miệng lại.
Một cô gái hốt hoảng nói: “Không phải, còn có thể đánh zombie bằng cách này sao?”
Phan Cốc nói: “Tôi cũng không biết.” Đột nhiên cậu ta biến sắc: “Con zombie đang nắm lấy tay của cô ấy. Dừng lại đi, cô không thể làm như vậy được!”
Không ai muốn đánh gần với zombie chứ đừng nói là đấu tay đôi. Bởi vì làm như vậy quá nguy hiểm, dù có là dị năng giả, mặc kim chung tráo Thiết Bố Sam*, chỉ cần bị cắt qua da một chút thì cái mạng này coi như xong rồi. Đó là lý do vì sao bọn họ vô cùng kinh ngạc khi thấy hành động thô bạo đó của Bạch Tiểu Hồ. Bọn họ vừa mới khϊếp sợ xong thì lại quay sang hoảng sợ.
*kim chung tráo Thiết Bố Sam: là bộ ngạnh công tuyệt học của Thiếu Lâm, đao thương bất nhập.
Ầm một tiếng, con zombie lại bị đập xuống đất. Lần này toàn thân nó đều trượt ra ngoài, Bạch Tiểu Hồ kinh ngạc nhìn cánh tay bị gãy của con zombie trong tay mình, quay đầu lại nhìn thanh niên lông xanh kia: “Không thể làm như vậy?”
Vậy phải làm như thế nào?
Sau đó cô nhớ ra điều gì đó. Đúng rồi, phải đánh vào đầu.
Vì thế cô rất biết nghe lời ném cánh tay con zombie đi, bước tới kéo Mr. Zombie lên, kẻ đã không thể đứng dậy được vì người đã bị kéo căng ra và hầu hết các khớp đã bị trật.
Lần này cô túm lấy hai chân của nó.
Sau đó tiếp tục quất.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Trên con phố thương mại, một chiếc máy bay trực thăng bay đến. Lục Át từ trên cao nhảy xuống đi đến cửa hàng tiện lợi, nhanh chóng nhìn lướt qua hiện trường, phán đoán được tình hình lúc đó và hướng mà đám người đa chạy đi. Anh cũng không bận tâm về người còn sống vẫn dính trên tường kia, chuẩn bị đuổi theo đám người, nhưng giây tiếp theo, anh bắt được một chút động tĩnh.
Trên trực thăng, bởi vì bay cao nên có tầm nhìn rộng, người ngồi trên chỉ vào một chỗ và nói: “Đội trưởng Lục, đằng kia có tình huống.”
Lục Át nói: “Tôi biết rồi.”
Anh không lên trực thăng nữa mà đi thẳng vào một con đường tắt, thực ra cũng chỉ cách mấy con phố, cho nên anh đi với độ nhanh nhất của mình.
Càng đến gần, động tĩnh càng rõ ràng. Tiếng ầm ầm như âm thanh bị bóp nghẹt của một vật nặng đập xuống đất, còn khá đều đặn. Trong lòng Lục Át nổi lên nghi hoặc, băng qua con đường nhỏ ở giữa, cuối cùng anh cũng tới nơi.
Bước chân của anh khựng lại một cách không tự nhiên. Anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang rất hung hãn mà vung một con zombie to gấp hai, ba lần bản thân lên như một chiếc gậy, mặt đất bị đập thành một đống hỗn độn, phần đầu của con zombie cũng đã bị đập đến biến dạng, nó còn đang vùng vẫy một cách yếu ớt.
Anh đương nhiên nhìn ra đây là một con zombie cấp 4, cũng chính là con zombie hệ không gian kia. Mỗi khi nó muốn ngưng tụ dị năng di chuyển thì kết quả là giây tiếp theo sẽ bị đập vào đầu, năng lượng mới ngưng tụ được cứ thế bị đập tan.
Lục Át thậm chí còn cảm thấy được vẻ mặt nghẹn uất của con zombie kia.
Khóe miệng Lục Át giật giật, nhìn về phía người vẫn đang hăng say mua may ở đằng kia. Lần trước cô đập vỡ đầu một con zombie, lần này cũng là đập vỡ đầu một con zombie nhưng càng thô bạo và mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà bộ váy và mái tóc dài tung bay lúc này trông đẹp hơn rất nhiều so với lúc sợ hãi đến phát khóc ngày hôm đó.
Phan Cốc và những người khác nhìn con zombie bị đập vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa lo lắng, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lục Át, cậu ta lập tức kinh ngạc hét lên: “Lão đại!”
Lão đại?
Bạch Tiểu Hồ dừng trong giây lát, rốt cuộc cái cổ của con zombie cũng không chịu nổi nữa mà đứt lìa, cái đầu màu xám bay ra ngoài, bay về phía Lục Át như một quả đại bác.
Bạch Tiểu Hồ nhảy dựng lên, những người khác cũng cả kinh.
Nhưng Lục Át chỉ đơn giản vung tay lên, một luồng điện tạo thành một chiếc lưới mở ra, chất lỏng thối rữa bắn tung tóe chạm vào lưới điện ngay lập tức bốc hơi, mà cái đầu kia cũng vừa chạm vào lưới điện thì tan thành những mảnh nhỏ rơi xuống, một viên tinh hạch màu trắng lấp lánh rơi vào trong tay của Lục Át.
Lục Át nhìn khối tinh hạch trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ.
Bạch Tiểu Hồ kinh ngạc nhìn người quen mắt này, lại phát hiện ra viên tinh hạch trong tay anh, rồi lại nhìn con zombie không đầu trong tay mình, phát hiện ma khí đang nhanh chóng tan biến, lộ ra “nguyên hình” của con zombie. Cô lập tức ném cái xác đi, lau bàn tay vào váy rồi ngạc nhiên đi qua: “Là anh!”
Dù sao thì cô vẫn kiêng dè sấm sét của anh nên cũng không đi đến quá gần.
Lục Át nhướng mày, ngoài ý muốn nói: “Cô biết nói rồi?”