Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 47

Trong hiệu sách yên tĩnh, Tư Viện nhìn cốc hồng trà trước mặt ngẩn ngơ. Cô đã đợi ở đây nửa tiếng rồi giáo sư Hồ vẫn chưa xuất hiện, người đàn ông đang đọc sách bên cạnh cô cũng đã ngồi cùng cô khá lâu rồi.

Cô cảm thấy mình đến đây thật vô ích, cô định xin phép về trước nhưng vừa mở miệng anh ta lại rót cho cô một ly trà.

Cô bắt đầu hoảng hốt, lặng lẽ sờ vào điện thoại.

Thấy anh ta không có ý ngăn cản, cô lại do dự cất điện thoại về chỗ cũ.

“Rốt cuộc lúc nào giáo sư Hồ mới tới?”

“Nhanh thôi, cô chờ thêm lát nữa đi.” Triệu Khuyết úp mở trả lời cho qua, nhìn anh ta giống như đang chăm chú đọc sách nhưng trên thực tế thi thoảng anh ta lại lén nhìn trộm Tư Viện, chú ý phản ứng của cô.

Người phụ nữ này nhìn rất vô hại, một tay anh ta cũng có thể vặn đứt cổ cô, nhìn thế nào cũng không giống yêu thú.

Nhưng chính bản thân anh ta cũng chưa từng gặp yêu thú khác, anh ta chỉ nhìn thấy qua tài liệu nghiên cứu của giáo sư. Nếu như năm đó không phải gia đình anh ta chết thật sự quá kỳ lạ, anh ta cũng chẳng tin trên đời này còn có yêu thú.

Tư Viện dần mất kiên nhẫn, vốn dĩ cô đến đây với tâm trạng thấp thỏm, nhìn thấy nét mặt cổ quái của Triệu Khuyết, cô lại càng thêm bất an. Cô xách túi đứng lên: “Nếu giáo sư Hồ không rảnh, hay là tôi hẹn hôm khác lại tới vậy.”

Triệu Khuyết lập tức ném quyển sách xuống chặn đường cô.

“Đừng nóng vội, tới cũng tới rồi cô chờ thêm chút nữa không được sao?”

Tư Viện căng thẳng lùi ra sau, cô thật sự sợ người đàn ông cao lớn này. Cô nuốt nước bọt, cố gắng duy trì nụ cười: “Tôi còn có việc, anh giúp tôi chuyển lời xin lỗi tới giáo sư Hồ.”

Triệu Khuyết đã hứa sẽ giữ người ở lại nên vội nói: “Nếu không tôi rót cho cô thêm ly trà nhé?”

Tư Viện lại càng cảm thấy hoang mang, Tư Viện dùng sức đẩy anh ta ra muốn lướt qua anh ta để chạy ra ngoài.

Triệu Khuyết lại không cẩn thận xé rách ống tay áo của Tư Viện.

“Anh muốn làm gì!”

Tư Viện giữ chặt ống tay áo lại trên vai, cảnh giác nhìn anh ta. Anh ta xấu hổ vội giải thích “Cái này, người đẹp, tôi không cố ý, thật đó! Nếu không tôi mời cô ăn cơm coi như tôi bồi thường cô, được chứ?”

Tư Viện nhìn ra cửa thấy có người đến thì vội hô lên cứu mạng.

Lần này Triệu Khuyết không cản cô lại, anh ta nhìn cô chạy ra ngoài cửa. Sau khi thấy người tới anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng chịu tới.

Tư Viện chạy đến cửa đυ.ng phải giáo sư Hồ. Cô không biết là ông ấy nên chỉ hốt hoảng trốn ra sau lưng ông. Giáo sư Hồ sửng sờ nhìn Triệu Khuyết: “Có chuyện gì thế?”

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Giáo sư Hồ, cô ấy chính Tư Viện, người đã hẹn trước với ông.”

Tư Viện nghe thấy thế mới chú ý tới người trước mặt, mái tóc ông ấy xen lẫn một vài sợi tóc bạc, ông ấy đeo một cặp kính trông rất nho nhã, vừa nhìn đã biết là người đọc sách.

Nhưng phản ứng của Triệu Khuyết làm cô thấy bất an, cô lùi về sau vài bước, sau lưng cô là đường cái, người đến người đi có vẻ an toàn hơn một chút.

“Ông chính là giáo sư Hồ?”

Giáo sư Hồ thấy ống tay áo của cô bị xé rách, lại rất đề phòng Triệu Khuyết, ông đã hiểu được phần nào câu chuyện vội cười nói: “Ngại quá, làm Tư tiểu thư sợ hãi rồi. Cô đừng sợ, cậu ta chỉ có sức lớn, làm việc lại nhanh nhảu chứ không có ý xấu.”

Anh ta đâu chỉ sức lớn, vừa rồi trong lúc lôi kéo rõ ràng cậu ta còn chưa dùng sức. Tư Viện cảm thấy sức mạnh của anh ta khác hẳn với người thường, cánh tay cô giờ vẫn còn đau.

“Còn không xin lỗi người ta!”

Giáo sư Hồ liếc nhìn Triệu Khuyết một cái, Triệu Khuyết vội vàng xin lỗi. Tư Viện không còn tin tưởng hai người này nữa, nhàn nhạt nói: “Tôi còn có việc, hẹn ông lần sau vậy.”

Giáo sư Hồ thấy cô nhất quyết muốn đi thì sao lại không hiểu, vội gọi cô lại: “Không phải cô muốn biết trên đời này có yêu thú hay không sao? Ừm, chính là cậu ta!”

Tư Viện khựng lại quay đầu nhìn Triệu Khuyết.

Triệu Khuyết cực kỳ bất ngờ, dường như cậu ta muốn nói gì đó lại thôi.

