Người thiếu niên kia ngửi thấy mùi của giáo sư Hồ thì các mạch máu trong cơ thể căng phồng, cậu ta nhe răng trợn mắt, khuôn mặt trở nên dữ tợn. Dáng vẻ con người ban đầu đã biến mất thay vào đó là một con khỉ to lớn. Cậu ta nhảy từ trên cây đại thụ xuống lao thẳng tới trước mặt ba Triệu.
Ba Triệu không chút do dự nổ súng đã chọc giận mấy con khỉ khác, bọn chúng nhao nhao từ trên cây nhảy xuống, bắt đầu tấn công ba Triệu.
Ai ngờ ba Triệu cũng đã có chuẩn bị từ sớm, ông bắn vào một ống trúc nhỏ cách đó không xa. Trong tích tắc, rất nhiều tấm lưới bật ra tóm gọn lấy những con khỉ đó.
Cũng không biết tấm lưới làm từ cái gì chỉ thấy bọn khỉ quằn quại trên mặt đất kêu rên đau đớn giống như bị dao cứa.
Cậu thiếu niên kia thấy thế thì căm tức gườm gườm ba Triệu, cậu ta nhấc một tảng đá lớn lên ném về phía ba Triệu.
Ba Triệu không hề sợ hãi, ông nhanh chóng né tránh lại bị cậu thiếu niên kia đánh úp làm rơi mất súng.
Cậu ta muốn cướp khẩu súng, trong lúc đánh nhau ba Triệu đã bị áp đảo, cậu ta đã cướp được cây súng nhắm thẳng vào ba Triệu nổ súng.
Ba Triệu lăn một vòng tránh được, cậu ta lại tiếp tục nổ súng.
Rơi vào đường cùng, giáo sư Hồ thấy ba Triệu đứng lên hiện ra chân thân, dáng người bình thường bỗng hóa thành nửa thân trâu vạm vỡ. Cặp sừng sắc nhọn to lớn mạnh mẽ rất có tính uy hϊếp trong bóng đêm.
Cậu thiếu niên kia cười lạnh tiếp tục cầm súng bắn thẳng vào ba Triệu nhưng khi viên đạn va chạm vào người ba Triệu lại giống như lông chim rơi vào người, không hề có lực sát thương.
Ba Triệu bước từng bước lại gần, cậu thiếu niên kia vẫn không ngừng nổ súng, ba Triệu dùng tay chặn họng súng, ông co bàn tay lại nắm lấy khẩu súng ném cậu ta ra ngoài.
Cậu thiếu niên ngã mạnh xuống đất, cậu ta không cam lòng gầm lên một tiếng rồi vùng dậy vung một quyền vào ba Triệu.
Nắm đấm của khỉ rất to, lực cũng rất mạnh, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố lớn.
Sau khi ba Triệu tránh được thì húc thẳng vào người cậu thiếu niên kia, cặp sừng trâu chọc thủng bụng cậu ta, máu tươi chảy ra, cho đến khi cậu thiếu niên kia bị ghim vào thân cây phía sau thì đã không còn hơi thở nữa.
Lúc này Giáo sư Hồ đã vô cùng sợ hãi, ông chẳng bao giờ nghĩ rằng có một ngày chính mắt ông lại nhìn thấy cảnh tượng này. Trong cơn hoảng loạn ông vội trốn lên giường, muốn giả vờ như đang ngủ.
Ông nghe thấy tiếng ba Triệu dọn dẹp bên ngoài, cũng nghe thấy tiếng ba Triệu đẩy cửa bước vào ngồi xuống mép giường.
“Nếu đã tỉnh rồi thì ra ngoài phụ một chút đi.”
Giáo sư Hồ run lên bần bật, nào giống như người đang ngủ say.
Ba Triệu thở dài một tiếng, lại nói: “Nếu tôi muốn gϊếŧ anh thì hôm nay đã không cần cứu anh.” Ông ấy cũng không ép buộc, đứng dậy ra ngoài tiếp tục dọn dẹp.
Giáo sư Hồ cũng dần bình tĩnh lại, ông cũng hiểu nếu như hôm nay không có ba Triệu cứu giúp thì có lẽ ông đã chết từ sớm rồi.
Ông suy nghĩ một lát rồi cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Ngoài cửa, ba Triệu đang kéo thi thể của đám khỉ tới chất chồng lên đống củi, chuẩn bị châm lửa thiêu chúng. Giáo sư Hồ vội tới hỗ trợ, hai người cùng nâng đám thi thể đó chất lên đống củi.
Ngọn lửa bùng cháy thi thể đám khỉ hóa thành tro tàn, ba Triệu và giáo sư Hồ ngồi vây quanh đống lửa, ba Triệu nói với ông chuyện ngày xưa.
“Ông ấy nói với tôi, những thứ tôi đọc được trong quyển sách kia đều là thật sự. Bộ tộc yêu thú như bọn họ quả thật có tồn tại. Nhưng trải trăm ngàn năm, bọn họ cũng đã có những quy tắc riêng, từ rất lâu rồi bọn họ đã không thể dễ dàng gϊếŧ người được nữa.”
Kể đến đây, Triệu Khuyết cười khểnh một tiếng, Tư Viện ngước mắt lên nhìn bắt gặp ánh mắt khinh thường của cậu ta. Cậu ta thấy Tư Viện nhìn thì xấu hổ nhìn sang chỗ khác, tiếp tục giả bộ đọc sách.
“Nói cách khác, thật ra bọn họ vẫn muốn ăn thịt người, đúng không?” Tư Viện càng thêm lo lắng, xem ra người gặp phải yêu thú không chỉ có mình cô.
