Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 46

Tư Viện không biết ngay cái đêm cô dọn ra ngoài, Ôn Đình Sơn đã nhận được tin.

Quản gia cũng không ngờ Tư Viện lại cố chấp như thế, cô thế mà có thể thoát khỏi cám dỗ của Ôn Đình Sơn, giữ vững được bản ngã của mình. So với Mễ Lạc, quả thật cô đã khiến ông phải xem trọng hơn mấy phần.

“Tiên sinh, ngài cần tôi bắt người về không?” Quản gia vẫn cảm thấy phương pháp thích hợp nhất đối với thức ăn không chịu nghe lời là gϊếŧ ăn luôn, thả ra ngoài không chừng còn bị đám yêu thú không hiểu chuyện khác nhớ thương.

Ôn Đình Sơn đang ngồi trên bãi biển, phục vụ bưng tới một ly rượu vang đỏ, cung kính đưa tới trước mặt anh, anh cầm ly rượu lắc nhẹ cười nói: “Không sao, cứ mặc cô ấy tiêu dao hai ngày đi, cũng nên để cô ấy biết bên ngoài nguy hiểm thế nào.”

Nếu như có người nghe được cách nói chuyện của anh còn tưởng rằng anh đang dạy dỗ một đứa trẻ mới lớn. Một cô gái tóc vàng thướt tha trong chiếc váy đỏ bước tới, gương mặt phương tây điển hình nhưng lời nói ra lại là quốc ngữ tiêu chuẩn. “Đình Sơn, nghe nói gần đây anh tìm được loại nguyên liệu mới?”

Người phụ nữ liếc mắt đưa tình với anh, lúc uống rượu đầu lưỡi còn liếʍ qua hàm răng, hai chiếc răng nanh sắc nhọn đã tiết lộ thân phận của cô ta.

Ôn Đình Sơn quay đầu nhìn lại, đám người trong phòng đều là ăn mặc tươm tất chỉnh tế, có người còn trốn dưới hành lang bắt đầu hút máu.

Người phụ nữ kia cũng rất muốn có được máu của Ôn Đình Sơn, nhưng anh khác với bọn họ. Anh là kẻ mạnh lại có cấp bậc cao, gần như mọi gia tộc không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, chỉ có thể lấy lòng anh.

Mạnh mẽ đến mức trăm năm không cần hút máu cũng không đói khát.

Đã từ rất lâu rồi cô ta đã không còn nghe thấy tin tức anh đi săn, nếu không phải có tin tức từ phương đông truyền tới, cô ta đã nghĩ rằng anh không phải là ma cà rồng.

Ánh mắt Ôn Đình Sơn lạnh lẽo nhìn qua, lại vẫn cười như cũ: “Tina, quá hiếu kỳ sẽ không tốt đâu.”

Tina thấy anh không tức giận thì lớn gan sáp lại gần thêm một chút, “Em có một số câu hỏi muốn hỏi anh, có lẽ chúng ta nên tìm một chỗ không có ai để trò chuyện?”

Cô ta đưa tay ra sờ soạng, ánh mắt câu dẫn, hành động ám chỉ quá rõ ràng.

Chẳng qua Ôn Đình Sơn lại đẩy ra chẳng chút lưu tình, cười nói: “Xin lỗi, gần đây tôi không có hứng thú ăn uống.”

Tina hoàn toàn bất ngờ. Trước giờ anh không phải như thế, tìиɧ ɖu͙© là thú vui không thể thiếu của ma cà rồng bọn họ, trước nay anh rất ít khi từ chối người khác, hôm nay sao anh lại như thế?

Ôn Đình Sơn không giải thích chỉ xoay người bỏ đi.

Bên cạnh có người nhìn thấy cảnh này thì bước tới cười nhạo Tina: “Anh ấy thật sự kén chọn, cô nghĩ rằng anh ấy là những thứ hàng cấp thấp bên ngoài sao, ai cũng có thể ăn được?”

Tina luôn tự tin về vẻ đẹp xuất chúng và dáng người ngực to eo nhỏ mông vểnh đầy gợi cảm của mình, hơn nữa cô ta còn có một đôi chân thon dài đi trên đường sẽ là một phong cảnh mỹ lệ. Nhưng chỉ dựa vào một câu của đối phương thì có vẻ cô ta cũng chẳng đáng nhắc tới. Cô ta tức giận lườm đối phương: “Tốt xấu gì tôi còn có thể nói chuyện với anh ấy, cô thì sao… có khi anh ấy còn chẳng biết cô là ai.”

Đối phương tức tối nghiến răng lại không thể phản bác. Gia tộc của bọn họ đều dựa vào thực lực để nói chuyện. Cô ta tức giận nghiến răng nghiến lợi nói với Tina: “Tôi nghe nói, anh ấy tìm được một món đồ chơi mới, ngoại hình rất bình thường. Cô nói xem, loại hàng như vậy anh ấy đều có thể nhìn trúng, vì sao lại chướng mắt cô? Lẽ nào anh ấy ghét bỏ vì cô bị người ta chơi nát rồi.”

Tina tức muốn đánh chết cô ta nhưng người phụ nữ kia lại nhanh chóng biến mất, tiếng ly vỡ đã khiến những người khác chú ý, Tina lập tức gượng cười để che đi sự phẫn nộ.

Đây không phải biệt thự của cô ta, ai dám gây sự trong những buổi tụ hội gia tộc như thế này, chẳng khác nào đi tìm cái chết.

Cô oán hận gọi điện thoại ra ngoài, chất vấn: “Món đồ chơi của Ôn Đình Sơn trông như thế nào? Có ảnh chụp không?”