Tư Viện nhớ tới cô gái lông thỏ và người mặt rắn, cô tỏ vẻ hoài nghi về thân phận của Triệu Khuyết.

Giáo sư Hồ nói: “Nếu cô muốn biết thì xin mời vào trong, tôi sẽ cho cô xem sự thật.”

Nói xong, ông ấy nhường đường cho cô đi vào.

Tư Viện nhìn Triệu Khuyết cao lớn đứng trong phòng, cô do dự một lúc nhưng vẫn không thắng nổi sự tò mò bước vào.

Giáo sư Hồ quay lại tấm biển “Close”, khóa cửa kéo rèm, nháy mắt với Triệu Khuyết.

Triệu Khuyết lại nhìn Tư Viện, anh ta đưa lưng về phía cô, cởϊ áσ thun, sau một cú gồng người anh ta lập tức cao lớn hơn rất nhiều, cơ bắp phát triển cuồn cuộn, trên đầu mọc ra một cặp sừng trâu.

Tư Viện kinh ngạc bịt miệng lại, không thể tin nổi nhìn anh ta. Cô gái có hình hài con thỏ rõ mồn một trước mắt cô ngày đó, còn có anh chàng đầu trâu trước mặt cô hôm nay, thật sự có yêu thú?

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?”

Triệu Khuyết sau khi triển lãm bản thân xong lại biến trở về thành hình dáng con người, mặc lại áo thun. Anh ta không nói lời nào, bước thẳng đến quầy bar rót cho mình một chén nước rồi uống hết.

Sắc mặt anh ta ửng hồng nhìn không giống bình thường.

Giáo sư Hồ nói: “Như cô đã chứng kiến, cậu ta được coi là bán yêu.”

“Bán yêu?”

Giáo sư Hồ gật đầu: “Đúng vậy, mẹ cậu ta là một người bình thường, ba cậu ta là một yêu thú trâu thuần chủng.”

Tư Viện lắp bắp nói: “Vậy anh…. anh ta cũng ăn thịt người sao?”

Giáo sư Hồ nghe vậy thì bật cười: “Nói thật là tôi không có đủ số liệu cụ thể về việc yêu thú có ăn thịt người hay không. Nhưng tôi chắc chắn là bọn họ có tồn tại hơn nữa còn ẩn mình lẫn trong con người. Bọn họ che giấu cực kỳ tốt, nếu không phải trong nhà Triệu Khuyết xảy ra sự cố, chỉ sợ cả cuộc đời này cậu ấy cũng sẽ không biết trong cơ thể của cậu ấy có dòng máu của yêu thú.”

Nói đến đây, ông ấy nhìn Tư Viện: “Tư tiểu thư, sao cô lại gặp phải yêu thú?”

Tư Viện cắn môi móc ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, cô mở ra bên trong hộp chứa một đoạn móng tay rất dài.

“Tôi từng gặp yêu thú hai lần. Lần đầu tiên là một kẻ có khuôn mặt giống rắn; lần thứ hai là một cô gái cả người toàn là lông thỏ.” Tư Viện không khỏi sợ hãi khi nhớ lại những ký ức đó.

“Lần đầu tiên tôi còn cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng đến lần thứ hai thì tôi chắc chắn đó không phải là mơ. Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ta biến thành con thỏ, hơn nữa cô ta còn làm tôi bị thương, thậm chí suýt chút nữa tôi đã bị cô ta ăn thịt rồi.”

Cô nói liên miên về những gì mình đã trải qua, giáo sư Hồ bình tĩnh nghe hết câu chuyện. Lúc chiếc đồng hồ cát trên bàn chảy xong, giáo sư Hồ mới hỏi cô: “Tư tiểu thư đã chạy thoát như thế nào?”

“A?”

Giáo sư Hồ nghi ngờ hỏi lại một lần nữa: “Cô nói bọn họ cho rằng cô là dược tang cho nên muốn ăn thịt cô, cả hai lần đó cô đã chạy trốn như thế nào?”

Tư Viện sững sờ, cô không nhớ nổi mình đã chạy trốn như thế nào. Trong ấn tượng của cô, vào lúc cô tuyệt vọng nhất đau đớn nhất thì đều ngất đi, lúc tỉnh lại cô đã trở về trang viên hoa hồng trắng.

Quản gia nói với cô, lúc cô quay về trông giống như bị mộng du, trạng thái rất kỳ lạ. Nếu không phải có camera theo dõi, cô mới không tin lời quản gia nói.

Triệu Khuyết lại không tin: “Không thể nào, những yêu thú đó gϊếŧ người không chớp mắt. Nếu bọn chúng đã quyết định ăn thịt cô, không có lý nào bọn chúng lại thả cô ra. Nhìn cô cũng không giống như người có thể đánh nhau, nếu không phải tự mình chạy thoát thì chắc chắn phải có người ra tay giúp cô.”

“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, tôi không lừa hai người đâu, thật sự.” Cô chỉ vào cái móng tay nói: “Không tin thì ông cầm cái này đi kiểm tra đi. Cái này thật sự là của con thỏ kia, lúc ấy tôi đau muốn chết, nên đã dùng hết sức nhưng cũng chỉ bẻ gãy được một cái móng tay của nó. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối về những chuyện như này.”

Thấy hai người vẫn còn nghi ngờ, Tư Viện lại nói: “Bọn chúng sẽ lại đến tìm tôi, bọn chúng nói, tôi là dược tang hình như ăn thịt tôi sẽ có ích lợi gì gì đó. Cho nên chắc chắn sẽ có những yêu thú khác sẽ đến tìm tôi. Giáo sư, ông phải giúp tôi, tôi không muốn chết.”