Giáo sư Hồ gật đầu: “Theo tôi được biết thì là như thế. Nhưng dường như bọn họ cũng có quy tắc riêng, chuyện gϊếŧ người bị kiểm soát trong một trong phạm vi nhất định, ít nhất là không được phép gϊếŧ người trong thành phố.”
Tư Viện cảm thấy, chưa chắc đã là do bọn họ quy định ra cái quy tắc này mà do thời đại phát triển quá nhanh, camera ở khắp nơi, hành vi của bọn họ sẽ dễ dàng bị bại lộ cho nên mới thay đổi phương thức.
Trên thế giới, mỗi ngày đều có người mất tích, có người chết, luôn luôn có cách nào đó để bọn họ thỏa mãn bản thân. Trong nước không được thì ra nước ngoài, không nhất thiết tất cả đám yêu thú đó đều là kẻ thành thật và giữ bổn phận.
“Vậy còn về dược tang thì sao? Trong sách có ghi chép lại không?”
Nhắc tới điều này, giáo sư Hồ cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Căn cứ theo những gì ghi chép trong sách, người trong thôn nói với cho tác giả, đối với yêu thú mà nói, dược tang là một loại thuốc.”
“Thuốc?”
Giáo sư Hồ lại nhìn lướt qua Triệu Khuyết, Triệu Khuyết đang uống nước, thấy thế thì không được tự nhiên: “Ông nhìn tôi làm gì?”
“Trong sách có viết, yêu thú cũng có tuổi thọ hạn chế.”
Mọi vạn vật trên thế gian có sinh ắt có tử. Cho dù tuổi thọ của yêu thú dài hơn người bình thường nhưng cũng không phải là bất tử.
“Tuổi thọ của bọn họ khoảng chừng từ 300 năm đến 500 năm, trừ một số yêu thú tử vong ngoài ý muốn thì phần lớn họ đều chết một cách tự nhiên. Yêu thú cũng giống như động vật, bọn họ có thể biết trước thời gian cái chết của mình, khi thời điểm đó sắp đến có nhiều người sẽ trở lại núi rừng, tìm một chỗ không người để an giấc ngàn thu. Dược tang chính là thuốc kéo dài tuổi thọ của bọn họ.”
“Ý của ông là bọn họ ăn dược tang thì có thể sống thêm vài trăm năm?” Vậy cô chẳng phải là thịt Đường Tăng sao?
Giáo sư Hồ suy nghĩ lại lắc đầu: “Cũng không thể hoàn toàn định nghĩa như vậy.”
“Vậy phải hiểu thế nào?”
“Tôi từng nghe nói, một yêu thú muốn lột xác thành người cần rất nhiều năm tu luyện, thậm chí phải tầm trăm năm. Nếu như có dược tang thì họ có thể lập tức biến thành hình người, hơn nữa còn có thể có được sức mạnh rất lớn.”
“Bọn họ đã từng ăn dược tang chưa?” Nhất định là đã có người từng ăn rồi, nếu không sao lại có tin đồn như vậy?
Giáo sư Hồ vẫn lắc đầu: “Đây chính là điểm tôi thấy khó hiểu, trong sách không ghi lại chính xác dược tang là gì? Tôi vẫn luôn cho rằng đó là thực vật hoặc động vật, thậm chí là đá. Ai ngờ rằng lại là người.”
Nói tới đây, Triệu Khuyết lại nói chen vào. “Bọn họ làm sao để xác định được cô là dược tang? Không phải nói gần như chưa có ai từng gặp qua sao?”
Cậu ta đánh giá Tư Viện từ trên xuống dưới, Tư Viện xoa xoa mũi, không được tự nhiên nói: “Tôi cũng không biết,…. từ biểu hiện của thỏ yêu, tôi cho rằng có vẻ như cô ta cực kỳ si mê máu của tôi. Hình như có thứ gì đó trong máu tôi khiến cô ta khát khao.”
Triệu Khuyết không thể ngồi yên được, cậu ta áp sát tới gần cẩn thận đánh giá cô một lượt. Cậu ta thấy Tư Viện căng thẳng dựa ra sau, cố giữ khoảng cách với cậu ta.
“Giáo sư, có thể xét nghiệm máu của cô ấy không?”
Đột nhiên Tư Viện nghĩ ra cái gì đó, vội vã đứng lên cách xa Triệu Khuyết. Cô nhìn giáo sư Hồ thấy ông ấy dường như cũng có cách nghĩ này thì hơi sợ hãi.
Giáo sư Hồ nhìn ra tâm tư của Tư Viện thì giữ chặt lấy Triệu Khuyết, an ủi cô: “Tư tiểu thư đừng sợ, nếu cô không muốn thì chúng tôi sẽ không ép cô.”
Tư Viện nhìn Triệu Khuyết lại lắc đầu, căng thẳng nói: “Không phải như vậy, tôi không ngại chuyện xét nghiệm máu, nhưng chỉ là….”
“Cô đang lo lắng tôi sẽ ăn thịt cô sao?” Triệu Khuyết giễu cợt “Yên tâm đi, tôi không phải yêu thú thuần chủng sẽ không ăn thịt người.”
Tư Viện không tin những gì cậu ta nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, yêu thú ngửi thấy mùi máu tôi cũng sẽ trở nên mất khống chế, thỏ yêu cũng chính là như thế.”
Cô nhớ rõ sau khi cô ta ngửi được mùi máu của cô thì hai mắt cô ta đỏ bừng, hưng phấn muốn ăn thịt cô ngay lập tức.
Giáo sư Hồ nghĩ nghĩ: “Nếu không cô đi theo tôi tới phòng thí nghiệm, một mình tôi sẽ lấy máu cho cô.”