Mất một lúc người nọ mới dám nói: “Chúng tôi không dám thám thính chuyện của Ôn tiên sinh.”

“Anh cung cấp ảnh cho tôi, tôi trả gấp mười lần.” Cái gọi là gấp mười lần chính là máu của trinh nữ.

Đó là hàng cấm, hiện giờ chỉ có quỷ hút máu cấp thấp nhất mới dám hút máu người sống. Các gia tộc đã sớm chế tạo ra máu nhân tạo vì để chung sống hoà bình với nhân loại. Nếu muốn uống máu người chỉ có thể ở trong phạm vi quy định của gia tộc, nếu vi phạm sẽ bị xử cực hình.

Nhưng cho dù là như thế vẫn có người không kiềm chế được khát vọng uống máu người, đặc biệt là máu của trinh nữ, đó là loại máu thơm ngon và sạch sẽ nhất.

Đối phương rốt cuộc không thắng nổi dụ hoặc: “Cho tôi ba ngày.”

Hôm nay là thứ sáu, hiếm khi Tư Viện được ngủ một giấc ngon lành. Không biết có phải tâm tình cô tốt lên khi dọn ra ngoài hay không? Cô ngủ rất thoải mái. Lúc trước ở trang viên, thi thoảng lúc thức dậy cô lại thấy váng đầu, còn đau eo đau lưng lại không rõ nguyên nhân là gì.

Cô mua bữa sáng đến công ty còn đặc biệt mua cho Lisa một phần bánh sừng bò mà cô ấy thích làm quà cảm ơn cô ấy đã giúp cô tìm phòng.

Lisa cũng không khách khí, cắn một miếng, híp mắt thỏa mãn. “Chính là hương vị này, cảm ơn nhé.”

Tư Viện tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Ừm, tôi vừa mới dọn tới có lẽ phải cần chút thời gian tu sửa lại một chút, cho nên hôm nay tôi có thể về sớm một chút hay không?”

Lisa nhìn cái bánh mì trong tay: “Cô muốn xin hai việc chỉ bằng một phần lễ vật, không nhận ra cô lại tinh ranh như thế.”

Tư Viện bật cười: “Biết sao được, dạo này tôi thật sự rất nghèo.”

Lisa liếc cô một cái: “Thôi được rồi, dù sao thì Ôn tiên sinh cũng không ở đây, chúng ta cũng không phải là quá bận.”

Nói đến Ôn Đình Sơn, Tư Viện tò mò hỏi một câu: “Ôn tiên sinh đi công tác ở đâu thế?”

“Ông chủ tới nước Anh rồi! Theo hành trình của anh ấy thì phải chạy một vòng quanh mấy nước Châu Âu, rồi lại chuyển sang vài nước Châu Mỹ, nói chung là rất bận rộn cho nên sớm nhất cũng phải qua nửa tháng nữa anh ấy mới về nước được.”

“Bận vậy sao?” Tư Viện nghe xong thì rất vui vẻ.

“Ông chủ không có mặt, vui không?” Lisa bày ra bộ dạng hiểu rất rõ.

Cả hai người đều nhìn nhau cười rồi quay lại chỗ làm việc.

Buổi chiều, Tư Viện chào Lisa rồi rời khỏi công ty, cô gọi xe đến điểm hẹn. Cô có phần thấp thỏm không yên, dù sao đối phương cũng là người xa lạ. Cô chỉ hy vọng giáo sư Hồ biết chút gì đó có thể cởi bỏ nghi ngờ trong lòng cô.

Quả nhiên cuối phố Nhạn Tây có một hiệu sách, tên là Uyên Thâm. Tấm biển được làm bằng một tấm gỗ nhìn qua rất bình thường, cây xanh hai bên cửa lại tăng thêm phần lịch sự thanh nhã.

Tư Viện đẩy cửa bước vào, chuông cửa vang lên leng keng rất dễ nghe. Tư Viện không khỏi ngẩng đầu nhìn mới đi vào.

Trong tiệm rất yên tĩnh, xung quanh toàn là giá sách chất đầy sách, bỗng nhiên Tư Viện thấy tĩnh tâm hơn.

Hiệu sách không lớn giống một gian phòng chứa sách hơn, Tư Viện không thấy ai trong tiệm liền đi dọc theo hành lang, vào tới bên trong cô thấy một quyển sách về ma cà rồng.

Bìa sách làm bằng da rất dày và nặng, tên sách được mạ vàng trông rất cổ điển. Tư Viện cầm lên tùy tay lật ra, cô nhìn thấy một bức tranh. Trong tranh có một vài ký hiệu biểu tượng cô thấy rất quen mắt, dường như cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Đồ họa có chút phức tạp giống như kết hợp từ một số chữ cái và một số loài động vật nào đó.

“Cô là tiểu thư Tư Viện sao?” Đột nhiên có giọng nói vang lên dọa Tư Viện giật mình sợ hãi, cuốn sách trong tay rơi xuống may mà đối phương bắt được kịp thời.

Tư Viện vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, không làm hỏng sách của anh chứ?”

Người này còn rất trẻ, thân hình cao lớn, anh ta đi ủng quân đội, mặc áo thun màu đen, trên cổ còn đeo dây chuyền thẻ bài quân đội, nhìn anh ta rất cường tráng, không giống như một vị giáo sư.

Triệu Khuyết lại cúi đầu đánh giá cô, sau đó bình thản nói: “Giáo sư Hồ đến muộn một chút, cô có muốn uống gì không?”